Ninh Tú nghe thấy Ninh Tôn nói vậy thì cũng không nói chuyện nữa.
Ngay sau khi hai người hút thuốc xong ở bên ngoài, quản gia đã đi đến mời hai người ăn cơm.
Chỗ ăn cơm là một căn bếp nhỏ ở sân sau, vì trước đó để chiêu đãi khách khứa nên phía sân trước hơi bừa bộn không thể đặt bàn ăn ở bên đó được.
Ninh Tôn và Ninh Tú trực tiếp xoay người đi về phía phòng bếp nhỏ ở phía sau, cũng không ai đi gọi ba mẹ con đang ở trong linh đường kia tới ăn cơm.
Quản gia quay người theo bọn họ rời đi, cũng không hỏi han đến ba người ở bên kia.
Ninh Tôn đợi quản gia đi đến bên cạnh mình mới cười một chút.
Nhiều năm vậy rồi, quản gia vẫn không thích ba người đó như trước.
Ninh Tú cũng không nhắc đến chuyện này, ba người cùng nhau đi vào phòng bếp nhỏ ở phía sau, đồ ăn đều đã được bày sẵn trên bàn, rất đơn giản.
Sau khi ngồi xuống, Ninh Tôn cầm đũa lên nhìn tới nhìn lui, cảm thấy không biết nên gắp món nào, chủ yếu vì anh không có cảm giác muốn ăn uống gì.
Ninh Tú cũng không phải rất muốn ăn, anh không bới cơm, chỉ cầm đũa kẹp vài món đồ ăn.
Quản gia đứng ở bên cạnh nói: “Cậu chủ ăn một chút đi, buổi chiều không biết sẽ đến bao nhiêu người, đến lúc đó càng bận rộn hơn, nếu không ăn cơm chắc chắn sẽ không chống trụ được.”
Lý lẽ là như vậy, ai cũng hiểu được, nhưng quả thật bọn họ hiện tại đều bận rộn sau một hồi hoa mắt chóng mặt đã hoàn toàn không thể ăn được bất kỳ thứ gì.
Ninh Tôn cũng gắp vài miếng thức ăn, sau đó dựa lưng vào ghế: “Tang lễ muốn kéo dài trong vòng mấy ngày?”
Ngay từ đầu Ninh Tú chuẩn bị trong vòng ba ngày, nhưng nhìn tình hình như bây giờ, nếu thời gian kéo dài ba ngày thì bọn họ đúng là sẽ chịu không nổi.
Vì vậy sau khi chần chừ một chút anh ấy nói: “Hai ngày thôi, hôm nay và ngày mai, thầy pháp đã tính toán thời gian, hai hay ba ngày cũng sẽ không ảnh hưởng đến thời gian chôn cất, chỉ là anh cảm thấy thời gian không cần thiết kéo dài như thế.”
Tất cả cũng chỉ là hình thức bên ngoài, tương đối là được.
Ninh Tôn hơi gật đầu: “Tất cả đều là vì thể diện, hai ngày đã đủ rồi.”
Ở bên này, vài người cũng đã ăn được một ít, Ninh Tương ở bên kia cũng lại đây.
Đáng lẽ ba người bọn họ phải ở trước linh cửu đợi người đem đồ ăn qua, nhưng đợi nửa ngày trời cũng không thấy ai đến, họ thật sự không chờ được nữa.
Ninh Tương đi tới nhìn thấy bên này đã ăn cơm, lần này cô không làm ồn nữa, chỉ cầm chén đũa, bới cơm, gắp đồ ăn xong thì rời đi.
Quản gia đợi Ninh Tương rời đi rồi mới nói: “Bên này đã xử lý xong rồi, bọn họ nên rời đi rồi mới phải.”
Ninh Tú trầm mặc: “Hẳn là như vậy, nhưng theo tôi đoán thì họ phải làm ầm ĩ một trận mới có thể rời đi.”
Đợi bên luật sư công bố nội dung di chúc, chắc chắn bọn họ sẽ không hài lòng, khi đó cải cọ ồn ào một lúc, rồi cảm thấy mình không đạt được gì cả, có lẽ cũng sẽ bỏ đi.
