Hứa Thanh Du cũng không lên lầu, cô ấy chỉ ngồi nghỉ ở cái đình bên cạnh đó.
Trong đình không có người khác nên cô dựa vào cột rồi nhìn về phía xa xăm.
Cô nhớ đến chuyện tang lễ của ba Hứa.
Trong nhà cô ấy cũng không làm tang lễ lớn lắm. Chỉ là thông báo với thân thích và bạn bè đến chia ly, và gặp mặt lần cuối. Sau đó thì ông ấy lại bị đẩy vào hỏa táng.
Khi chia ly di thể thì toàn quá trình ấy cô đều ở bên cạnh ba Hứa. Ông ấy nằm trong quan tài lạnh lẽo đó, cả người của ông đều bị biến dạng.
Thân thể của ông ấy vốn dĩ đã bị bệnh tật hành hạ đến nỗi không còn hình dáng ngày xưa nữa. Và bây giờ cuối cũng lại nằm trong quan tài lạnh lẽo đó thêm một đêm nữa, hình dạng ấy lại càng bị biến dạng hơn.
Hứa Thanh Du có một người em họ. Lúc đó cậu ấy có xem di thể lần cuối thì đã bị dọa khóc.
Bởi vì đó là người thân nhất của cô nên Hứa Thanh Du cũng không thấy đáng sợ chút nào. Nhưng cô cũng có chút mơ hồ về chuyện một người bị bệnh tật hành hạ lại còn nằm trong quan tài một đêm, có phải rất đáng sợ hay không.
Dù sao cô ấy cũng không cảm thấy đáng sợ, nhưng cảm thấy rất đau khổ.
Hứa Thanh Du nhắm mắt lại, có một số điều cũng trôi theo dòng thời gian khiến cô cũng không nhớ lại được.
Chẳng hạn như những chuyện mà cả đời này cô không dám nghĩ tới.
Mặc dù cô biết quan hệ giữa Ninh Tôn và Ninh Bang không tốt lắm. Dù cho Ninh Bang có chết đi chăng nữa thì Ninh Tôn cũng không có cảm giác giống cô được.
Nhưng mà cô vẫn có chút thương sót Ninh Tôn.
Trên đời này sẽ có tồn tại một loại người sẽ không bao giờ giúp đỡ cho mình cái gì cả mà thậm chí còn mang đến khó khăn, thử thách và phong ba cho cuộc đời của mình. Nhưng khi người đó không còn nữa thì trong lòng chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Hứa Thanh Du ngồi ngẫm một chút, rồi cô ấy lấy điện thoại ra. Cô nhắn tin cho Ninh Tôn.
Nhưng mà với thời gian bây giờ thì chắc bên chỗ Ninh Tôn đang bận. Hẳn là không có thời gian xem tin nhắn của cô.
Tuy nhiên có xem tin nhắn hay không thì Hứa Thanh Du cũng không sao cả, vì Hứa Thanh Du không để ý những chi tiết nhỏ này.
Cô ngồi ở trong đình rất lâu. Cho đến khi mà mẹ Ninh gọi điện thoại đến cô mới đứng dậy và đi về nhà.
Xem ra trạng thái của mẹ Ninh tốt hơn lúc trước rất nhiều. Lúc trưa bà ấy cũng không ăn nhiều cơm cho lắm, nên khi Hứa Thanh Du về nhà thì thấy mẹ Ninh đang lúi húi ở trong bếp nấu mì.
Nhìn thấy Hứa Thanh Du trở về nhà, mẹ Ninh liền hỏi cô: “Con có đói hay không? Hay là bác nấu cho con một bát mì nhé.”
Hứa Thanh Du không đói. Vừa nãy mới suy nghĩ nhiều thứ như vậy, bây giờ đâu có vị khẩu để ăn chứ.
Cô ấy nói không cần nên mẹ Ninh cũng chỉ nấu riêng một bát cho mình. Đợi nấu mì xong, bà ấy đem tô mì ra và ngồi xuống hỏi Hứa Thanh du, “Con đã liên lạc với bên A Tôn chưa? Có hỏi tình hình bên nó như thế nào không.”
