120.
Ngày hôm sau Đồ Tiểu An quay lại phòng phiên dịch.
Trưởng phòng Đặng còn muốn đốt pháo chúc mừng.
121.
Tiểu Trần gõ cửa văn phòng chủ tịch, "Chủ tịch, americano lạnh với mousse việt quất anh bảo tôi đặt đã được giao đến rồi".
Bùi Tử Minh đang ngồi vào bàn làm việc ngẩng lên khỏi đống tài liệu, "Phiền anh giúp tôi mang đến phòng phiên dịch đưa cho Đồ Tiểu An, cảm ơn".
"À, vâng thưa chủ tịch", Tiểu Trần chẳng hiểu chuyện gì, nhưng vẫn rất nhanh nhạy mà hỏi thêm một câu: "Anh cần tôi gửi lời gì không?".
Bùi Tử Minh hơi suy nghĩ, "Bảo em ấy xong việc thì trả lời tin nhắn wechat của tôi".
122.
Tiểu Trần thầm đáp trong lòng:... Cậu ấy bận bằng anh chắc?
123.
Tiểu Trần mang đồ ăn cùng lời nhắn đến trước mặt Đồ Tiểu An. Đồ Tiểu An cũng ngẩng đầu lên khỏi đống tài liệu.
Chuyện xảy đến bất ngờ, cậu khá là hoang mang.
"À... Cảm ơn anh Trần, tôi biết rồi". Thực tế thì trong lòng đã không nhịn nổi, gương mặt trắng nõn khẽ ửng đỏ.
Còn chưa nhớ lại mà đã khua chiêng khõ trống phô diễn thế này rồi...
Mờ ám thật đấy. Khiến Đồ Tiểu An cứ có ảo giác bản thân đi xem mắt rồi được người ta coi trọng vậy.
124.
Trưởng phòng Đặng từ đằng sau máy tính ló đầu ra hóng hớt, hóng xong lại lặng lẽ rụt người lại. Thầm nghĩ đồng chí Tiểu An này không chỉ năng lực chuyên môn hơn người, mà cái cách tìm người có vẻ ngoài giống bạn trai cũ làm thế thân khỏa lấp nỗi lòng này...
Cũng thật là thông minh độc đáo.
125.
[Tin nhắn wechat]
Bùi Tử Minh: Tan làm về chung được chứ?
Đồ Tiểu An: Vâng.
Bùi Tử Minh: Em nhận được trà chiều chưa?
Đồ Tiểu An: Rồi.
Bùi Tử Minh: Em nhắn nhiều thêm mấy chữ được chứ?
Đồ Tiểu An: À, em xong việc sẽ đến chỗ anh, đợi anh cùng tan làm nhé?
Bùi Tử Minh: Tốt quá, tôi đợi em.
126.
Đồ Tiểu An nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc của chủ tịch, vừa đi vào cậu đã nghe thấy tiếng Tiểu Trần đang hỏi ý kiến Bùi Tử Minh.
"Chủ tịch, phía anh Tử Tân dạo này có cần đến thăm không?".
Bùi Tử Minh gật đầu, "Đúng là nên đến xem thế nào, gần đây tôi cũng đang định đến đó một chuyến".
"Vâng", Tiểu Trần lịch sự đứng ở cạnh bàn, "Nếu anh bận thì cứ để tôi đi. Dù sao phía bệnh viện vẫn luôn do tôi lo liệu, hơn nữa anh Tử Tân vẫn luôn không có thái độ hòa nhã với anh, e là sẽ kích động đến anh ấy".
"Anh nói cũng có lý". Bùi Tử Minh hơi suy xét, "Vậy chuyện này để anh lo tiếp, về rồi báo lại tình hình cho tôi là được".
127.
Tiểu Trần lại lần nữa cúi đầu cong lưng đóng cửa phòng lại rồi rời đi.
