Nhìn thấy họ có chút ngại ngùng, trước đây có thể nói là anh em, bây giờ lại là chú cháu. Châu Tư Dĩnh coi như trước thì yêu chú, sau lại lấy cháu. Mặc dù Dạ Dương chưa từng ngủ cùng cô ta nhưng vẫn có không ít người bàn tán.
Châu Tư Dĩnh còn gây gò hơn trước đây, Trang Dật Thần lại vô cùng phấn chấn, xem ra sự ra đi của Dạ Dương khiến cậu ta trở thành cậu chủ duy nhất của nhà họ Trang. Hiện giờ những người đàn bà kia đều không đẻ được con trai, cậu ta chính là đứa con trai duy nhất của Trang Vân Đào.
“Chú, hôm nay là ngày trọng đại của chú, là một đứa cháu, cháu phải đến chúc chú sớm sinh quý tử!” Trang Dật Thần kéo Châu Tư Dĩnh, đặc biệt đến chúc mừng, Châu Tư Dĩnh không nói gì, bị cậu ta lườm một cái vân không nói.
Ngay tại đây, Châu Tư Dĩnh bị Trang Dật Thần đẩy một cái, cái đẩy này vừa khéo đẩy Châu Tư Dĩnh về hướng Dạ Dương.
Chuyện gì vậy chứ, đúng là khiến người ta phải đau đầu, tôi bước lên kéo lại, “Cảm ơn lời chúc của hai người, hôm nay khách khứa nhiều, tiếp đãi không được chu đáo!”
Châu Tư Dĩnh cảm kích nhìn tôi, cổ họng khàn khàn nói, “Cảm ơn!”
“Hôm nay ở đây không chào đón người nhà họ Trang, mời hai vị vê chol”
Dạ Dương sầm mặt lại, không có ý định xử lý ổn thỏa, nếu bọn họ đơn thuần chỉ là đến uống rượu mừng, có lẽ anh ấy sẽ không tức giận.
Nhưng là đến kiếm chuyện, đúng là khiến người khác ghét bỏ. Tôi cũng không hài lòng với Trang Dật Thần, cậu ta đã lấy được người phụ nữ mình muốn, bây giờ lại làm như thế cho ai xem.
Chúng tôi đã mấy tháng không gặp mặt Châu Tư Dĩnh, bọn họ đóng cửa lại bảo nhau không được soa?
“Trang Dật Dương, đừng tưởng chú thay tên đổi họ thì có thể xóa đi mọi thứ, chú là một đứa con hoang! Mẹ chú là thứ thối nát, chú cũng vậy!” Trang Dật Thần còn chưa dứt lời đã bị Dạ Dương đánh gục, ngã xuống đất.
Trang Dật Dương đổi tên thành Dạ Dương, đồng thời tuyên bố rời khỏi nhà họ Trang, đa số mọi người đều đoán được nguyên cớ, nhưng chưa được chứng thực, không ai dám nói bừa.
Nhưng hôm nay Trang Dật Thần hét lên trước mặt mọi người, tương đương với việc khẳng định những điều này.
“Chú đánh cháu!” Trang Dật Thân không sợ chết hét lớn, cười đắc ý.
Cậu ta muốn hủy hoại hoàn toàn Dạ Dương, tôi giữ Dạ Dương lại, “Đừng đánh nữa!”
Tôi phá đám cưới của Châu Tư Dĩnh, bây giờ bọn họ muốn đến để phá đám cưới của tôi sao? Đám cưới bị hủy hoại, tôi cũng không buồn, nhưng Dạ Dương chịu tốn thương mới là điều tôi khó chịu nhất.
Liêu Phàm chào hỏi vài người rồi kéo Trang Dật Thần ra ngoài, ai ngờ Trang Dật Thần lập tức công kích Liêu Phàm, “Liêu Phàm, anh mới là loại cặn bã, người đàn bà anh đã ngủ cùng hôm nay kết hôn, anh lại ở đây giờ vờ làm con rùa rụt cổ. Nếu tôi là anh, thì đã không ra khỏi nhà rồi!”
Chuyện ngắn ngủi giữa tôi và Liêu Phàm không có nhiều người biết, bây giờ lại bị Trang Dật Thần nói toạc ra như thế.
Đám cưới này coi như không thể tiến hành được nữa, tôi coi như mất hết mặt mũi trước mặt mọi người. Người nhà họ Khâu đứng dậy rời đi đầu tiên, đối với mẹ tôi mà nói là sự tổn thương đến mức nào?
“Hóa ra cảm giác đánh người lại sướng như vậy! Chẳng trách lúc đó Trang Vân Đào kêu cậu giả điên, loại người như cậu hoàn toàn không cần phải giả bộ, vì cậu chính là một kẻ thần kinh. Lâm Tĩnh Văn là em gái kết nghĩa của tôi, mồm cậu thối như vậy, có cần tìm người đánh răng giúp không?” Liêu Phàm lại tặng Trang Dật Thần thêm hai cú đấm, coi như trả lại sự trong sạch cho tôi, nhưng miệng người đáng sợ, ai mà tin được?
Châu Tư Dĩnh lúc này mới đứng ra, “Dật Thần, đừng phá nữa! Tung tin đồn giả cũng là có tội, anh vấn đang hưởng án treo, nếu bị Tĩnh Văn tố cáo, anh muốn em phải làm sao?”