Hứa Thanh Du đi tới, ngồi đối diện với bên chỗ của mẹ Ninh, “Trưa nay con có điện thoại cho anh ấy. Bên chỗ anh ấy chắc cũng bận lắm, anh ấy nói cũng không có chuyện gì khác chỉ là người đến đó nhiều một chút, cần phải tiếp đón từng người từng người một.”
Mẹ Ninh gật đầu, bắt đầu cúi đầu ăn mì, “Cả đời của ông già đó đều làm kinh doanh nên chắc chắn sẽ quen biết rất nhiều người.”
Nhưng vừa nói xong những lời này thì đột nhiên bà ấy lại cười, “Nhưng mà cuộc đời này của ông ta cũng đáng rồi đấy, dù chết hay sống gì cũng được nhiều người kính nể.”
Hứa Thanh Du suy nghĩ một lát, hình như chuyện này cũng khá đúng.
Tuy rằng thanh danh của Ninh Bang này không tốt. Nhưng nói thật cả cuộc đời này của ông ta trừ việc ra đi không hoàn hảo thôi chứ cả cuộc đời lúc sinh thời cũng quá thoải mái rồi.
Hứa Thanh Du gật đầu, “Tại sao lúc nghĩ đến chuyện này thì trong lòng lại khó chịu đến thế chứ?”
Mẹ Ninh chậc chậc vài tiếng, sau đó lắc đầu, “Cũng không có gì mà phải khó chịu cả. Dù sao chuyện cũng thành ra như vậy, bác có khó chịu hay buồn bã đi chăng nữa thì cũng không giải quyết được việc gì cả.”
Nói xong mẹ Ninh liền cười, “Lúc mà ông ấy gần ra đi thì nghe nói cũng có đoạn là tỉnh táo một chút. Bác đoán khi ông ta ra đi chắc là cũng không dễ chịu gì cả, chắc chắn ông ta có chuyện muốn nhắn nhủ. Nhưng lại không kịp nhắn nhủ những chuyện đó mà thôi.”
Ninh Bang đi cũng rất gấp gáp. Nhưng mà nghe Ninh Tôn nói, cuối cũng ông ta có tỉnh táo một chút và còn muốn nói cái gì đó nhưng lại không kịp nói ra.
Xem ra khi ông ta ra đi chắc trong lòng cũng không yên tâm gì mấy.
Mẹ Ninh nói xong liền cúi đầu xuống tiếp tục ăn mì. Xem ra trạng thái của mẹ Ninh đã hồi phục như bình thường. “Chỉ cần đợi đám tang đó kết thúc thì sau đó chúng ta sẽ rời khỏi đây. Và chuyện ở bên này cũng chẳng còn liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta nữa. “
Hứa Thanh Du tựa lưng vào ghế, “Đúng vậy. Sau khi chuyện này kết thúc thì có lẽ Ninh Tôn và nhà họ Ninh sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.”
Sau này nếu có trở về đây thì cũng chắc là chỉ tụ họp với bàn bè của anh.
Nghĩ đến điều này, Hứa Thanh Du lại nghĩ đến Chương Tự Chi.
Không nói những thứ khác, chỉ nói đến việc trong đoạn thời gian này Chương Tự Chi cứ luôn điện thoại cho Ninh Tôn.
Mặc dù Hứa Thanh Du không nghe hết toàn bộ nội dung của những cuộc điện thoại đó. Nhưng cô luôn biết anh ta rất quan tâm Ninh Tôn.
Vì vậy, Hứa Thanh Du chỉ nói một câu: “Những người bạn của A Tôn rất tốt. Lúc trước họ còn giúp đỡ Ninh Tôn rất nhiều.”
Mẹ Ninh vội vàng gật đầu, “Đúng vậy. Nếu như không có sự giúp đỡ của những người bạn của A Tôn thì những ngày tháng trước đó của nó sẽ cơ cực không tưởng nổi. “
Sau khi mẹ Ninh ăn xong, hai người xuống lầu đi dạo một lúc.
