Hai người cũng chỉ nói chuyện như vậy, sau đó cúp điện thoại, Ninh Tôn đi qua chuẩn bị quần áo cần mặc cho ngày mai, sau đó lại lấy ra giấy chứng nhận anh chuẩn bị trước đó cất đi.
Hứa Thanh Du lười biếng dựa vào ghế sofa, nhìn một loạt hành động như vậy của Ninh Tôn, khóe miệng cô cong lên, không hiểu vì sao lại có cảm giác đặc biệt an toàn.
Sau khi Ninh Tôn bên kia đều đã làm xong hết rồi, anh đi qua ôm Hứa Thanh Du từ ghế sofa lên, xoay người đi vào trong phòng.
Hai người hiếm khi có thể thoải mái như vậy, nằm trên giường luyên thuyên nói những chuyện xung quanh mình.
Ninh Tôn lại nhắc một chút về công việc của Hứa Thanh Du, anh ít nhiều vẫn sẽ có một chút để ý đến, suy cho cùng công việc này là do Tống Vũ Kình giúp đỡ đến tay, hơn nữa quan hệ anh ta với người ở công ty Đỉnh Phong khá tốt.
Có thế nói như vậy, sau này anh ta muốn có dây dưa gì với Hứa Thanh Du, chỉ cần động tay động chân lên công việc của Hứa Thanh Du là được.
Hứa Thanh Du cũng biết Ninh Tôn để ý đến chuyện gì, vì vậy chuyện về giao thiệp cá nhân cô không nói quá nhiều, chỉ nói sự hòa hợp của mình và Quách Châu.
Cô nói Quách Châu là một người xử lý công việc, cho dù mình đi cửa sau để vào, Quách Châu cũng không coi trọng cô.
Sau đó còn nói Quách Châu là một người rất có năng lực, Hứa Thanh Du thuận miệng nhắc đến chuyện lần trước gửi bản thảo thiết kế cho Tần Niên, để sư phụ của cô ấy giúp đỡ hướng dẫn.
Cô cười nói: “Tần Niên bởi vì chuyện này mà buồn rầu rất lâu.”
Ninh Tôn nằm thẳng ở bên cạnh cô, cũng bật cười theo, hỏi ngược lại Hứa Thanh Du: “Chuyện đính hôn của chúng ta em có nói với cô ấy không?”
Hứa Thanh Du lấy điện thoại đến, tìm tin nhắn đưa cho Ninh Tôn xem: “Anh xem, đây là cậu ấy gởi cho em.”
Ninh Tôn lấy điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình, hôm qua Hứa Thanh Du gửi tin nhắn cho Tần Niên, nói với cô hôm nay tổ chức lễ đính hôn ở đây.
Tần Niên gửi một đoạn văn ngắn dài, đương nhiên là đủ loại các lời chúc mừng, các loại chúc phúc, nhưng sau đó cũng có trêu chọc, ý là nói lúc đầu các cô ở trong một kí túc xá, có rất nhiều người đã có bạn trai từ năm cấp ba, trải qua những năm đại học vẫn luôn yêu nhau đến bây giờ, kết quả tất cả còn chưa đi đến bước đính hôn kết hôn, không ngờ cẩu độc thân Hứa Thanh Du, cuối cùng đột nhiên phản kích.
Ninh Tôn buồn cười, sau đó hỏi Hứa Thanh Du: “Tần Niên từng quen bạn trai sao?”
Hứa Thanh Du “ừ” một tiếng: “Lúc học đại học có quen một người, nhưng không quá lâu, vài tháng thì chia tay, nói là tính cách hai người không hợp.”
Ninh Tôn nghĩ nghĩ, đột nhiên liền thích thú, anh trở người nói với Hứa Thanh Du: “Còn em, ở đại học hoặc nói là từ trước học đại học, có từng gặp được người mình thích không?”
Hứa Thanh Du còn thật sự suy nghĩ nghiêm túc: “Có lẽ là không, em ngay cả bạn cùng giới đều rất ít, khác giới thì khỏi phải nói, không qua lại với mấy người.”
Bên cạnh ngay cả cậu bé trai cũng không có, thì làm sao nói chuyện yêu đương.
Ninh Tôn nhích lại gần cô, hôn ở má cô: “Vậy có người nào thích em không?”
Hứa Thanh Du lắc đâu: “Chuyện đó lại càng không, tính cách của em không dễ khiến cho người khác yêu thích, lại nói thêm, bên cạnh em có rất nhiều cô gái xinh đẹp, không có người nào chú ý đến em.”
Ninh Tôn không quá tin vào lời nói này của cô, đưa tay sờ mặt cô: “Thật hay giả vậy? Em nói thật với anh đi, anh cũng sẽ không ghen đâu.”
Hứa Thanh Du cong môi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt: “Em cũng không sợ anh ghen đâu, ngược lại em càng hi vọng lúc trước mình có vạn người say mê, ít nhất chứng mình em lúc trước còn rất trâu.”
Mà không phải giống như bây giờ nhắc lại quá khứ giật gấu vá vai, cái gì cũng không nói ra được.
Ninh Tôn thở dài: “Như vậy cũng tốt, như vậy anh rất vui.”
