“Em bình tình đi, đừng cử động nữa!” Anh ấy bóp mạnh vết thương lại, khiến cho máu từ từ ngừng chảy.
Chúng tôi không nói lời nào với nhau, trong lòng đều biết con bé e là không thể kiên trì nổi. Mặc dù chỉ là nhà hai tâng, nhưng đó là một nhà kho cũ kỹ, tầng cao 6 – 7m, tương đương với việc bị ném xuống từ tầng ba.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ nhìn chúng tôi đầy tiếc nuối, chân tôi đông cứng lại, không dám bước lên phía trước.
“Lúc đứa bé được đưa tới bệnh viện, nó đã không còn thở nữa, chúng tôi đã cố găng hết sức rồi. Đứa bé tử vong do mất quá nhiều máu trong đầu, thận và gan.” Bác sĩ cũng không nói thêm được nữa, chúng tôi được xe cảnh sát đưa đến, con bé rõ ràng còn bị người ta ném xuống, họ cũng rất thông cảm với chúng tôi nhưng bất lực.
Thế giới này không có thần tiên, cũng không có kỳ tích, tất cả ảnh sáng trong thế giới của tôi đầu tối sầm lại.
Con tôi chết rồi!
“Không, bác sĩ, bác sĩ hãy cứu con bé lân nữa, hãy cứu con của tôi!” Tôi lao lên, túm lấy áo của bác sĩ, nhất định vẫn còn cách.
“Rất xin lỗi cô, tôi cũng biết cô rất đau lòng, nhưng đứa bé đã không còn nữa!” Bác sĩ gỡ tay tôi ra, vội vàng rời đi, không dám ở lại thêm.
Thi thể của con tôi nhanh chóng được đẩy ra, tôi cẩn thận mở ra, nhìn khuôn mặt trăng bệch không còn giọt máu của nó và cả tấm ga giường nhuốm máu.
“Aaaal Con của tôi! Con của tôi!” Tôi gào khóc, tim tôi vỡ vụn theo. Tôi lại mất con một lần nữa, tất cả đều tại anh ấy, tôi quay lại lao đến đánh Dạ Dương.
Bất kể là đấm hay đá, chỉ cần có thể dùng được thì tôi đều dùng. Dạ Dương không hề đánh trả, chỉ ôm chặt lấy tôi, tôi cắn vào vai anh ấy.
Tôi hận anh ấy, hận anh ấy khiến tôi mất con hết lần này đến lần khác, “Trang Dật Dương, tôi hận anh, tôi hận anh!”
Mắt tôi tối sầm lại, tôi lập tức ngất đi, dường như vân còn nghe thấy tiếng Quả Quả gọi “Mẹ ơi!”
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, đến khi tôi tỉnh lại, mẹ tôi đang đỏ mắt nhìn tôi, “Tĩnh Văn, con đừng kích động, còn đang bị thương!”
“Châu Tư Dĩnh chết chưa?” Tôi lật chăn ra, muốn đi trả thù, cô ta chưa chết thì tôi nhất định sẽ đâm chết cô ta, không ai có thể ngăn tôi.
Mẹ tôi tuyệt vọng ấn tôi xuống, “Cô †a đã bị cảnh sát bắt rồi! Con bé mất rồi, con buồn, nhưng con cũng là con của mẹ, nếu con cũng không còn nữa, con muốn mẹ phải sống thế nào đây?”
Tôi bật khóc, nước mắt đầm đìa, con tôi không còn nữa, điều này đang đục khoét trái tim tôi!
Tôi đập giường rồi lao vào lòng mẹ tôi khóc thảm thiết, “Nó còn nhỏ như vậy, con đàn bà đó sao có thể làm thế chứ? Mẹ ơi, con của con mất rồi! Là con vô dụng, con không bảo vệ được con mình!”
Mẹ tôi ôm lấy tôi cũng gào khóc thảm thiết, bà ấy không ngừng xin lỗi tôi, “Là tại mẹ kéo con đi, nên mới khiến con bé bị mất tíchl”
Tôi khóc mệt rồi, mẹ tôi bê canh lên cho tôi uống, nhưng tôi không thể uống được ngụm nào. Con tôi mất rồi, tôi còn ăn uống làm gì nữa?
Sữa mẹ căng ra khiến tôi rất đau, nhưng Quả Quả sẽ không bao giờ được bú một ngụm nữa, chúng tôi không còn liên quan gì nữa rồi. Tôi đi gặp con bé, tôi phải thay cho nó một bộ đồ mới để tiên nó lên đường.