Tâm trạng của mẹ Ninh thoải mái hơn rất nhiều. Không ngờ đã gần tối rồi àm bà ấy còn muốn đến công viên để tập thể dục.
Khi bà ấy nhắc đến chuyện tập thể dục thì bỗng dưng Hứa Thanh Du lại nhớ về chuyện tối hôm qua của A Trạch và còn có người con gái đã thích anh ấy.
Cũng không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì, khiến hai người họ cãi nhau như vậy.
Trong tâm trí của Hứa Thanh Du, A Trạch luôn là người ấm áp, lễ phép. Và còn có một chút mùi hương của con trai thích thể thao.
Thực sự Hứa Thanh Du cũng không thể nghĩ ra chuyện gì khiến anh ta phải cãi nhau to tiếng như thế.
Hai người họ lang thang một hồi, cũng không có chỗ nào để dừng chân. Cuối cũng thì mẹ Ninh tìm thấy được một cái ghế dài và ngồi xuống đó.
Hứa Thanh Du không muốn ngồi, vì vậy cô ấy đi loanh quanh đâu đó gần đây.
Hai người cũng không nói chuyện gì. Hứa Thanh Du có thể nhìn thấy được mặc dù tâm trạng của mẹ Ninh tốt hơn nhiều, nhưng cũng không chuyển biến tốt nhiều cho mấy.
Chắc là bà ấy có cảm thấy giống Ninh Tôn. Khi mất đi một người không đối tốt với mình, thì họ lại không biết nên vui hay nên buồn.
Đến gần tối, bên chỗ Ninh Tôn mới điện thoại về. Và anh ấy nói trễ một xíu anh ấy sẽ trở về.
Tối hôm nay, người thủ linh là Ninh Tú, Ninh Tương, Trang Lệ Nhã và Ninh Tiêu. Và cũng đợi những người tới viếng về gần hết thì ai nấy cũng trở về phòng của mình.
Hứa Thanh Du có chút xúc động khi nghe những lời như vậy, “Ninh Tương đó cũng còn một chút lương tâm.”
Ninh Tôn ừ một tiếng: “Chuyện này anh cũng không ngờ tới được. Anh cứ nghĩ tính tình của ba mẹ con họ y hệt nhau. Nhưng kết quả cuối cùng Ninh Tương đã làm cho anh rất bất ngờ.”
Còn về phần Ninh Tiêu thì anh ta vẫn như vậy. Cả ngày hôm nay, Ninh Tương ngồi ở bên cạnh khóc lóc, Trạng Lệ Nhã thì buồn bã khôn nguôi. Nhưng trên mặt của Ninh Tiêu vẫn không có bất cứ biểu cảm gì, cứ như hệt chưa có chuyện gì xảy ra vậy.
Cũng không nhìn ra anh ta có buồn hay không, cũng không không bi thương. Cảm giác như anh ta đang giận ai vậy.
Ninh Tôn không nói quá nhiều với Hứa Thanh Du trong điện thoại. Bên chỗ anh ấy rất ồn, cô không nghe rõ anh ấy đang nói gì.
Hứa Thanh Du chỉ nói cô ấy đã nấu cơm xong chỉ đợi anh ấy về mà thôi. Cô cũng nghĩ đến ngày hôm nay anh ấy đã bận rộn cả ngày, chắc là không nghỉ ngơi được tí nào.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Thanh Du chuẩn bị nguyên liệu để nấu những món cho tối này.
Mẹ Ninh đứng ở cửa sổ ban công, không biết bà ấy tìm ra đâu một hộp thuốc lá của Ninh Tôn. Sau đó đốt một điếu để hút, phì phèo được mấy lần thì bà ấy liền ho không ngừng.
Sau đó, chắc là mẹ Ninh không quen với việc hút thuốc, nên đã dập nó ở trên ban công, “Cái thứ này sao khó hút thế nhỉ.”
Bên chỗ Hứa Thanh Du chỉ nhếch miệng và không nói gì thêm nữa.
Mẹ Ninh nhả hết trong thuốc trong miệng của bà ra hết sau đó nói: “Vậy thì con nói mẹ phải làm chuyện gì để ăn mừng đây.”