Đồ Tiểu An thù lù một cục bên cạnh cửa, đứng không được, ngồi không được, vào không được, ra không được. Cậu còn nhớ rõ mười mấy ngày trước bản thân bị kéo ra khỏi căn phòng này. Nước mắt nước mũi đầm đìa, rất thảm thương, rất xấu mặt.
128.
"Ra đây ngồi", Bùi Tử Minh vẫy tay với cậu, "Đợi tôi một chút, giờ tôi có cuộc gặp trực tuyến, khoảng hai mươi phút thôi, xong việc mình cùng nhau về".
Đồ Tiểu An bước vài bước lại gần, rất nghiêm túc đứng đối diện Bùi Tử Minh.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Bùi Tử Minh dừng lại, đôi mắt nhìn về phía cậu, đột nhiên bật cười, "Tôi cũng đâu có tìm em vì công việc, ngồi cạnh tôi đây này".
Đồ Tiểu An gật đầu, ngồi xuống bên cạnh anh.
Chiếc ghế này hình như mềm hơn một chút so với chiếc hồi nãy. Phần eo và mông cậu nhận ra điều này rất nhanh chóng.
129.
Bùi Tử Minh vừa đeo tai nghe bluetooth vừa quay sang nhìn cậu, "Hôm nay tôi cho người đi mua cái ghế thoải mái một chút, phù hợp để ngồi lâu. Sau này xong việc sớm em lên đây với tôi được chứ?".
Đồ Tiểu An nghe vậy lại bất giác dùng eo và mông cảm thụ thật kỹ chiếc ghế này.
Anh đừng nói nữa, đừng nói gì thêm nữa, hết sảy luôn.
Thấy vẻ mặt Đồ Tiểu An có vẻ suy tư, Bùi Tử Minh lập tức bồi thêm: "Tôi xuống chỗ em cũng được, nhưng mọi người trong công ty nhìn thấy lại lời ra tiếng vào, tôi sợ em không thoải mái. Chỗ tôi yên tĩnh hơn, cũng không nhiều người ra vào".
130.
"Vâng, được", Đồ Tiểu An mím môi, gật đầu đồng ý việc thường xuyên đến trước mặt sếp tổng thể hiện sự tồn tại. "Cái bàn này của anh cũng to, em có thể mang tài liệu lên đây làm".
Khung cảnh này giống như bạn để lại ấn tượng đầu tốt đẹp với đối tượng xem mắt, nên người ta ngỏ ý muốn gặp mặt nhiều hơn, mà bạn cũng có ý với người ta, nên cứ vui vẻ tiếp nhận thôi.
131.
Dù không bị bao nuôi nhưng Đồ Tiểu An vẫn cảm giác cái hành vi này của Bùi Tử Minh, theo một nghĩa nào đó, vẫn có mùi giống như đang bao nuôi cậu.
Kiểu bao nuôi hơi hướng Plato*.
*Tình yêu không tình dục.
Kiểu bao nuôi thoát khỏi khuôn mẫu tầm thường.
Kiểu bao nuôi mưa dầm thấm đất.
Kiểu bao nuôi chủ tịch cao ngạo yêu tôi.
Mà một Đồ Tiểu An trong lòng vương vấn Bùi Lượng không sao chống cự nổi.
132.
Bùi Tử Minh ở nước ngoài nhiều năm, những lúc cần gặp mặt trực tuyến với khách hàng ngoại quốc chưa bao giờ cần đến phiên dịch.
Đồ Tiểu An nằm bò ra bàn, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ dùng tiếng Anh trôi chảy của anh. Cậu không khỏi nhớ lại trước đây. Bùi Lượng thường tiện tay lấy một quyển sách tiếng Anh trên giá sách của cậu xuống đọc, còn đọc rất chăm chú.
Hóa ra cái tên này nói tiếng Anh gợi cảm như thế, sao trước đây chẳng biết đường nói mấy câu thúc đẩy với trợ hứng gì hết vậy.
Hồi đó cậu còn sợ bạn trai mình đọc sách ngoại ngữ không hiểu hết được, nên còn tốn công tốn sức giải thích ẩn ý trong văn hóa Anh Mỹ mà sách nói đến cho người ta nữa chứ.
