183.
"Anh Trần à, vâng, tôi xuống ngay đây", Đồ Tiểu An cúp điện thoại của Tiểu Trần rồi xuống bãi đỗ xe gặp anh ta. Vì sợ Tiểu Trần đợi lâu nên cậu còn chạy bước nhỏ, vội vội vàng vàng mở cửa xe ngồi vào ghế phó lái.
Cửa xe sập một tiếng đóng lại, tiếp đó thình lình bị khóa chặt.
Đồ Tiểu An còn chưa kịp nói một câu "Anh Trần vất vả rồi" thì trên eo đã bị dí một vật kim loại cứng rắn, lạnh băng.
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông khoác áo gió màu đen đang ngồi đằng sau, dáng vẻ thanh lịch nhã nhặn, đang khẽ cười nhìn cậu. Trông hắn khoảng hơn 30 tuổi, khí chất anh tuấn, sống mũi cao thẳng, giống Bùi Tử Minh.
184.
Cuộc họp sau cùng vẫn giao cho phó chủ tịch chủ trì, còn Bùi Tử Minh lấy xe khác, đạp chân ga lao vào con đường nội thành tấp nập.
Anh nghiến chặt răng, nóng lòng đến mức hai mắt đỏ lên, điện thoại đặt bên cạnh hiển thị dấu vết chiếc xe mà Tiểu Trần đã lái. Chiếc xe đang lao nhanh theo một phương hướng xa lạ nhưng vô cùng nguy hiểm.
185.
Bùi Tử Tân bình thản tắt điện thoại của Đồ Tiểu An rồi cất vào túi áo khoác của mình.
Đồ Tiểu An vẫn bình tĩnh ngồi tại ghế phó lái, "Hai người định lấy tôi ra uy hiếp Bùi Tử Minh sao?".
Bùi Tử Tân không đáp mà hỏi ngược lại: "Cậu biết bơi không?".
Đồ Tiểu An lắc đầu, "Hồi nhỏ từng bị ngạt nước, sau này không dám học nữa".
Bùi Tử Tân duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Trần đang lái xe, "Đến bờ sông đi".
186.
Đồ Tiểu An lại lần nữa quay lại nhìn tên biến thái thanh lịch kia, "Hai người rốt cuộc muốn làm gì?".
Bùi Tử Tân dáng vẻ nhã nhặn xoay khẩu súng đang cầm trong tay rồi đặt xuống chân, lời nói ngắn gọn súc tích: "Muốn cậu chết".
"Tôi chết đi thì anh được lợi gì chứ?".
"Tôi muốn Bùi Tử Minh mất đi thứ mà nó để ý nhất", ánh mắt Bùi Tử Tân điên cuồng nhưng cũng dịu dàng, "Bị tôi bắn chết hay tự mình nhảy sông chết đuối, lát nữa cậu có thể chọn một. Nhưng tôi khuyên cậu chọn nhảy sông, tôi không thích nhìn thấy máu".
187.
Mẹ ruột của Bùi Tử Tân sau khi sinh hắn ra, ngơ ngẩn sống tạm bợ vài năm, cuối cùng nhảy lầu tự tử. Khi đó hắn mới bốn tuổi, được bảo mẫu bế chạy đến cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy dáng vẻ mẹ mình nằm trong sắc đỏ rực như hoa hồng.
Một năm sau, Bùi Xương Đạt tái hôn.
Hai năm sau, Bùi Tử Minh chào đời.
Hắn dần trưởng thành, không khống chế nổi bản thân đau đớn vật vã mà đập phá đồ đạc, cuối cùng trở thành kẻ điên không ai đoái hoài.
Hắn căm thù tất cả, nhất là kẻ sống trong ánh dương ấm áp, trái ngược với cuộc đời âm u tăm tối của hắn... Bùi Tử Minh.
188.
Đến bờ sông, lan can rất thấp, chỉ cao đến bắp chân. Bùi Tử Tân kéo Đồ Tiểu An từ trong xe ra, chĩa súng ép cậu đến bờ sông.
