Trong bữa ăn, mẹ Ninh rất quan tâm hỏi Hứa Thanh Du cảm thấy như thế nào, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không, sau đó dặn dò kĩ lưỡng cô khi đi làm đừng ôm đồm quá nhiều việc để bản thân phải mệt mỏi.
Hứa Thanh Du gật đầu: ‘‘Thực ra, cả buổi sáng hôm nay hầu như con chẳng phải làm gì nhiều đâu ạ, toàn chỉ ngồi một chỗ thôi. Cô giáo Quách giao cho con một đơn hàng tương đối nhẹ nhàng, con chỉ mất một chút thời gian là hoàn thành xong, thời gian còn lại con cũng chẳng có gì cần làm nữa, chỉ ngồi không thôi.”
Mẹ Ninh tương đối yên tâm với công việc của Hứa Thanh Du: ‘‘Cô giáo Quách rất tốt. Trước đây,mẹ đã từng đọc một số tin tức về cô ấy. Cô ấy có vẻ là mẫu phụ nữ rất giỏi giang tháo vát.”
Vừa nói đến đây, hình như mẹ Ninh còn nghĩ đến chuyện khác, nên hỏi: “Cô giáo Quách bây giờ cũng không còn quá trẻ nữa đúng không, cô ấy đã có bạn trai chưa?”
Quách Châu không nói rõ có phải cô ấy đang hẹn hò với Hoắc Minh hay không, Hứa Thanh Du hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu: ‘‘Hình như cô ấy có rồi mẹ ạ.”
Nhìn thái độ của Quách Châu đối với Hoắc Minh, hẳn là việc hai người bọn họ ở bên nhau chỉ là vấn đề thời gian.
Mẹ Ninh nói: “Không biết là người đàn ông nào mà nhiều phúc đức như vậy, có thể quen được người vừa giỏi vừa đảm đang như cô giáo Quách.”
Hứa Thanh Du mím miệng không nói gì, liên quan đến chuyện chung thân đại sự của người khác, cô không biết phải bình luận gì thêm.
Với thân phận hiển hách của Hoắc Minh, anh ta cũng chẳng cần quan tâm Quách Châu có giỏi giang không.
Giống như những người đàn ông có địa vị trong xã hội này, khả năng anh ta cũng hi vọng bạn gái hoặc nói thẳng là vợ tương lai của mình như một chú chim con mong manh yếu đuối, dựa dẫm vào mình và biết chăm lo, vun vén gia đình là được.
Chỉ là hôm đó khi cùng nhau ăn cơm, cô cảm thấy Hoắc Minh là kiểu người vừa nói được vừa làm được, thái độ của anh ấy đối với Quách Châu khá tốt, cô cũng hy vọng anh ta giống với những gì cô nghĩ.
Sau câu chuyện đó, đến tận cuối bữa ăn cũng không có chuyện gì quan trọng xảy ra cả, mẹ Ninh chỉ nói những điều cần chú ý khi mang thai.
Thực ra, Hứa Thanh Du không thể nhớ kĩ càng tất cả những gì mẹ Ninh dặn dò. Cô cảm thấy chỉ cần cô chú ý hơn một chút trong sinh hoạt và làm việc là được, không cần quan trọng hóa vấn đề quá lớn.
Cô cũng không phải là dạng luôn tỏ ra mình yếu đuối, không cần phải cẩn thận đề phòng như công chúa như vậy.
Nhưng mẹ Ninh nhắc nhở cô như thế, cũng chỉ xuất phát từ ý tốt muốn quan tâm nên Hứa Thanh Du chỉ có thể đồng ý vâng một tiếng: ‘‘Được rồi, con nhớ rồi mà.”
Ba người ăn uống nhanh gọn rồi mẹ Ninh tranh phần dọn bàn, Hứa Thanh Du trở về phòng nằm nghỉ một lúc.
Cô nằm trên giường lật đi lật lại hai lần mới sực nhớ ra điều gì đó, cô vội lấy điện thoại gọi về cho mẹ ở nhà.
Cô đã lâu không liên lạc với mẹ Hứa, cũng không biết mẹ Hứa gần đây sống có đầy đủ không nữa, thậm chí còn không thèm gọi điện thoại cho cô đòi tiền như mọi khi.
Đây thực sự là điều chưa từng xảy ra, trước khi, có nhiều khi bà ấy gọi bảy tám cuộc gọi mỗi tháng, hiện tại lạ cả tháng không thấy liên hệ lấy một lần.
