“Anh Phàm, cảm ơn anh. Tối nay tôi rất vui, cũng là người đầu tiên nói một người đã li hôn như tôi rất tốt! Nhưng tôi không hiểu, tại sao anh lại có thể thích tôi?” Tôi cười mỉm, không có người phụ nào lại không thích được khen, huống hồ lại là một người đàn ông giỏi giang như thế.
Tôi không thấy trên người tôi có được bao nhiêu điểm lấp lánh, ngược lại còn là đối tượng mà phụ nữ toàn thành phố căm ghét. Nhưng cũng không có bất kỳ giá trị gì đáng để một nhân vật lớn như anh ta theo đuổi, khoảnh khắc này tôi lại thực sự tin rằng anh ta có chút thích tôi.
“Tôi thích sức mạnh hy sinh vì con của cô, tôi cũng không cân vợ của tôi tài giỏi đến mức nào, gia thế hiển hách đến mức nào, nhưng nhất định phải đối xử tốt với con. Bây giờ có lẽ tôi chưa yêu cô, nhưng cô rất hấp dẫn tôi!” Lời nói của Liêu Phàm rất mộc mạc, không có quá nhiều những từ hoa mỹ.
Tôi vì con, tất nhiên có thể dốc hết mọi sức lực. Anh ta nhìn trúng điểm này, tin rằng tôi nhất định sẽ đối xử tốt với con trai anh ta, vì vậy mới tiếp cận tôi hết lần này đến lần khác sao?
Nói thật lòng, tôi không có ý định làm mẹ kế cho con của người khác, điều kiện của anh ta rất tốt, nhưng lại không làm cho tôi thích, tôi cứ luôn bất giác so sánh anh ta với Trang Dật Dương.
“Anh sẽ gặp được một người phụ nữ tốt hơn, Tổng giám đốc Liêu!” Tôi lại kéo xa hơn khoảng cách giữa chúng tôi, tôi không thích anh ta thì không thể chơi trò mập mờ được. Anh ta vô cùng nghiêm túc, tôi làm sao có thể để lại cho anh ta những hy vọng không thực tế chứ!
Anh ta là đang tìm mẹ cho con trai, còn tôi là muốn tìm nửa còn lại cho mình.
“Gô không cần phải vội vàng kéo xa khoảng cách, càng đừng vì những lời nói tối nay mà cảm thấy áp lực. Tôi không vội kết hôn, không có ai giục tôi.
Nếu Trang Dật Dương không lấy cô, mà cô cũng không tìm thấy người phù hợp, nếu lúc đó tôi vẫn còn độc thân, chúng †a có thể thử xem!” Liêu Phàm nhìn ra được tâm tư của tôi, cũng nhìn ra được hoàn cảnh của tôi.
Tôi càng tự giễu cười, “Anh ta chắc chắn không muốn lấy tôi, nói sao thì, tôi cũng cảm ơn anh! Tôi không thể cho anh một đáp án!”
Anh ta đưa tôi về nhà rồi mới rời đi, thể hiện ra càng hoàn hảo, lại càng khiến tôi cay đắng. Nếu người này là Trang Dật Dương, có phải tôi sẽ can tâm tình nguyện mà đồng ý không?
Ngủ đến rạng sáng, tôi cảm thấy như có người đang đè lên người tôi, hành động cô cùng thô bạo.
Lễ nào có trộm vào nhà? Tôi sợ hãi, vội vàng đẩy người này ra, đồng thời một tay vớ lấy cây đèn bàn chuẩn bị giáng xuống, nhưng bị ngăn lại, “Con đàn bà này, cô muốn mưu sát chồng sao?”
Là giọng của Trang Dật Dương, không phải anh ấy đi nước H sao? Sao có thể về rồi? Không phải tôi đêm qua đã để anh ấy tùy ý làm gì rồi chứ?
“Anh bỏ tôi ra! Tôi không phải là món đồ để anh giải tỏa, anh tôn trọng tôi một chút!” Tôi dùng sức đẩy anh ấy ra, sờ lên cổ, đau quá! Con người này cầm tỉnh con chó hay sao?
“Hừ! Đây là tìm thấy bến đỗ mới, bắt đầu bất mãn với tôi sao? Xem ra những ngày này tôi đối tốt với cô quá rồi, để cô không còn biết an phận thủ thường nữa rồi!” Trang Dật Dương xoay người nhào lên, lần này còn thô bạo hơn.
Anh ấy trực tiếp dùng cà vạt trói hai tay tôi lại, hoàn toàn là một con người dã man.
Tôi đau tới mức nước mắt rơi xuống, nhưng tôi cầu xin, nỗi đau có thể qua đi, tôi không thể từ bỏ lòng tự tôn của mình.
Căn chặt môi, tôi không muốn phát ra âm thanh, đây là một cuộc ngược đãi từ một phía, không biết mất bao lâu, tôi trực tiếp ngất đi.
Người ta tặng tôi quà sinh nhật, còn anh ấy tặng tôi một trận thảm họa sinh nhật. Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?