Tiểu Trần ngồi trong xe bình tĩnh chứng kiến tất cả, vẻ mặt đờ đẫn so với con người nhiệt tình sáng sủa thường ngày cứ như thể là hai người khác nhau.
Đồ Tiểu An nhìn lòng sông nhỏ hẹp, dòng chảy thong thả, cậu thản nhiên nói: "Anh cũng biết là anh ấy mất trí nhớ rồi, đến giờ vẫn chưa nhớ lại những ngày tháng sống trong quán mì với tôi, chưa chắc tôi đã là người mà anh ấy để ý".
"Nó không để ý cậu? Bớt xàm l đi". Bùi Tử Tân cười lạnh, "Ngày ngày đưa đồ ăn thức uống, Tiểu Trần không mù cũng không có ngu".
Đồ Tiểu An xoay người lại, nhìn thấy Bùi Tử Tân lấy từ túi áo khoác ra một quyển sổ tay bằng da rồi ném mạnh xuống đất, "Nó để cái này trong xe, tôi đã đọc hết rồi. Nó yêu cậu đến phát điên rồi".
189.
Đồ Tiểu An chầm chậm cúi xuống nhặt quyển sổ tay không to lắm nhưng dày cộp kia lên. Cậu phủi đi bụi đất bên ngoài rồi mở ra thật cẩn thận, hoàn toàn không hề bận tâm nòng súng đen xì đang chĩa trên đầu.
Trong quyển sổ ghi chi chít những chuyện liên quan đến Bùi Lượng và Đồ Tiểu An.
190.
[Mình là Bùi Lượng.
Mình yêu Đồ Tiểu An rất nhiều.
Mình ăn mì thích cho thêm dầu mè với giấm.
Mình gọi yêu em ấy là Thỏ con, em ấy thích mình gọi như thế.
Nghe thấy tiếng chó sủa mình sẽ giúp em ấy che tai lại, em ấy sợ tiếng chó sủa.
Lúc đi tàu điện ngầm, em ấy thích ngồi ghế ngoài rìa.
Mình rất giỏi thay bóng đèn, nhờ em ấy dạy cả.
Lần đầu mình hôn em ấy là vào một buổi tối mùa đông, trước đấy mình có hôn mu bàn tay em, đều ở trong khu bếp sau quán mì.
Hai đứa lúc trước từng nuôi một chú chó, tên là Cún con.
Cún con mất rồi, em chôn nó dưới gốc hòe trong sân, lúc nào rảnh trồng chút hoa cỏ ở đấy mới được.
Trước đây hai đứa sẽ gom thùng giấy bỏ đi mang cho bác gái thu gom phế liệu trên phố.
Em ấy thích ăn ngọt, chua, cay, không thích đắng.
Em ấy không thích americano lạnh, nên đặt latte hoặc cappuccino cho em ấy.
Em ấy không thích ăn cà tím với rau hẹ.
Em ấy thích bánh bao nhân thịt bò, không thích quẩy.
Em ấy uống nước đậu không đường.
Em ấy thích ăn bưởi, nhưng không thích bóc, mình có đất dụng võ rồi.
Khi lo lắng em ấy sẽ cắn môi dưới, không được để em ấy lo lắng.
Phải chăm sóc em ấy thật tốt, đừng để em ấy chăm sóc ngược lại.
Mình yêu Đồ Tiểu An, mình yêu em ấy.
...
Em ấy chưa trả lời mình, nếu không có Bùi Lượng thì em có yêu tôi không.]
191.
Đồ Tiểu An gập quyển sổ lại rồi đứng lên, cậu nhìn Bùi Tử Tân nở nụ cười, "Anh ấy đáng để yêu thương như thế, tại sao phải ghét anh ấy chứ".
"Mày thì biết cái đ gì?!", hai tay Bùi Tử Tân nắm chặt khẩu súng, tâm trạng đột nhiên mất khống chế, "Ai cũng thích nó! Tại sao chứ? Thế tao là cái gì?".