Ngày xưa có múa rìu qua mắt thợ, ngày nay có nói tiếng Anh trước mặt du học sinh.
Ừ, thật dư thừa.
133.
Bảo sao hồi đó Bùi Lượng không hề nghiêm túc lắng nghe, nghe được một lúc là quăng sách, nhào đến hôn cậu. Hôn rồi hôn, hôn đến mức một bụng triết học văn hóa tư tưởng này nọ đều không nói hết được, ưm ưm a a vài tiếng rồi đều bị nghiền nát giữa nụ hôn.
Lúc đấy cậu tưởng người này không hiểu, nào ngờ anh biết thừa, chỉ là mượn cớ hỏi này hỏi nọ để gạ gẫm.
Giả ngây giả ngô, thối không chịu được.
134.
Đồ Tiểu An hãy còn đang nằm bò ra bên cạnh Bùi Tử Minh để ngắm nhìn anh, trong đầu cậu nhớ lại hạnh phúc đã qua, dáng vẻ an nhàn thoải mái, trên miệng còn vương nụ cười.
Mãi đến khi cậu nghe thấy một đối tác trong cuộc họp dùng giọng điệu trêu đùa hỏi Bùi Tử Minh. Rằng cậu trai đáng yêu ngồi bên cạnh nhìn anh cả buổi đó là gì của anh.
135.
Đồ Tiểu An cảm phục tố chất chuyên nghiệp của chính mình, đã lọt vào khung hình còn có thể nghe hiểu được đối tác nước ngoài nói gì.
Đồ Tiểu An chạy trốn, Bùi Tử Minh lại kéo cái tên hóng hớt là cậu vào.
136.
Bùi Tử Minh nhìn lướt qua cậu, bình tĩnh trả lời đối tác nước ngoài: "I love him".
"...".
Đồ Tiểu An vội vàng chôn mặt vào khuỷu tay.
Đối tượng xem mắt vừa ý cậu, còn trêu chọc cậu nữa.
137.
Tiếng khen ngợi của đối tác nước ngoài không dứt bên tai.
Bọn họ đã bàn chuyện chính xong nên rất thoải mái bàn chuyện ngoài lề.
Khen Đồ Tiểu An xuất sắc, khen Bùi Tử Minh may mắn. Khen hai người họ anh tuấn, xứng đôi vừa lứa.
Ba hoa đến mức Đồ Tiểu An bò ra bàn muốn khóc mà không nổi.
138.
Buổi tối, lúc đang ăn cơm trong bếp, Đồ Tiểu An nhìn sang chủ tịch Bùi uy nghi đang cùng mình ăn bữa cơm đạm bạc. Cậu gắp cho anh một miếng thịt, "Bùi Tử Minh, em hỏi anh cái này".
Bùi Tử Minh ngẩng lên nhìn cậu, "Ừ, hỏi đi".
Đồ Tiểu An lại gắp cho anh miếng thịt nữa rồi ậm ừ thanh cổ họng, "Nếu anh mãi vẫn không nhớ ra, thì anh có định làm lại với em không?".
139.
Bùi Tử Minh nhìn cậu, anh không đáp mà hỏi ngược lại: "Vậy nếu tôi mãi vẫn không nhớ ra, thì em còn cần tôi nữa không?".
140.
Lo lắng bất an vẫn luôn đau đáu trong lòng cả hai rốt cuộc cũng phải nói ra.
Bùi Tử Minh lo mình không thể thay thế mình trước đây.
Đồ Tiểu An lo không thể nắm lấy hiện tại.
141.
Đồ Tiểu An hơi suy nghĩ, cậu mở lời trước: "Có".
142.
Nghe vậy, Bùi Tử Minh giống như thở phào một tiếng, anh cũng gắp cho cậu một miếng thịt, "Hôm nay tôi nói yêu em có lẽ em vẫn chưa tin, nhưng em phải biết là, dù tôi không nhớ ra gì thì vẫn sẽ nói như vậy".
