Ngày hôm sau, Hứa Thanh Du ngồi xe của Ninh Tôn đến công ty. Xe vừa dừng ở cửa công ty, còn chưa kịp đẩy cửa ra để đi xuống thì cô đã thấy Quách Châu đi xuống từ xe của Hoắc Minh.
Vốn dĩ Hứa Thanh Du muốn nhanh chóng xuống xe để cùng Quách Châu vào công ty.
Kết quả là vừa có hành động đó thì liền thấy ngay cả việc chào tạm biệt Hoắc Minh, Quách Châu cũng không có, cô ấy quay người nhanh chóng đi vào công đi.
Hứa Thanh Du đã quen biết Quách Châu lâu như vậy rồi, nên đối với cô ấy thì Hứa Thanh Du cũng có hiểu một chút. Chi nhìn vẻ mặt và hành động vừa rồi của cô ấy cũng có thể thấy được, Quách Châu có chút không vui.
Hoắc Minh vẫn đứng ở bên cạnh chiếc xe. Hứa Thanh Du vừa xuống xe thì liền đi đên hướng của Hoắc Minh, “Sao vậy anh Hoắc, nhìn dáng vẻ của cô Quách thì hình như cô ấy không vui cho mấy.”
Hoắc Minh ngây người, anh ta quay đầu lại nhìn thấy Hứa Thanh Du, sau đó thở dài nói: “Đúng thật là có chút không vui. Nhưng mà không phải liên quan đến chuyện tình cảm của chúng tôi, cô yên tâm đi.”
Anh ấy biết Hứa Thanh Du đang lo lắng điều gì, Hứa Thanh Du gật đầu, “Là những chuyện liên quan đến công việc ư?”
Ngày hôm qua sau khi Hứa Thanh Du nói những điều đó với Quách Châu thì tiếp đó vẻ mặt của cô đã không vui rồi.
Mặc dù cô ấy không thể hiện rõ ra. Nhưng Hứa Thanh Du có thể cảm thấy được cô ấy sẽ không giấu chuyện này mãi đâu.
Hoắc Minh cũng biết được một số chuyện của Quách Châu, là Hứa Thanh Du đã thông báo cho cô ấy. Vì vậy đối với Hứa Thanh Du thì anh cũng không có gì mà giấu giếm nữa. Nhưng anh ta cũng không nói rõ ra mọi chuyện, “Là cô ấy có gặp một số chuyện ở công việc. Cụ thể như thế nào thì để cô ấy tự mình giải quyết thôi. “
Anh ấy nói như vậy thì ít nhiều gì Hứa Thanh Du cũng đã hiểu được đôi phần, cô chỉ ừ một tiếng, “Được rồi, tôi biết rồi.”
Sau đó, Hứa Thanh Du vẫy tay với Hoắc Minh rồi nhanh chóng đi vào công ty.
Quách Châu không ở đại sảnh của công ty nữa, Hứa Thanh Du đi vào thang máy, rồi cô kiểm tra một chút thời gian.
Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi đi làm.
Hứa Thanh Du đang đợi để thang máy đi lên. Vốn dĩ cô muốn đi lên văn phòng của Quách Châu để hỏi cô ấy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Kết quả khi cô ấy đi đến trước cửa văn phòng của Quách Châu thì cô phát hiện Quách Châu không ở phòng làm việc. Nhưng mà túi xách của cô ấy đã bỏ ở trên bàn văn phòng.
Chắc là cô ấy đã đi chỗ khác rồi. Hứa Thanh Du có chút không nhịn được, cô đi về chỗ phòng làm việc của mình để xem một chút. Nhưng Quách Châu không hề có ở đây.
Hứa Thanh Du ở trước cửa rồi suy nghĩ một hồi. Cô quyết đinh mình sẽ về phòng làm việc của mình trước.
Cô lấy đơn hàng ngày qua ra rồi xử lý nó trước. Đây là lần làm lại thứ hai nên chắc là khách hàng cần rất gấp.
Vốn dĩ cô cho rằng mình sẽ không có tâm trạng làm bản thảo thiết kế. Nhưng không ngờ rằng linh cảm của cô lại mạnh mẽ như thế, cô không ngừng thiết kế. Một mạch thiết kế lại hết tất cả những đơn hàng còn lại.
Lúc mà Quách Châu giao đơn hàng cho cô thì cô ấy không đưa bản thảo gốc cho Hứa Thanh Du. Cô ấy thay đổi xong tất cả mới bảo Hứa Thanh Du thiết kế theo hướng đó.
Hứa Thanh Du xem lại những thiết kế của bản thân mình. Vốn dĩ cô không muốn thay đổi thiết kế của người khác. Như thế này vẫn là tốt nhất, từ đầu đến cuối đều là suy nghĩ và ý tưởng của cô.