Điện thoại của Hứa Thanh Du đã kết nối cuộc gọi, nhưng mất một lúc lâu đầu dây bên kia mới nhận máy, sau đó tiếng đánh mạt chược lại vang lên.
Hứa Thanh Du còn chưa kịp nghe thấy tiếng mẹ Hứa, lông mày cô đã cau lại, cô thực sự không thích mẹ Hứa chơi mạt chược.
Lúc mẹ Hứa lên tiếng, giọng nói phấn khởi, hình như bà ấy đang rất vui vẻ: ‘‘Tiểu Du, có chuyện gì sao?”
Hứa Thanh Du nói không có gì, sau đó nói thêm: “Con muốn tìm thời gian thích hợp về nhà một chuyến, con gọi điện hỏi xem mẹ còn ở nhà không thôi.” Mẹ Hứa về cơ bản là nhàn rỗi, không có việc gì làm, vậy nên nhận canh giữ một mẫu đất của nhà họ Hứa.
Mẹ Hứa không trả lời ngay mà ậm ừ, còn chưa kịp nói thì Hứa Thanh Du lại nghe thấy giọng người khác trong điện thoại: ‘‘Tiểu Du, bác nghe nói cháu đã kết hôn rồi phải không, gia đình nhà trai hình như cũng rất được thì phải.”
Hứa Thanh Du thực sự không thể nghe ra giọng nói của ai, nhưng chắc đó một trong những người hàng xóm của cô ở nhà.
Lúc còn nhỏ trí nhớ của cô đã có một ấn tượng sâu sắc với những người này, sau này cô đi du học không thường xuyên về nhà, gặp mặt những người đó chỉ có thể nhận biết qua loa, còn để nói về biết rõ thông tin thì không nhớ.
Hứa Thanh Du à một tiếng, cô không thích cách nói chuyện của đối phương, nhưng cuối cùng vẫn đáp lại: “Chúng cháu mới lấy giấy đăng kí kết hôn ạ. Chồng cháu cũng chỉ là một người bình thường, gia cảnh cũng tầm trung thôi.”
Bên kia bật cười ha ha mấy tiếng: ‘‘Đúng là một cô gái khiêm tốn.”
Hứa Thanh Du không nói, cũng không có ý định cúp điện thoại, sau đó có rất nhiều người xì xào bàn tán, Hứa Thanh Du không phân biệt được ai đang nói.
Thậm chí một số giọng nói nghe rất lạ tai.
Có người ở đó nói: “Lấy một người đàn ông giàu có là tốt cho tương lai của cháu. Trong tương lai, em cháu cũng còn phải trông cậy nhờ vả vào cháu. Bố cháu mất sớm, mẹ cháu vất vả lam lũ cả đời rồi, cũng còn cần cháu báo hiếu phụng dưỡng cho tốt.”
Về chuyện dưỡng lão sau này của mẹ Hứa, nhất định cô sẽ không bỏ mặc. Nhưng việc mấy người hàng xóm nhiều chuyện trái một câu phải một câu tỏ vẻ quan tâm như vậy khiến cô rất không vui.
Cô đang cầm điện thoại, vẻ mặt chậm rãi thu lại, ngay cả biểu cảm chán ghét cũng không còn nữa.
Mẹ Hứa từ đầu đến cuối không ngắt lời, cứ để mặc hàng xóm bên kia điện thoại nói chuyện với cô.
Một số người nói rằng nếu có thể để cô mua một căn hộ cho Hứa Thanh Khải trước, vì giá nhà ở quê của cô ấy vẫn ổn, nếu không mua nhanh nó có thể tăng lên trong hai năm nữa.
Nếu bây giờ mua cho Hứa Thanh Khải một căn nhà, không cần biết sau này nó làm ăn có tốt không, sau này việc đi hỏi vợ cũng dễ ăn nói hơn rất nhiều.
Mọi người ở đó khuyên Hứa Thanh Du phải làm rất nhiều thứ và bảo cô phải làm thế này, thế kia.
Hứa Thanh Du rốt cuộc không chịu được nữa, lên tiếng gọi mẹ Hứa, mẹ Hứa lập tức trả lời.
Chắc hẳn giờ bà ấy đang để điện thoại một bên, cũng là bà ấy cho phép những người này mồm năm miệng mười nói về công việc gia đình của họ.
Hứa Thanh Du sau đó nói: ‘‘Bây giờ con hơi mệt ạ, con muốn đi nghỉ ngơi một lát. Có thời gian con gọi lại cho mẹ sau.”
Mẹ Hứa ở đằng kia dặn dò mấy câu: ‘‘Được rồi, con có bận gì thì cứ làm đi, mẹ cũng có việc bây giờ đây, mẹ cúp máy trước nha.”
