Ninh Tôn trực tiếp bắt máy, gọi một tiếng tiểu Tư.
Cố Tư bên kia thở dài, “Tang lễ đã kết thúc. Giờ anh không có việc gì phải làm, đúng không?”
Ninh Tôn nắm tay Hứa Thanh Du, đi về phía khu nghỉ ngơi. “Hết rồi, ngày mai ông ấy sẽ được hỏa táng, chờ chôn cất ông ấy xong sẽ hoàn toàn yên tĩnh.”
Cố Tư giống Chương Tự Chi, thái độ đối với Ninh Bang không tốt lắm, “Đời này của ông ấy cũng coi như đáng giá, anh cũng đừng buồn, những việc này đều là ý trời.”
Ninh Tôn ừm một tiếng: “không phải là quá buồn, chỉ là có chút xúc động.”
Cố Tư nghĩ một lát, sau đó chuyển chủ đề, “ Trước đây lão Chương đã gọi điện cho tôi, nói muốn tụ họp, nhưng lúc đó bên anh xảy ra chuyện, sau đó việc tụ họp bị trì hoãn, Bây giờ mọi việc gần như đã xử lý xong, vậy chúng ta tìm thời gian tụ họp đi, sợ thời gian của anh eo hẹp, đến lúc đó không có thời gian đến. “
Ninh Tôn nói một câu: “ Có lẽ ngày mốt tôi rời đi, Công việc bên công ty đã sắp xếp xong xuôi, chuyện ở đây cũng không có gì quan trọng, anh không thể chậm trễ nữa.”
Cố Tư nói: “Được rồi, được rồi,như vậy đi, tối mai chúng ta sẽ tụ tập một bữa, anh cảm thấy được không? Ở nhà của Lão Chương, lão Chương luôn muốn mời các anh đến thăm nhà mới của anh ấy.”
“Chắc chắn rồi.” Ninh Tôn nói, “Vậy thì tối mai, đến lúc đó bọn tôi sẽ gọi điện.”
Anh ta và Cố Tư cũng nói nhiều như vậy rồi, sau đó cúp điện thoại.
Hứa Thanh Du đã ngồi xuống, nhìn Ninh Tôn, “Ngày mốt chắc chắn sẽ đi phải không? Nếu chắc chắn, vậy em đi đặt vé.”
Ninh Tôn dựa lưng vào ghế, thở ra một hơi, “Đặt đi, cho dù còn chuyện gì nữa, ngày mốt cũng phải đi, anh thật sự không muốn ở lại nữa.”
Hứa Thanh Du gật đầu, vừa cầm điện thoại vừa nói, “Nhân tiện buổi trưa chúng ta dùng bữa ở đây đi. Đã đến giờ này rồi. em cũng sẽ gọi cho bác, để bác ấy đến đây luôn.”
Ninh Tôn quay đầu nhìn xung quanh, nói được.
Hứa Thanh Du gọi cho mẹ Ninh, kêu bà ấy đến cùng ăn trưa.
Nhưng mẹ Ninh có vẻ không muốn ra ngoài, bà ấy nói tự làm một chút đồ ăn ở nhà là được rồi, kêu Hứa Thanh Du và Ninh Tôn đi chơi vui vẻ.
Giọng của mẹ Ninh nghe giống như vừa mới ngủ dậy, trong giọng nói có chút khàn khàn.
Hứa Thanh Du do dự một lát, “Nếu không vội, chúng con ăn xong sẽ mang về một ít cho bác, được không?”
Mẹ Ninh nghĩ một hồi, rồi ừ một tiếng, giọng nói có chút mơ hồ, “Cũng được.”
Hứa Thanh Du vốn muốn hỏi bây giờ bà ấy đang làm gì, nhưng lại cảm thấy mẹ Ninh chưa chắc sẽ nói thật với mình.
Cho nên những lời này liền cũng không hỏi, dù sao một lát ăn xong cũng liền trở về.
Cúp điện thoại của mẹ Ninh, Hứa Thanh Du bỏ điện xuống, “Bác không đến, dì nói hơi mệt,muốn nghỉ ở nhà, lát nữa chúng ta ăn xong mang về cho bác ấy một phần. “
Ninh Tôn cũng không quan tâm nhiều như vậy, liền đứng lên, “Vậy em xem muốn ăn cái gì?”
Hứa Thanh Du cũng không có món đặc biệt muốn ăn, khẩu vị của cô cũng không phải đặc biệt tốt.
Hai người từ rạp chiếu phim đi xuống lầu, nguyên lầu ba đều bán đồ ăn ngon.
Hứa Thanh Du ngẫu nhiên tìm một quán lẩu đi vào.
Lúc này quán lẩu hầu như không có người, ban ngày cũng rất ít người ăn lẩu.
Hai người chọn vị trí bên cửa sổ ngồi xuống.
Khi gọi đồ ăn, điện thoại của Hứa Thanh Du rung lên hai lần trong túi, cô nghĩ là mẹ của Ninh gửi tin nhắn, muốn chọn món ăn kêu họ mua về.
Kết quả lấy điện thoại ra xem, thì không phải.
Tin nhắn được gửi từ một số lạ, nhưng nó cũng không hoàn toàn xa lạ.
Hứa Thanh du nhớ số điện thoại này, là của Trang Lệ Nhã.
Trước đây cô đã thấy nó trên điện thoại của Ninh Tôn.
Hứa Thanh Du do dự một chút, đưa điện thoại cho Ninh Tôn xem, “Bà ta gửi tin nhắn cho em.”