"Tôi thật sự không phải người xốc nổi, tôi chỉ xốc nổi với em một lần duy nhất, là buổi tối hôm đó... Trước hay sau thì tôi đều muốn chịu trách nhiệm với em".
"Chữ yêu có lẽ to lớn quá, khiến em không có cảm giác an toàn, nhưng chỉ nó mới có thể thể hiện sự đắm đuối của tôi đối với em. Cho dù trước đây tôi không phải Bùi Lượng đi nữa thì giờ tôi cũng chẳng thể rời bỏ em được".
"Chúng ta chắc chắn sẽ làm lại. Vậy nên em đừng ghét bỏ tôi mất trí nhớ, hãy làm cho tôi lại như cũ đi".
143.
Đồ Tiểu An chấp nhận câu trả lời chân thành này, cậu và một miếng cơm nhỏ, hồi lâu mới nói: "Sao anh cứ mở miệng là nhắc lại đêm đó thế...".
Bùi Tử Minh cười, "Chuyện chúng ta làm tối đó, đối với Bùi Lượng chỉ là chuyện nhỏ đã làm rất nhiều lần, nhưng đối với tôi lại là lần đầu tiên trong đời, đương nhiên là nhớ mãi không quên rồi".
Đôi đũa trong tay Đồ Tiểu An khựng lại, cậu ngẩng lên nhìn vị chủ tịch ngây thơ, gương mặt ửng hồng khẽ than thở: "Bảo sao, đúng thật là giống hệt lần đầu thật sự của chúng ta... Vội vội vàng vàng, còn không biết điểm dừng".
144.
Buổi tối thứ hai Bùi Lượng chuyển vào phòng Đồ Tiểu An đã anh tình tôi nguyện mà ăn sạch cậu.
Đồ Tiểu An lần đầu tiên được khai mở đã bị khai mở cả một buổi tối, ngày hôm sau đến sức lực ngồi dậy cũng chẳng còn. Quán mì không thể không nghỉ bán một hôm, còn Bùi Lượng thì tất bật hầu hạ cậu nguyên ngày, đưa trà rót nước mặc áo đút cơm.
Còn cứ hở ra là trộm hôn cậu nữa, phiền phức.
145.
Bùi Tử Minh suy tư, "Có phải em chê tôi lần trước thể hiện không đủ kinh nghiệm không?".
"...". Đồ Tiểu An hoàn hồn, "Mình đổi chủ đề khác đi".
"...". Bùi Tử Minh day đầu mày, "Xem ra là thật rồi".
Chủ tịch Bùi uy nghi cả đời chưa từng kém cỏi ở những phương diện khác, lầm bầm tự nhủ hồi lâu: "Đợi đến khi em thật sự chấp nhận tôi là có thể giúp tôi rèn luyện rồi. Lúc đó sẽ giỏi lên".
Đồ Tiểu An suýt thì sặc cơm, Bùi Tử Minh đứng lên rót cho cậu cốc nước rồi đặt vào tay cậu, hỏi: "Thỏ con, em nói đi, nếu không có Bùi Lượng thì em có yêu tôi không?".
146.
Hầy, câu hỏi này khó thật. Giống như hai người cùng rơi xuống nước thì cứu ai vậy.
Dù sao suy cho cùng thì quan hệ giữa cậu và Bùi Tử Minh cũng là... nhân viên quyến rũ ông chủ thành công. So với bát mì Dương Xuân đêm mưa rào ngày hè của cậu và Bùi Lượng, thì đây hiển nhiên chẳng phải khởi đầu lãng mạn gì cả.
Đồ Tiểu An khép mở miệng, còn chưa kịp ngắc ngứ điều gì thì cái đèn trần đột nhiên lại lần nữa cháy bóng.
Trong không gian tối đen, Đồ Tiểu An hỏi: "Bùi Tử Minh, anh còn nhớ cách thay bóng không?".
Kỹ thuật trên giường thì cậu và Bùi Lượng cùng nhau tiến bộ. Nhưng nếu nói đi thay bóng đèn thì cậu chính là thầy của Bùi Lượng.
