Vì vậy tôi gửi tin nhắn cho Liêu Phàm, xin lỗi vì hành động ngày hôm nay. Rất nhanh liền nhận được hồi âm của anh ta, bảo không cần phải nghĩ nhiều, anh ta thật ra chỉ muốn tiếp xúc nhiều một chút, những sẽ không miễn cưỡng. Hơn nữa, nói ra thân phận của tôi phần lớn là muốn an ủi.
Vì bố mẹ anh ta cũng li hôn, mẹ anh ta tái hôn sống rất hạnh phúc. Bố mẹ anh ta không can thiệp vào chuyện hôn nhân của anh ta, anh ta có được sự tự do tuyệt đối.
Cầm điện thoại, trong lòng tôi có chút cảm xúc, hôn nhân của Trang Dật Dương, hết lần này đến lần khác đều do nhà họ Trang sắp đặt, không phải vì sự kiểm soát của nhà họ Trang mà là anh ấy sợ mất hết tất cả.
Vì vậy anh ấy tuyệt đối sẽ không kết hôn với tôi, chúng tôi dây dưa với nhau, cũng gần được một năm rồi, anh ấy từ đầu đến cuối chưa cho tôi một lời phản hồi.
Còn người đàn ông mới gặp hai lần này lại ngỏ ý muốn lấy tôi, khiến tôi hoàn toàn cảm động. Nhưng chỉ ở mức cảm động, không có suy nghĩ nào khác.
Nói thật lòng, cảm giác được người khác theo đuổi rất thích. Điều này chứng tỏ tôi vẫn còn sức hấp dẫn, từ khi ở bên Trang Dật Dương, thứ tôi nghe được nhiều nhất đều là đủ các thể loại đả kích, chê bai, mỉa mai.
Trước giờ chưa có ai chấp nhận tôi, đến mẹ tôi cũng thấy tôi không xứng với anh ấy, đừng nói là người khác! Những lời của Liêu Phàm khiến tôi nhặt lại được rất nhiều sự tự tin, tôi rất biết ơn anh ta.
Bất kể những lời anh ta nói là thật hay giả, tôi đều cảm ơn anh ta, vì vậy tôi đã vô cùng thành khẩn mời anh ta tối mai cùng dùng bữa.
Có được phần tự tin này, tôi trở về sống ở chung cư, chỉ nói qua với Trang Dật Dương. Chỗ này mặc dù cũng là anh ấy mua cho tôi, nhưng lại có thể khiến tôi có cảm giác của một ngôi nhà, còn ở biệt thự của anh ấy, tôi như một con chim hoàng yến bị giam cầm.
“Mở cửa!” Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa bình bịch của Trang Dật Dương, khiến tôi không khỏi nhíu mày, chẳng phải vân tay của anh ấy sớm đã được lưu vào rồi sao?
Tôi vừa trở lại một đêm, anh ấy đã theo đến, ai không biết còn tưởng tình cảm anh ấy dành cho tôi sâu đậm lắm.
Mở cửa ra, phả vào mặt tôi là một mùi rượu, khiến tôi suýt thì nôn ra, đỡ anh ấy lên ghế sô pha rồi vội vàng nấu chút canh giải rượu cho anh ấy uống.
Nhưng canh còn chưa đút tới miệng anh ấy, tôi liền trực tiếp bị anh ấy kéo xuống ghế sô pha, “Lâm Tĩnh Văn, sinh cho anh thêm một đứa đi, có được không?”
“Không được!” Tôi không muốn lại tạo thêm một bi kịch, Tiểu Thiên đã về với trời, giữa chúng tôi sẽ không có thêm đứa con nào nữa.
“Chỉ cần em sinh cho anh một đứa con, ông nội sẽ không quản chuyện của anh nữa, cổ phần của mẹ anh sẽ được chuyển hết cho anhl” Lời nói của Trang Dật Dương đã để lộ ra một bí mật cực lớn, trước giờ tôi cứ nghĩ anh ấy chỉ đơn thuần muốn có một người nối dõi.
Không ngờ lại có Liêu quan đến cổ phần của mẹ anh ấy! Tôi chỉ biết mẹ anh ấy đã mất từ nhiều năm trước, Trang Vân Đào để tang vợ không đến một tháng thì lấy Trân Lệ Nhã về, hơn nữa còn đem theo một đứa bé, đó chính là Trang Dật Thần.
Những chuyện cũ này, cũng là anh ấy trong lúc say mà nói ra. Từ khi tôi biết anh ấy không phải người hời hợt như vẻ bề ngoài, lòng thù hận của tôi đang giảm đi từng chút một.
“Những người muốn sinh con rất nhiều, anh không cần phải tìm eml” Tôi đẩy anh ấy ra, mạnh mẽ đút cho anh ấy một thìa canh giải rượu.
Trang Dật Dương uống một chút, rồi lại nôn ra một chút, “Lâm Tĩnh Văn, em sinh cho anh một đứa con, anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không để em tổn thương nữa!”