Hứa Thanh Du nhìn chằm chằm trần nhà, ngậm ngùi: “Em luôn cảm thấy thời gian đó, em dường như đều là hoang phế, bây giờ nhắc lại không có một chuyện gì có thể đem ra khoe khoang, ngẩm nghĩ cũng cảm thấy mình thật đáng thương.”
Ninh Tôn nằm thẳng một lần nữa, vai kề vai với Hứa Thanh Du: “Em nói như vậy, anh nghĩ lại cuộc sống trước đây của anh, dường như cũng không có cái gì đáng để khoe khoang.”
Anh không chỉ không có gì để khoe khoang, mà những chuyện trước kia của anh nhắc lại còn bị người khác chỉ bảo.
Quá khứ của anh là chuyện mà bản thân muốn vứt bỏ nhất trước đây, Ninh Tôn đã rất lâu chưa hoài niệm về quá khứ, thật sự là những chuyện trong quá khứ của anh cũng không có gì hay, mỗi lần nhớ lại cũng chỉ sẽ khiến cho bản thân thổn thức ngậm ngùi.
Hứa Thanh Du duỗi tay đan chặt mười ngón tay với tay Ninh Tôn: “Vì vậy em nói hai chúng ta một số thời điểm thật sự rất giống nhau.”
Ninh Tôn bật cười: “Đúng vậy, sự trải nghiệm ở một số chỗ thực sự rất giống nhau.”
Hai người nằm trên giường luyên thuyên nói một số chuyện, mãi cho đến khi điện thoại Chương Tự Chi gọi đến.
Ninh Tôn nhận điện thoại, hai người còn chưa kịp nói chuyện thì đã nghe được tiếng khóc gào ở bên kia điện thoại trước.
Cũng không chỉ là tiếng khóc, còn lẫn lộn một số lời mắng chửi người.
Chỉ nghe âm thanh thôi Ninh Tôn liền có thể nghe ra được là giọng của Trang Lễ Nhã, Trang Lệ Nhã khóc đến xe gan xé ruột, đến mức lời mắng chửi người cũng câu có câu không.
Ninh Tôn ngồi dậy: “Tự Chi.”
Chương Tự Chi “ừ” một tiếng, nghe giọng anh ta rất điềm tĩnh: “ Ở đây tôi xử lý sắp xong rồi, anh có muốn xem hình ảnh không?”
Ninh Tôn không có cái sở thích này, từ trong tiếng khóc của Trang Lệ Nhã có thể đoán ra được, bên đó bà ta có lẽ là rất thê thảm.
Chương Tự Chi gửi ảnh cho anh có lẽ cũng không có chỗ nào dễ nhìn, vậy nên anh cũng không xem, đặc biệt là Hứa Thanh Du còn đang ở bên cạnh.
Ninh Tôn nói một câu không xem, sau đó hỏi anh ta: “Anh giải quyết như thế nào?”
Chương Tự Chi xùy cười: “Loại đàn bà như vậy, ra tay thì phải khiến cho bà ta nhớ lâu, nếu không lần sau bà ta còn tìm đến, tôi chỉ là ở trên người bà ta chút ký hiệu, khiến cho bà ta sau này nhìn vào gương mà nhớ đến sự việc ngày hôm nay, liền rụt cổ mà sống cho tôi.”
Anh ta không nói quá cụ thể, có lẽ cũng không muốn nói ở trong điện thoại.
Ninh Tôn gật đầu: “Đừng ầm ĩ ra động tĩnh quá lớn, người kia nhà anh nếu mà biết sẽ không tha cho anh đâu.”
Nhắc đến Lương Ninh Như, Chương Tự Chi cũng chỉ có thể thở dài.
Mặc dù Lương Ninh Như đã lui xuống, nhưng sự chính trực cả người của cô một chút cũng không giảm xuống, có lúc Chương Tự Chi cũng hơi sợ cô.
Con người anh ta đã quen cà lơ phất phơ, làm chuyện gì cũng không có quy tắc gì, nếu bị Lương Ninh Như bắt được, sẽ bị giáo dục ngay lập tức.
Giọng Chương Tự Chi bất lực: “Ừ, chính là việc làm ngày hôm nay cũng không thể để cô ấy biết được, nếu không đoán chừng tôi sẽ bị cô ấy đuổi ra khỏi phòng ngủ mất.”
Khoảng thời gian gần đây, tâm tình Lương Ninh Như biến hóa cũng lớn, một chuyện không vui liền đuổi anh ta ra ngoài.
Chương Tự Chi lại không dám chọc giận cô, chỉ có thể nhẫn nhịn, đôi lúc cũng rất uất ức.
Có lẽ Trang Lệ Nhã biết Chương Tự Chi đang nói chuyện với Ninh Tôn, ở cách xa rướng cổ gọi tên Ninh Tôn.
Bà ta cũng không nói gọi Ninh Tôn làm gì, chỉ là gào kêu anh.
Ninh Tôn xem như không nghe thấy, bảo Chương Tự Chi giải quyết xong, thì tranh thủ về nhà với vợ.
Hôm nay anh ta uống nhiều như vậy, lại đi giải quyết chuyện của Trang Lệ Nhã, Lương Ninh Như mang thai ở nhà, ít nhiều cũng xem như là thờ ơ cô.