"Tôi không tin anh là người xấu, chẳng qua anh bị bệnh thôi", Đồ Tiểu An bình tĩnh nhìn thẳng vào hắn, "Anh chia cắt tôi và Bùi Lượng, hại chết Cún con của chúng tôi, tôi không trách anh. Vì Bùi Tử Minh quay lại rồi, anh ấy vẫn yêu tôi như trước".
"Câm mồm!", Bùi Tử Tân gào lên, tất cả nhã nhặn đều tan tành hết.
Đồ Tiểu An không sợ hắn, vẫn tự mình nói tiếp: "Chúc anh sớm ngày khỏe lại, từ bỏ hận thù vô nghĩa, nhận ra thực chất trên đời này vẫn còn người yêu thương anh. Ví dụ như người bố lúc đầu không nỡ đưa anh vào viện tâm thần, còn có anh Trần hôm nay đã giúp anh bắt cóc tôi nữa".
192.
Đồ Tiểu An lùi lại hai bước, "Nói với Bùi Tử Minh giúp tôi, câu mà anh ấy hỏi hôm cháy bóng, câu trả lời là, có".
Bùi Tử Tân trừng mắt nhìn cậu, "Tại sao tao phải chuyển lời giúp mày?".
"Chịu thôi, tùy anh vậy". Đồ Tiểu An cười, "Tôi sợ mình không thể đích thân nói với anh ấy, mà để anh ấy đoán cả đời cũng không hay lắm".
Nói rồi, không đợi Bùi Tử Tân trả lời, cậu dang hai tay, ngửa ra sau rơi xuống dòng sông sâu không thấy đáy.
Quyển sổ tay của Bùi Tử Minh theo động tác thả tay của cậu mà rơi xuống cạnh lan can, lại lần nữa khiến bụi khẽ bay lên.
193.
Bùi Tử Minh vội vàng lao đến bờ sông, từ trong xe chạy ra thì thấy Bùi Tử Tân cầm súng đứng cạnh bờ sông ngẩn ngơ. Bùi Tử Tân còn chưa hoàn hồn, khẩu súng trong tay bị Bùi Tử Minh từ đằng sau bất ngờ cướp lấy, ném thẳng xuống sông.
Hắn cúi đầu nhìn hai tay trống không, đột nhiên bật cười, "Thôi vậy, dù sao tao cũng chẳng muốn giết mày từ lâu rồi, nếu không đã không để Tiểu Trần ở cạnh quan sát mày lâu đến thế. Vốn còn nghĩ cách phá công ty của mày, nào ngờ lại phát hiện chuyện mày thích thằng nhóc này".
Bùi Tử Minh túm cổ áo hắn, nghiến răng hỏi: "Đồ Tiểu An đâu?".
"Sống mà phải chịu đựng mới đau khổ, tao cho mày nếm thử cảm giác đó". Ánh mắt Bùi Tử Tân chuyển sang mặt sông đằng sau Bùi Tử Minh, nhếch mép cười, "Nó ấy à, giống khẩu súng của tao, cùng rơi xuống rồi".
194.
"Đừng có nói vớ vẩn!", Bùi Tử Minh gào lên, nắm đấm siết chặt vang lên răng rắc, gân xanh trên trán khẽ giật, "Tao hỏi lại lần nữa, Đồ Tiểu An đâu?!".
"Không tin à?", Bùi Tử Tân cười càng thêm điên cuồng, "Trước khi nhảy xuống nó còn nhờ tao chuyển lời hộ, rằng câu mày hỏi hôm cháy bóng, đáp án là có".
Bùi Tử Minh đột nhiên cạn sạch sức lực, thả tay ra.
195.
"Thỏ con, em nói đi, nếu không có Bùi Lượng thì em có yêu tôi không?".
"Có".
Em sẽ luôn chọn tôi, còn tôi sẽ luôn bước về phía em.
