“Con đĩ này! Không phải mày gọi điện hẹn chồng tao đến đây à? Nếu không sao tao lại biết chỗ này chứ?” Vợ Trương Hàn liên tục nói những lời khó nghe, còn định xông đến đánh tôi nữa.
Lúc nãy tôi không kịp chuẩn bị nên mới để cô ta tát, còn bây giờ sao tôi lại để yên cho cô ta đánh tiếp chứ?
“Văn Văn, chúng ta thừa nhận đi!
Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ li hôn với người đàn bà chanh chua này!” Trương Hàn bỗng nhiên chuyển chủ đề, ôm tôi, nói về vợ anh ta.
Tôi mơ hồ, tôi có quan hệ gì với anh †a chứ?
“Lâm Tịnh Văn, đây chính là người đàn ông mới của cô à?” Giọng Trang Dật Dương từ đăng sau truyền đến, tôi quay lại nhìn thấy anh ta nắm tay Châu Tư Dĩnh đi từ phòng riêng ra, trai tài gái sắc, đúng là trời sinh một cặp.
Bọn họ ăn mặc chỉnh tê, ngược lại, tôi đầu bù tóc rối, trang điểm, quần áo xấu xí!
Trong giây phút đã bị Châu Tư Dĩnh đè bẹp!
Tôi vô thức nhìn bụng cô ta, vẫn là cái eo thon thả, tay chân mảnh khảnh như vậy.
Tôi mở lời với sự thù hằn: “Trong bụng tôi là con của anh ấy, xin hỏi nếu để so sánh, tôi có thể thích nổi chồng cô không?”
Trương Hàn bị tôi đẩy ra, trước ánh mắt của Trang Dật Dương, anh ta không dám lại gần Vợ Trương Hàn đỏ bừng mặt, thù hăn đáp trả, “Vậy cô cũng là con hồ ly tỉnh, xem người ta xứng đôi thế kia, nhìn bộ dạng xấu xí của cô đi!”
“Tôi cũng không phải người đàn ông mới, tôi quen cô ấy một năm rồi! Đứa bé này nhất định phải đi làm xét nghiện DNA, người như anh làm sao có con được, đừng có mà mù quáng!” Sức chiến đấu của Trương Hàn đột nhiên trồi dậy.
Nhưng những lời anh ta nói ra khiến tôi tức chết đi được.
Tên này quả thực đang nói dối không chớp mắt, một năm trước tôi vốn không hề quen biết anh ta, hơn nữa tôi có cần làm việc trong ngành bảo hiểm không?
Tôi vô thức nhìn Trang Dật Dương, “Anh ta nói dối, không phải vậy!”
Hy vọng anh ấy sẽ tin tôi!
“Vậy thì xét nghiệm DNA đi!” Lời nói của Trang Dật Dương vừa nói ra đã trực tiếp đâm mạnh vào trái tim và cối lòng tan nát của tôi, chính là giọng nói như vậy đấy.
Tôi nghe thấy âm thanh trái tim mình vỡ vụn một cách rõ ràng, trước giờ chưa bao giờ mong anh ấy yêu lại tôi, chỉ hy vọng anh ấy có thể tin tôi cũng khó như vậy sao?
Là tôi tự đa tình, người như anh ấy, sao có thể có chút nào tình cảm thật lòng với tôi.
“Không cần đâu, đứa bé chỉ là con tôi, không liên quan gì đến các người!
Bây giờ tôi có thể đi được chưa?” Cảm giác bị mọi người vây quay nhìn ngó chụp ảnh, quay phim thực sự rất tệ, cuối cùng tôi nghĩ, công việc này đến đây coi như kết thúc.
Hơn nữa, tôi còn bị đội lên cái danh hiệu lẳng lơ, người thứ ba, hồ ly tinh,…đủ loại biệt danh.
Sức mạnh của Internet có thể khiến cho tôi từ giờ không cần ra ngoài nữa rồi.
“Ai cho cô đi!” Trang Dật Dương có chút không muốn buông tha, ngược lại một cách hiếm thấy, cái này cũng không phù hợp với tính cách anh ấy lắm.