Đợi hoàn thành tất cả những việc này, Hứa Thanh Du thu dọn bàn làm việc, đứng dậy và đi đến văn phòng của Quách Châu.
Quách Châu vẫn chưa về phòng làm việc của mình. Đã trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi nhưng cô ấy vẫn chưa về. Chắc là đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Hứa Thanh Du đặt bản thảo thiết kế xuống và đợi trong văn phòng một lúc. Nhưng ngồi đợi mãi cũng không thấy Quách Châu trở về.
Sau khi suy nghĩ, cô lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Quách Châu. Cô không hỏi Quách Châu đi đâu, mà nói rằng mình đã giao bản thảo thiết kế và đang bỏ nó ở trên bàn của cô ấy.
Nhưng thật ra bình thường nếu Quách Châu không ở đó thì Hứa Thanh Du cũng bỏ nó xuống ở bàn như thường mà thôi.
Hôm nay cô còn chủ động nhắc nhở, chắc là Quách Châu cũng có thể hiểu được. Cô ấy đến đây là vì muốn tìm mình, thấy cô không ở đó nên Hứa Thanh Du mới lo lắng đến như vậy.
Bên chỗ Quách Châu không trả lời ngay lập tưc. Chắc là cô ấy đang bận chuyện gì đó.
Hứa Thanh Du suy nghĩ một chút. Cuối cùng thì cô quay người đi đến hướng khu may cắt.
Buổi sáng thì khu may cắt không có nhiều người lắm. Đại đa số nhà thiết kế đều sáng thì vẽ bản thảo thiết kế, chiều mời đi đến khu may cắt để làm áo quần.
Hứa Thanh Du đi quanh chỗ đó, cô đều nhìn rõ tất cả mọi người. Viên Sơ và Tôn Ngọc đều không ở đây.
Cũng đúng thôi. Buổi sáng thì rất ít thực tập sinh đến đây, nhà thiết kế cũng ít qua đây.
Hứa Thanh Du hít một hơi thật sâu, hai bên thái dương cứ giật giật lên, cô luôn cảm thấy hôm nay sắp xảy ra chuyện gì đó.
Cô không còn cách nào khác, cô đã đi tìm một vòng. Không tìm được người thì chỉ có thể về phòng làm việc của mình mà thôi.
Sau khi ngồi xuống, cô cảm thấy không ổn, lấy điện thoại ra xem. Nhóm của Cố Tư và Lương Ninh Như lại đang nói chuyện về trẻ con.
Hứa Thanh Du sờ sờ bụng. Không biết có phải trong lòng mình có vướng bận nên hai ngày nay cảm giác mang thai của cô đã giảm đi rất nhiều.
Hoặc có thể nói cô không chú ý cho lắm nên như vậy, cô cũng không nôn nhiều nữa.
Hứa Thanh Du dựa lưng vào ghế và thở dài nhẹ nhõm.
Có một số đồng nghiệp cũng đã hoàn thành bản thảo thiết kế. Bọn họ đều đem đến cho Quách Châu xem nhưng kết quả thì ai nấy cũng đi về cả.
Sáng nay, Quách Châu gần như là không xuất hiện luôn. Những người đồng nghiệp đều cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, họ tụ họp lại với nhau để nói này nói nọ, dị nghị đủ điều.
Nhưng cụ thể chuyện này là như thế nào thì những người này không có ai biết rõ cả, chỉ có thể ngồi đó mà đoán mò mà thôi.
Có người nói là buổi sáng đã thấy Quách Châu. Quách Châu bỏ túi xách của mình ở văn phòng. Sau đó tức giận mà vào thang máy, muốn đi lên tầng trên để tìm ai đó.
Cũng không biết cô ấy lên lầu muốn tìm ai.
Trên lầu nói chung là khu vực văn phòng của ban quản lý. Chắc là Quách Châu lên đó để tìm những người quản lý đó.
Hứa Thanh Du đã lắng nghe chủ đề thảo luận của họ. Nếu Quách Châu đến tìm những người ở ban quản lý, điều đó có lẽ là liên quan đến việc lôi kéo và đàn áp phiếu bầu của Tôn Ngọc.
Chắc là Quách Châu không nhịn được cục tức này. Những chuyện này mà cứ bồng bột đi tìm những người lãnh đạo, không bằng không chứng cũng khó nói lắm.
Hứa Thanh Du đang nghĩ, hoặc là nói không chừng tối hôm qua khi trở về thì Quách Châu đã tìm thấy chứng cử gì khác cũng nên.
Quách Châu là một người rất cẩn trọng. Cô ấy cũng không chỉ vì những lời mà Hứa Thanh Du nói mà đến tìm lãnh đạo để vạch trần những việc mà Tôn Ngọc đã lén làm.
Cô ấy không phải là người bốc đồng như vậy.