Ninh Tôn có chút ngạc nhiên, cầm điện thoại, bấm vào tin nhắn của Trang Lệ Nhã.
Thực ra, Trang Lệ Nhã không nói gì không tốt, trên mặt chữ thì giọng điệu của bà ta cũng là khá tốt.
Bà ta nói muốn nói chuyện với Hứa Thanh Du về những chuyện của nhà họ Ninh.
Điều này khiến Ninh Tôn và Hứa Thanh Du có chút không hiểu.
Chuyện nhà họ Ninh không liên quan gì đến Ninh Tôn, vậy làm sao dính líu tới Hứa Thanh Du?
Không cần biết trước đó hay bây giờ, chuyện của nhà họ Ninh không liên quan gì đến Hứa Thanh Du.
Trang Lệ Nhã hẳn là đã tìm nhầm người, nhưng hiện tại bà ta có lẽ đang ở bước đường cùng.
Ninh Tôn hai ba lần bấm xóa tin nhắn, “Đừng lo lắng, bà bây giờ đang hoảng loạn. Thấy ai cũng muốn tỏ vẻ tội nghiệp, xem xem có thể kéo được sự thông cảm không.”
Sau đó Hứa Thanh Du nhận lại điện thoại,có chút muốn cười, “Em thực sự tò mò không biết bà ấy định nói gì với em?”
Ninh Tôn trái lại không tò mò, bởi vì anh gần như có thể đoán ra được.
Bây giờ Trang Lệ Nhã chỉ quan tâm đến chuyện di chúc, nhất định ba câu đều liên quan đến di chúc.
Ninh Tôn không nói chuyện, hai người gọi đồ ăn, sau đó bắt đầu ăn.
Trang Lệ Nhã ở bên kia không đợi Hứa Thanh Du trả lời, gần như biết rằng người ta không để ý đến mình.
Bà ta ngồi trên giường trong phòng, giận dữ mắng chửi thề mấy câu.
Ninh Tương và Ninh Tiêu bên cạnh không nói gì, Ninh Tương có vẻ thất thần, Ninh Tiêu thì có chút nóng nảy.
Sau khi Trang Lệ Nhã mắng, có thể là giật giật khóe miệng, làm các cơ trên khuôn mặt có chút đau đớn, bà ta rít một tiếng, sau đó đưa tay lên nhẹ nhàng ấn lên mặt mình.
Hôm nay bà ta đánh nhau với mẹ Ninh, bà ta vốn cho rằng mình và mẹ của Ninh coi như 50-50.
Vì vậy, vốn dĩ không suy nghĩ nhiều như vậy.
Làm sao biết được người phụ nữ kia lại khỏe như vậy, sức lực của bà ta rất mạnh, một cánh tay thôi khiến cả người ngã xuống dưới đất.
Đó thực sự là một sai lầm, bà ta mà sớm biết như vậy đã dẫn người đi theo rồi.
Cũng không khiến bản thân bị đánh tới mức này.
Trang Lệ Nhã vừa đi ra ngoài gặp Ninh Tú và Ninh Tôn, mặt đã trang điểm, nhưng mặt lại tê rần, thực sự rất khó chịu.
Bà lại dậy rửa mặt, tẩy trang.
Đợi cho sắc mặt trở lại bình thường, có thể thấy được, khuôn mặt này thật sự không dám nhìn thẳng.
Vết sưng đỏ trên mặt đã không còn, giờ chỉ còn là vết bầm tím, gần thái dương còn có vết xước.
Ninh Tương có chút bất lực, nhìn bà ta nói: “Buổi sáng mẹ đi tìm bà ấy làm gì? Đã lúc này rồi, bây giờ làm gì cũng vô dụng.”
“Nếu không, mẹ phải làm sao đây?” Trang Lệ Nhã không nhịn được, giọng nói càng lớn. “Không phải vì các con, mẹ biết là vô dụng, mẹ cũng không muốn làm ầm ĩ, nhưng mà mẹ không can tâm. Mẹ nhiều tuổi như vậy rồi. Không nhận được thì nhận. Những thứ mẹ dành dụm bao nhiêu năm nay cũng chỉ đủ cho cuộc sống sau này, nhưng hai con vẫn còn trẻ. “
Nói xong, bà nghiến răng nghiến lợi, “Lão già kia cũng vậy. Mẹ thật sự tính toán sai lầm. Nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, cuối cùng phạm phải sai lầm. Mẹ thật sự không cam lòng.”
Ninh Tiêu ở bên cạnh dường như không muốn nói lời nào.
Anh ta chỉ đợi Trang Lệ Nhã oán trách xong, liền xoay người rời khỏi phòng.
Trang Lệ Nhã sửng sốt, nhìn về phía cửa, sau đó nói với Ninh Tương, “Con xem xem, đây là có ý gì, làm sao hả, mẹ nói ko nghe nổi phải không, mẹ như vậy là vì ai, mẹ như vậy là vì ai hả?”
Những lời như vậy, Trang Lệ Nhã đã nói với họ không biết bao nhiêu lần.
Cho dù là vì bọn họ, Ninh Tương hay Ninh Tiêu, hai người họ cũng không muốn tiếp tục gây rắc rối nữa.
Đây không phải là cuộc so sức ngang nhau, người sáng suốt có thể nhận ra, họ không có cơ hội chiến thắng nào cả.
Vì vậy, tốt hơn hết nên tiết kiệm sức lực, cũng để lại cho bản thân một chút thể diện.
Chỉ là Trang Lệ Nhã dường như không hiểu được đạo lý này, bà ta đã chìm vào suy nghĩ của chính mình.