Chuyện tình đôi ta, dẫu rẽ qua trăm ngả cũng sẽ về chung lối, một lời đã định.
196.
Tiếng còi xe cảnh sát hú vang ngày càng gần, vòng trong vòng ngoài bao vây lấy bọn họ.
Bùi Tử Minh trên đường đuổi đến đã báo cảnh sát.
Bùi Tử Tân đứng trong gió lạnh không động đậy, cười càng thêm lớn tiếng.
"Ông già ném tao vào trại tâm thần, em trai giao tao cho cảnh sát, hay quá, hay vãi l!".
197.
Bùi Tử Minh đứng tại chỗ, trong đầu anh trống rỗng, ong ong không ngừng, hai tai chẳng còn nghe lọt điều gì.
Nỗi sợ hãi cùng sự bất lực khổng lồ bao trùm lên toàn bộ cơ thể, giống như vô số cây đinh thép đâm thẳng vào lòng. Rõ ràng là chẳng có vết thương nào nhưng anh lại đau đớn như muốn chết đi.
198.
"Bùi Tử Minh!", đằng sau đột nhiên truyền đến tiếng gọi quen thuộc, chỉ là cảm giác rất xa xôi.
Bùi Tử Minh quay phắt về phía tiếng gọi, anh lập tức nhìn thấy Đồ Tiểu An đang đứng trên bờ cách đó không xa. Cả người ướt sũng, không chút sứt mẻ. Đang vẫy tay với anh.
Đồ Tiểu An vừa bơi lên bờ, nghe thấy trên bờ có tiếng còi cảnh sát ầm ĩ mới dám thở phào một hơi.
Bùi Tử Minh cũng vẫy tay với cậu, "Đợi tôi! Tôi đến đón em đây!".
199.
Trong giọng nói của Bùi Tử Minh là sự hạnh phúc khi sống sót thoát khỏi khốn cảnh.
Nhưng anh vừa dứt lời thì sau đầu thình lình truyền tới cơn đau điếng người. Cơn đầu còn chưa kịp gây đau nhức đến từng sợi thần kinh thì cơn thứ hai đã nặng nề rơi xuống.
Tiếp theo sau là tạp âm do cảnh sát ập đến ấn tên tội phạm xuống đất.
200.
Trên mỗi chiếc xe của Bùi Tử Minh đều có trang bị hộp dụng cụ khẩn cấp, dụng cụ bên trong có cả một chiếc búa cỡ nhỏ. Tiểu Trần nắm rõ như lòng bàn tay.
Nghe thấy tiếng còi hú vang ngày càng gần, mắt thấy người thương lại sắp rơi vào kết thục bi thảm, Tiểu Trần vẫn luôn lạnh lùng quan sát mở cửa xe, trầm mặc bước đến chỗ hộp dụng cụ, cầm lấy chiếc búa.
201.
Anh ta bước lại gần, nện phát đầu tiên xuống ông chủ ngày thường đối xử ôn hòa với mình.
Bùi Tử Tân ngẩn người, nhưng rồi lập tức cầm lấy, nện phát thứ hai xuống em trai của chính mình.
202.
Đồ Tiểu An vội chạy lại, gió lạnh thổi qua cơ thể ướt sũng do vừa ngâm dưới nước và gò má đẫm nước mắt, lạnh thấu xương.
Bùi Tử Minh lảo đảo chống đỡ cơ thể, nhìn bóng dáng đang dùng hết sức lao về phía mình. Tầm nhìn bắt đầu mờ ảo, mùi máu nồng đậm tràn ngập khoang mũi. Anh đột nhiên bật cười, "À phải, em bơi giỏi lắm, tôi vừa nhớ ra rồi".
Cơ thể không chống đỡ nổi nữa mà ngã ra đất.
Đau đớn và ồn ào không ngừng đeo bám. Bóng tối và trống rỗng nhanh chóng nuốt chửng lấy tất cả.
203.
Đồ Tiểu An, em không sao cả, tốt quá rồi.