Cho đến khi tan sở, các đồng nghiệp trong văn phòng lần lượt rời đi. Hứa Thanh Du mới gửi tin nhắn cho Ninh Tôn. Nói với anh ấy mình sẽ về dưới đó trễ một chút.
Sau đó cô ấy đứng dậy và đến văn phòng của Quách Châu để đợi.
Đợi hơn mười phút thì bên chỗ Quách Châu cũng trở về.
Nhìn dáng vẻ của Quách Châu thì có chút mệt mỏi, thêm vào đó vẻ mặt của cô ấy có chút không vui.
Hứa Thanh Du vội vàng chào khi cô ấy quay lại, “Cô Quách.”
Quách Châu gật đầu, “Tôi có thấy tin nhắn mà cô nhắn cho tôi rồi. Nhưng với tình hình lúc nãy thì không tiện để trả lời tin nhắn lắm.”
Hứa Thanh Du không quan tâm lắm, “Làm sao vậy? Cô đi tìm lãnh đạo rồi à? “
Quách Châu đi tới, ngồi ở trên ghế, thở dài một hơi, “Đúng vậy, tôi đi lên nói chuyện với bọn họ, Tôn Ngọc cũng có mặt ở đấy.”
Nói xong, cô ấy liền cười, “Cô ta còn qua đó giả vờ chị chị em em với tôi. Thật sự tôi cũng phục cô ta rồi. Đúng thật nhìn cái vẻ mặt giả tình giả nghĩa của bọn họ tôi thật sự buồn nôn quá. Tôi không ngờ cô ta lại có thể giả đến trình độ như vậy.”
Hứa Thanh Du nghe thấy lời này, nhanh chóng kéo ghế sang một bên ngồi xuống, “Chỉ dựa vào những lời mà tôi nghe được về cuộc đối thoại của hai người họ mà cô cũng đi nói cho lãnh đạo nghe sao, bọn họ có tin không?”
Quách Châu lắc đầu, “Không chỉ là nghe những lời của cô thôi đâu. Chỉ dựa vào những lời cô nói thì vẫn chưa đủ để tôi đi vạch trần bộ mặt thật của bọn họ. Chúng ta chỉ nói không thôi vẫn chưa đủ, phải có bằng chứng rõ ràng, rành mạch mới có thể tố giác bọn họ được.”
Quả nhiên những suy đoán trước đó của Hứa Thanh Du là đúng. Chắc là bản thân Quách Châu đã tìm được những chứng khác ở đâu đó, mới có thể tự tin đến như vậy được chứ. Có đầy đủ chứng cứ cô mới đến tìm lãnh đạo để vạch trần bọn họ được, vì lãnh đạo cũng không phải những người ngu ngốc mà không phân biệt cái gì là đúng cái gì là sai.
Hứa Thanh Du nhìn Quách Châu. Trước tiên, Quách Chây cầm lấy một ly nước, cô uống một hơi cạn sạch, sau đó chậm rãi nói: “Ngày hôm qua sau khi cô nói những lời đó với tôi xong thì khi về nhà tôi có suy nghĩ một chút. Tiếp đó tôi có điện thoại cho nhà thiết kế Mã của công ty chúng ta. Cô đoán sau đó đã xảy ra chuyện gì nữa? “
Hứa Thanh Du chớp mắt mấy lần, “Chẳng lẽ nào người mà bọn họ muốn lôi kéo đó là nhà thiết kế Mã hay sao chứ? Nếu như vậy thật thì bọn họ cũng khá thông minh đấy chứ.”
Quách Châu gật đầu, “Ai nói không phải chứ. Cuộc điện thoại này tôi cũng gọi đúng rồi đấy. Tối hôm qua tôi ngồi ở nhà và suy nghĩ những đối tượng mà có khả năng. Suy nghĩ nửa ngày thì tôi lại thấy cô ấy có khả năng nhất. Cũng chính bởi bọn họ đã suy nghĩ đến tất cả những phương điện khác nên mới chọn nhà thiết kế Mã.”
Cô ấy chậm rãi nói: “Tôn Ngọc không dám lôi kéo những nhà thiết kế mới đến công ty không lâu. Cô ta cũng sợ chuyện này bị bại lộ. Nếu như là nhà thiết kế lâu năm trong công ty thì ai nấy cũng có mục đích riêng của mình. Cô ta cũng không dám công khai tổ chức chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ có được nhà thiết kế Mã mà thôi. Thời gian mà cô ấy đến công ty vừa đủ, không ngắn không dài. Chủ yếu là tính cách của cô ấy rất rất mềm dẻo, có một chút yếu đuối nữa, lại nhát gan. Với loại người này thì rất dễ để đối phó. Hơn nữa, cô ấy là một người rất muốn nhanh chống thành công, nên chắc sẽ bị người khác lợi dụng cho mà xem. “