Hứa Thanh Du trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nằm xuống, nhìn chằm chằm trần nhà.
Ninh Tôn bên ngoài không biết chuyện gì, cửa phòng cũng không đóng chặt, cô có thể nghe thấy mẹ Ninh dặn dò Ninh Tôn chăm sóc cô như thế nào.
Một số điều thực sự không biết nói như thế nào cho đúng.
Nhiều người nói tình cảm mẹ chồng nàng dâu là khó có được trên đời này, nhưng nếu so sánh thì mẹ Ninh đối xử với Hứa Thanh Du tốt hơn mẹ Hứa rất nhiều.
Đợi một hồi, Ninh Tôn có lẽ đã nghe mẹ Ninh giáo huấn xong, mới quay trở lại phòng ngủ.
Anh đi tới, ngồi ở mép giường, kéo hai tay Hứa Thanh Du lên, ấp vào lòng bàn tay của mình: ‘‘Em buồn ngủ à? Anh còn một chút việc nữa, hay là em đi ngủ trươc đi.”
Hứa Thanh Du không buồn ngủ, cô rất tỉnh táo sau cuộc gọi vừa rồi.
Nhưng lúc này cô không muốn nói lời nào, nên ậm ừ, lật người, đối mặt với Ninh Tôn, nhắm mắt lại.
Ninh Tôn đưa tay giúp cô vuốt thẳng tóc quanh tai, sau đó lại vỗ vỗ vai cô, giống như đang dỗ một đứa trẻ ngủ vậy.
Hứa Thanh Du không biết tại sao mắt mình lại có chút nóng.
Cô sắp làm mẹ, về mặt logic thì đáng lẽ ra cô nên hiểu cho mẹ Hứa, nhưng không hiểu tại sao cứ nghĩ đến mẹ Hứa là cô lại cảm thấy chán nản như vậy.
Ninh Tôn không biết Hứa Thanh Du nghĩ gì, anh ngồi ở đây một lát, nghĩ rằng có lẽ cô đã ngủ, vì vậy anh lại đứng dậy đi ra ngoài.
Chờ Ninh Tôn ra khỏi cửa, đóng cửa lại, Hứa Thanh Du lại mở mắt ra, liền chạm vào điện thoại.
Cô không thích đăng trạng thái cho lắm, nhưng có thể là do cảm xúc trong lòng quá mạnh, thực sự không biết phải giải quyết như thế nào.
Vì vậy, cô đăng một dòng trạng thái trong vòng bạn bè mà không có bất kỳ hình ảnh nào, chỉ nói rằng một số tình cảm quá khó để duy trì.
Thật ra cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, vừa đăng trạng thái xong, Hứa Thanh Du liền tắt điện thoại, lại nằm xuống, nhắm mắt lại bình tĩnh.
Chờ thời gian gần đến, Ninh Tôn đi vào đánh thức cô, Hứa Thanh Du trực tiếp mở mắt ra.
Cô rửa mặt trước, cảm thấy mình đã tỉnh táo, liền đi ra ngoài chào tạm biệt mẹ Ninh.
Ninh Tôn lại chở cô đến công ty.
Thời gian xem như vừa vặn, Hứa Thanh Du đến công ty đúng thời gian vào làm.
Cô đi về phía văn phòng của mình, khi đi ngang qua văn phòng của Quách Châu, Quách Châu đang ngồi ở đó, trong văn phòng còn có một người.
Hứa Thanh Du liếc nhìn, sau đó khóe miệng hơi cứng lại.
Viên Sơ hôm nay muốn cùng cô ăn trưa giải thích một số chuyện, nhưng cô không đồng ý nên đến gặp Quách Châu.
Quách Châu làm việc trong văn phòng nên không thể trốn đi đâu được, thật sự là không nói nên lời.
Hứa Thanh Du không nhìn ngó xung quanh nữa, mà đi thẳng trở lại văn phòng.
Cô xem lại bản thảo mình đã thiết kế, tìm bản vẽ quần áo nam, sau đó đi đến khu vực cắt.
Mặc dù Quách Châu đã bảo cô không phải lo công đoạn cắt may nữa, chuyện đó phải động đến kéo và máy may, phải đi lại nhiều, không tốt, nhưng cô không thể làm được.
Hứa Thanh Du có đam mê với công việc kinh doanh này, không phải công việc bắt buộc phải mở cửa hàng, cũng không phải hết việc nên mới tìm đến thiết kế nên toàn bộ thái độ khi làm việc của cô rất tích cực.