147.
Ngày hai người trao nụ hôn đầu, đang hôn dở thì đèn cháy bóng. Bùi Lượng thở hổn hển, dục vọng khó nhịn đuổi theo đôi môi Đồ Tiểu An tiếp tục hôn. Mà trong lòng Đồ Tiểu An chỉ nghĩ đến bóng đèn, sợ ảnh hưởng đến hôm sau mở cửa bán hàng nên cậu chỉ mổ hôn vài cái rồi đẩy anh ra.
Bùi Lượng mắc bệnh công tử, hỏi cậu là gọi cho ai đến thay bóng, khiến Đồ Tiểu An dở khóc dở cười. Tiếp sau đó là khung cảnh Đồ Tiểu An cầm đèn pin nghển cổ chỉ huy Bùi Lượng đang đứng trên ghế đẩu thay bóng đèn.
Vừa bày tỏ ý lòng, chọc thủng lớp màn mỏng, ngoài mặt hai người vẫn bình thường, nhưng thật ra trong lòng đang rất rộn rạo. Vậy nên thay bóng xong, đèn vừa sáng lên, Đồ Tiểu An đã bị Bùi Lượng nhảy xuống khỏi ghế vội vàng ôm chầm lấy.
Hành động gấp gáp, dính chặt keo sơn, hôn cho thật đã.
148.
Đồ Tiểu An về phòng tìm bóng đèn mới rồi bật đèn pin chỉ huy chủ tịch Bùi đứng lên ghế đẩu.
Bùi Tử Minh mất trí nhớ coi như lần đầu tiên thay bóng đèn, tay nghề vẫn còn lóng ngóng. Nhưng dù sao đây cũng chẳn phải việc cần đến kỹ thuật gì, vậy nên rất nhanh anh đã làm xong.
149.
Đồ Tiểu An nhấn tắt đèn pin, bóng đèn thình lình sáng lên khiến Bùi Tử Minh vô thức giơ tay che mắt.
Trong đầu đột ngột đau nhói.
150.
Đồ Tiểu An nhìn Bùi Tử Minh lảo đảo, sau đó bất cẩn ngã từ trên ghế đẩu xuống.
Bóng đèn vừa thay bị rơi vỡ, mảnh thủy tinh cứa vào ngón tay anh. Bùi Tử Minh giơ bàn tay đang chảy máu lên ôm đầu, hàng mày nhíu chặt, sau đó anh nhìn thẳng vào Đồ Tiểu An nhào đến bên cạnh, đột nhiên hỏi: "Con chó chúng ta nuôi đâu rồi?".
151.
Bùi Lượng và Đồ Tiểu An từng nhặt nuôi một con chihuahua hoang, chân phải hơi cụt, hẳn là bị bỏ rơi. Bùi Lượng đặt tên cho nó là "Cún con".
Anh nói, gọi như vậy rồi anh sẽ có cả thỏ con và cún con.
Là người đàn ông sung túc nhất thế giới.
152.
Đồ Tiểu An xoa đầu anh, "Anh nhớ ra gì rồi?".
Bùi Tử Minh nhắm mắt, "Mình cùng đưa chó đi dạo, là chó con của chúng ta".
"Ừ, Cún con của chúng ta, cực kì dễ nuôi cực kì đáng yêu. Chân nó không khỏe nhưng rất thích đi dạo cùng chúng ta". Giọng Đồ Tiểu An rất khẽ: "Chúng ta thường cùng nhau đi tản bộ, đi chậm đến mức sau cùng anh toàn không chịu nổi, bế nó lên nhét vào túi, sợ nó đi nhiều đau chân".
"Nó đâu rồi?".
"Mất rồi". Đồ Tiểu An rướn người ôm lấy Bùi Tử Minh nói năng có vẻ vội vàng, "Sau khi chúng ta gặp chuyện, nó không chịu ăn đồ Tiêu Mộc cho, bị bệnh, rồi không qua khỏi".