Có một số việc mặc dù biết rõ rằng tranh cãi làm loạn cũng không có tác dụng gì nhưng vẫn phải làm thử, nếu không sẽ luôn cảm thấy hối tiếc khi nhớ lại điều này trong tương lai.
Đây cũng chỉ là một hành vi cử chỉ tự nhiên, mọi người đều hiểu được điều này.
Cũng không ăn được nhiều, Ninh Tôn và Ninh Tú đều đặt đũa xuống, sau đó mỗi người tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Vào buổi chiều nhóm người này vẫn chưa đến, rốt cuộc bọn họ có một chút thời gian cho bản thân.
Ninh Tôn lại lấy điện thoại ra, hơi suy nghĩ rồi lên mạng kiểm tra tin tức một chút.
Về chuyện tang lễ của Ninh Bang đã có người đăng lên mạng, phía trên còn kèm theo một số hình ảnh.
Có điều, mấy người này vẫn còn chút lương tâm, không đi theo tiến vào bên trong nhà tổ để chụp hình, mà chỉ đứng bên ngoài chụp một vài tấm hình ở ngoài nhà tổ nhà họ Ninh.
Bên ngoài nhà tổ treo cờ giấy, vừa thấy cũng biết được đã xảy ra chuyện gì.
Phát ra tin tức cũng chỉ nói bình thường đơn giản một chút về quá trình tiến hành tang lễ, có bao nhiêu người tới, mọi người đều rất đau buồn, vân vân…
Phía dưới bình luận cũng có chút hài hòa, cũng không ai chỉ trích về vấn đề tác phong của Ninh Bang trước đây nữa, hầu hết các bình luận đều nói về việc qua đời của ông ta.
Nhưng ngược lại vẫn có người lên tiếng nhắc đến vấn đề di chúc.
Mặc dù Ninh Bang làm người không tốt, nhưng kiếm tiền rất giỏi, quả thật trong tay ông ta đã tích lũy được một khối tài sản kếch xù.
Chắc chắn khối tài sản này sẽ dẫn đến những cuộc tranh giành giữa các đứa con.
Dù sao bọn họ cũng không phải do một mẹ sinh ra, đều muốn vì lợi ích của chính mình mà mưu tính.
Rất nhiều người suy đoán rằng ba mẹ con Trang Lệ Nhã có thể sẽ kiếm được một khoản tương đối nhiều, không nói chuyện khác, về mặt số lượng thì ba người này đã đủ thắng rồi.
Ngoài ra, mấy năm tuổi già của Ninh Bang đều do Trang Lệ Nhã ở bên cạnh chăm sóc, mặc dù bây giờ Trang Lệ Nhã đã náo loạn gây ra vụ tai tiếng như thế, nhưng lúc đó Ninh Bang đã ở trong bệnh viện, chưa chắc có sức lực để phân chia lại tài sản thừa kế.
Cho nên tính tới tính lui đều là bên phía Trang Lệ Nhã dành thắng lợi.
Rất nhiều người đều nói rằng vô cùng khâm phục bà ta, thân phận trước kia là như thế, sau này vì ánh mắt tốt, leo lên được địa vị bà chủ của nhà họ Ninh, nhẫn nhịn đến khi đối phương chết đi, trực tiếp đổi đời.
Thật sự bà ta đã đánh đổi hơn mười năm thời gian, nằm gai nếm mật đã thành công vượt qua tầng lớp khác.
Về Trang Lệ Nhã, bình luận như thế nào cũng có, có người bội phục, tất nhiên cũng có người kinh bỉ, còn có người dè bỉu và càng nhiều hơn nữa là xem náo nhiệt.
Đương nhiên cũng có một vài người suy đoán rằng Trang Lệ Nhã chưa chắc có thể nhận được nhiều như vậy, Ninh Bang là ai cơ chứ, ông ta thật sự là một con cáo già đã tu luyện ngàn năm.
Hơn nữa, thương nhân vô cùng cẩn thận, làm sao có thể trơ mắt nhìn người khác tính kế chính mình như thế này được.
Sau khi Ninh Tôn xem xong một lượt đã đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào xích đu rồi nhắm mắt lại.
