Nhà?
Người giàu có tặng quà đúng là khác biệt, nhưng người như mẹ tôi chắc chắn sẽ không nhận, tính tình bà ấy bướng bỉnh đến nhường nào, nếu Trang Dật Dương là con rể quang minh chính đại của bà ấy, món quà này có thể vẫn sẽ nhận. Nhưng kiểu quan hệ này của tôi và anh ấy, mẹ tôi sẽ không cần.
“Vậy anh tặng trước mặt đi! Nhưng tôi phải nhắc anh trước, người như mẹ tôi sẽ không nể mặt anh đâu. Bà ấy không phải một người yêu tiên, nếu không sẽ không sống cùng bố tôi 25 năm đó!” Gia đình của Châu Diên Khánh như vậy mà mẹ tôi vẫn có thể từ bỏ, có thể thấy trong lòng bà ấy rất khinh tiền.
Lần duy nhất cần tiền chắc là thời gian bố tôi làm phấu thuật, lúc đó trong nhà chúng tôi không có tiền, cũng chính số tiền đó đã thay đổi cuộc đời của tất cả chúng tôi.
Có lẽ Trang Dật Dương không nhận được phản ứng như ý muốn, có chút bực bội trở về phòng làm việc.
Giữa hai người chúng tôi, có lẽ vì chuyện Mai tử làm ra, khiến mối quan hệ này xảy ra những thay đổi. Thực ra, thà rằng anh ấy cứ như trước, đừng bày ra cái vẻ ăn năn như thế này, con trai tôi đã lên thiên đường rồi, con gái tôi vẫn cần phải làm phẫu thuật.
Bên Mỹ người ta cũng khuyên rằng, đợi đến khi cân nặng của đứa bé được 5kg thì mới cho đi kiểm tra và sắp xếp làm phẫu thuật. Vì vậy đối với tôi, nhiệm vụ quan trọng nhất chính là phải bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng vào sữa để cân nặng của Quả Quả có thể tăng lên nhanh chóng.
Còn Trang Dật Dương nghĩ thế nào, tâm trạng của anh ấy có tốt không, anh ấy có cần an ủi không, những điều này tôi đầu không quan tâm nữa.
Nếu trước đây nhìn thấy anh ấy khó chịu, nhìn thấy anh ấy cau mày, tôi sẽ đau lòng theo. Nhưng bây giờ, dù anh ấy có ở trước mắt tôi, bị đâm một nhát, có lẽ tôi cũng sẽ không đau lòng, sẽ chỉ thấy rằng đây là sự thách thức của số phận đối với anh ấy.
Con tôi đầy tháng, chúng tôi không tổ chức bất cứ tiệc mừng gì, tôi chỉ mời mẹ tôi, Liêu Phàm, Tiêu Viện Viện. Đối với tôi họ đại diện cho người nhà, anh cả, bạn bè. Còn về người nhà họ Trang, tôi hoàn toàn chưa từng nghĩ sẽ muốn mời, có lẽ cũng không có ai muốn đến.
Nếu không đã một tháng rồi, không có bất cứ ai đến thăm con tôi, bọn họ không quan tâm, tôi cũng sẽ không quan tâm. Quả Quả là bảo bối trong lòng tôi, không cần người nhà họ Trang thừa nhận.
Liêu Phàm mang đến cho con bé rất nhiều quà, đương nhiên sự lựa chọn của người đàn ông vẫn vô cùng có thú vị.
Vàng, một đống vàng, nhìn thấy buồn cười, nhìn ánh mắt của Tiêu Viện Viện đang tràn ngập ánh sáng.
Mẹ tôi tự tay may vài bộ quần áo cho con bé, không quan tâm người khác nói gì, bà ấy nghĩ rằng quần áo tự may cho con bé mặc rất tốt, vải vóc là mẹ tôi đặc biệt chạy khắp nơi mua về, hoàn toàn là tình yêu của bà ngoại.
“Chị Lâm, không ngờ bây giờ cậu lại giàu có như vậy. Không ngờ lại trở thành phu nhân Chủ tịch, chút quà mọn của tôi không dám cầm ra, tôi phải cảm ơn công việc mà cậu cho tôi. Nói nhỏ với cậu, tôi được thăng chức tăng lương rồi!” Tiêu Viện Viện mua cho con tôi một chiếc vòng bình an bằng ngọc bích, cố tình đặt hóa đơn vào bên trong, hơn một vạn tệ? Cô ấy vốn nghĩ rằng sẽ rất sáng chói, nhưng lại bị tác phẩm Liêu Phàm dọa sợ rồi.
Cô ấy tiêu nhiều tiền như vậy, lại khiến tôi cảm động nhưng cảm thấy không nên, điều kiện gia đình cô ấy không tốt, không cần phải như vậy, tấm lòng này là đủ rồi. Cô ấy cũng đến bệnh viện rất nhiều lần, mỗi lần đến cũng tự tay nấu canh cho tôi, mặc dù tôi không uống được nhưng cô ấy vẫn kiên trì.
“Đừng có tiêu tiên như vậy, con bé còn nhỏ! Đợi đến khi nó biết làm đẹp, người dì như cô mua cho nó là được!”
Tôi cũng xuất thân khó khăn, hơn một vạn thực sự có thể làm rất nhiều chuyện. Nếu cô ấy đã mua rồi thì thôi, đợi đến sinh nhật cô ấy, tôi sẽ gửi cho cô ấy một lì xì thật lớn!