Tôi mở to mắt, lại là phòng bệnh trong bệnh viện! Không phải tôi rơi từ †âng thượng xuống sao? Lễ nào tôi vẫn còn sống?
“Con trai, con trai tôi đâu?” Tôi xuống giường định đi tìm con, lúc này mới phát hiện ra hai chân bị treo lên.
“Đứa bé đã hoả táng rồi, đem đi chôn rồi!” Lời nói của Trang Dật Dương như sương mù ngày nắng, anh ta không hề thông qua tôi cứ thể mà đem chôn con trai của tôi.
Dựa vào cái gì, anh ta dựa vào cái gì!
Tôi đấm anh ta, anh ta ôm lấy tôi, hiện giờ dù cho con trai tôi một ngôi mộ †o như thế nào, phong thuỷ tốt như thế nào, nó cũng không thể sống lại nữa!
Trang Dật Dương cứ như vậy ôm lấy tôi, cho tới khi tôi khóc mệt rồi, đánh mệt rồi, anh ta mới buông tôi ra.
Đợi sau khi tôi hoàn toàn bình tĩnh lại, Trang Dật Dương mới nói cho tôi biết, khi tôi nhảy lầu bị rơi xuống bể bơi ở tầng 3, vì thế mới nhặt lại về được cái mạng nhỏ nhoi của tôi. Nhưng hai chân bị gãy, phải ở viện hai tuần.
“Châu Tư Dĩnh cố ý giết người, tôi muốn báo cảnh sát, tôi muốn tố cáo cô †a, anh đưa điện thoại cho tôi!” Điện thoại của tôi không có ở đây, tôi chỉ có thể mượn điện thoại của Trang Dật Dương.
Trên mặt Trang Dật Dương lóe lên một chút bối rối, “Lâm Tĩnh Văn, bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải dưỡng thương cho tốt! Những chuyện khác để sau hãng làm!”
Anh ta vậy mà từ chối tôi, bảo vệ Châu Tư Dĩnh, tôi bị cô ta đẩy xuống lầu, anh ta lại vân cứ bảo vệ người phụ nữ đó.
Người đời nói tôi là người thứ ba, nhưng Châu Tư Dĩnh ngoài mặt thì là vợ chưa cưới của Trang Dật Dương, cô ta lại mang thai con của người khác, thậm chí cô ta và Trang Dật Thần còn vụng trộm sau lưng.
“Trang Dật Dương, tôi nhất định phải báo cảnh sát bắt cô ta, báo thù cho con trai tôi, báo thù cho chính tôi!” Đối với việc này tôi vô cùng kiên định, thất vọng vô cùng về Trang Dật Dương.
Tôi bây giờ cần phải tìm người khác, chân không đi được, dù có phải bò tôi cũng phải báo cảnh sát bắt Châu Tư Dĩnh.
Trang Dật Dương ngăn lại hành vi điên rồ của tôi, “Cô không thể tố cáo nổi, không có nhân chứng vật chứng.
Kết quả cuối cùng chỉ có thể là cô lại vấp ngã mà thôi!”.
Không có nhận chứng vật chứng?
Nhiều người như vậy, lẽ nào mắt đều mù hết rồi sao? Dù nhà họ Châu có thể mua chuộc tất cả mọi người, vậy còn Trang Dật Dương, anh ta thì sao?
“Lễ nào anh không phải nhân chứng sao?” Tôi túm lấy áo của Trang Dật Dương, lắc đầu không muốn tin rằng anh ta đang đứng về phía Châu Tư Dĩnh ngay lúc này.
Anh ta là bố, lẽ nào không phải nên báo thù cho con trai mình sao?
“Anh đi, anh cút đi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa!” Tôi ném mọi thứ có thể chộp lấy lên người Trang Dật Dương.
Loại đàn ông này không xứng đáng trở thành một người bố, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta.
Nếu anh ta yêu Châu Tư Dĩnh, vậy thì ngay từ đầu đừng tới đùa giỡn tôi, hại tôi mất hết tất cả, bố mất, con trai mất, mẹ thì từ mặt.
Cuộc đời tôi đều bị anh ta hủy hoại, thù hận dâng trào khiến tôi không muốn gặp anh ta nữa.