Sáng sớm hôm nay anh đã dậy rất sớm để giúp đỡ xử lý tang lễ, bây giờ thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ.
Cứ như vậy nằm ngủ trong chốc lát, Ninh Tôn cảm giác được có người đi đến bên cạnh mình, anh tưởng là Ninh Tú, cũng không nói lời nào.
Kết quả người này đứng bên cạnh anh một chút, đột nhiên lên tiếng hỏi: “Cậu có biết di chúc của ông ấy viết như thế nào không, Ninh Tú có để lộ ra câu gì với cậu không?”
Giọng nói này chắc chắn không phải của Ninh Tú, đó là giọng nói của một người phụ nữ.
Ninh Tôn hơi ngừng lại, mắt cũng không mở trực tiếp nói: “Anh ấy không nói lộ ra cái gì cả, chắc bản thân anh ấy cũng không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.”
Trang Lệ Nhã đang đứng bên cạnh, rất không tin vào lời nói của Ninh Tôn: “Khoảng thời gian cuối cùng của ông ấy đó đều do cậu ta chăm sóc bên cạnh sao có thể không biết được, ông ấy vẫn luôn thiên vị cho cậu ta, khẳng định việc này sẽ nói cho cậu ta biết.”
Trong giọng nói của Ninh Tôn mang theo chút châm biếm: “Nếu bà đã muốn biết vậy thì đi hỏi trực tiếp anh ấy, bà đến hỏi tôi thì có tác dụng gì, anh ấy đang ở phía sân sau nghỉ ngơi, cách nơi này cũng gần, bà trực tiếp qua đó không phải được rồi à.”
Trang Lệ Nhã mím miệng không nói chuyện, thành thật mà nói, trước đây bà ta vẫn luôn né tránh Ninh Tú vì có chút sợ hãi anh ta.
Cho dù bây giờ lão già kia đã chết, bà ta cũng không cần phải xem sắc mặt của ông ta để làm việc nữa, nhưng bà vẫn như cũ sợ Ninh Tú.
Thật ra bà sợ hãi trong nhiều năm như vậy đã thành thói quen.
Lại thêm việc lần trước khi bà mang hai đứa con của mình đến công ty nhà họ Ninh, Ninh Tú cũng không cho bà ta một chút sắc mặt tốt.
Giờ để bà đối mặt với Ninh Tú càng thêm sợ hãi.
Trang Lệ Nhã đứng bên cạnh một lúc, mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác đành phải xoay người rời đi.
Sau khi bà ta đi không bao lâu, quản gia đã đi tới bên cạnh anh ta, kéo một chiếc ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó từ từ bùi ngùi: “Không biết di chúc như thế nào, cũng không biết bên phía ông chủ sắp xếp như thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho ba mẹ con bọn họ thực hiện được.” . Truyện Đông Phương
Khóe miệng Ninh Tôn cong lên cười một chút: “Người khác thì tôi không biết rõ, nhưng Ninh Tiêu và Ninh Tương là con ruột của ông ấy, nhất định sẽ giữ lại chút thể diện.”
Quản gia thở dài một hơi: “Thật ra tôi có thể nhìn thấy được, ông chủ cũng hơi bất lực đối với ba mẹ con bọn họ, mấy năm nay cậu không ở nhà, không biết trong nhà đã xảy ra rất nhiều chuyện, sức khỏe của ông chủ, thật ra về sau đã không được tốt, nhưng cậu chủ bận rộn với công việc, thời gian ở nhà rất ít, hai người kia không biết phấn đấu mỗi ngày đều ra ngoài ăn chơi trác táng, mà người phụ nữ kia ở đâu, căn bản cũng không quan tâm chút nào.”
Nói xong những lời này, ông ấy hơi dừng lại, tỏ vẻ hơi bất lực rồi lại nói: “Trước đây hai người không biết phấn đấu kia đã làm ra rất nhiều tin tức ồn ào, lúc đó ông chủ tức giận quá mức sức khỏe ngày càng xấu đi.”
Ông ta khẽ lắc đầu, hạ thấp giọng nói: “Tính tới tính lui, ông chủ cũng là bị hủy trong tay bọn họ.”