Anh ấy thực sự đã đến bệnh viện, nhưng đã muộn rồi, Tiểu Thiên không cứu được nữa, nhưng tại sao anh ấy không đưa tiễn nó, tại sao còn lợi dụng tôi?
Lẽ nào anh ấy thực sự không biết đau lòng sao? Đối với anh ấy, lẽ nào tôi và con chính là một công cụ? Nếu lần đầu tiên anh ấy cũng kiên quyết tố cáo Châu Tư Dĩnh như bây giờ, con gái tôi sẽ có chuyện gì sao? Không, mọi chuyện sẽ không xảy ra.
Tôi bị Châu Tư Dĩnh đẩy xuống lầu, trước mắt bao nhiều người, anh ấy nói rằng không có nhân chứng. Lễ nào tất cả mọi người đều bị nhà họ Châu mua chuộc sao? Nói thẳng ra, giá trị lợi dụng cuối cùng của đứa bé, còn có chân của tôi, trong mắt anh ấy đều không quan trong bằng đống cổ phần lạnh lẽo kia.
Anh ấy nhìn tôi, không nói gì, nước mắt tôi rơi không ngừng, không còn đủ sức đưa tay lên lau nước mắt, tôi cứ như vậy nhìn anh ấy chằm chằm.
“Tại sao?” Tôi cần một câu trả lời, chính vì quyết định sai lâm của anh ấy đã khiến hai đứa con của tôi đều gặp phải nỗi đau khổ lớn nhất, tôi đã tự tay rút ống thở của Tiểu Thiên, nỗi đau ấy, tôi đau thấu xương, thấu tận tâm can.
Anh ấy hiểu sao? Anh ấy không hiểu gì cả? Trong mắt anh ấy, bọn trẻ chính là công cụt Anh ấy im lặng, nhưng ánh mắt lại đầy đau thương, bây giờ bày ra bộ dạng đó cho tôi xem, Tiểu Thiên cũng đã mất rồi, con gái tôi thì bại não, tôi không thèm.
“Anh có biết không? Lúc đó nó nằm trong lòng tôi, nhỏ như vậy, còn không có chút sức lực để uống một ngụm sữa.
Nó muốn sống, nó muốn nhìn trời xanh mây trắng trên thế giới này. Nhưng bố nó không chịu cứu nó, bố nó không muốn đến gặp nó. Sự tồn tại của nó lẽ lào khiến anh thảm hại vậy sao? Hay là anh chưa từng đón chào nó, nó là bị đau mà chết. Bác sĩ bảo tôi đừng để nó sống trong đau đớn nữa, sống thêm một phút là đau thêm một phút!” Tôi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, đau đớn muôn phần.
Hai tay tôi nắm chặt chiếc ly, ngẩng đầu lên, tôi không thể khống chế nổi bản thân, toàn thân run rẩy, rốt cuộc tôi đã yêu một người đàn ông như thế nào?
“Đừng kích động, mọi chuyện đều là lỗi của anh. Em vừa mới sinh con xong, không được như vậy!” Trang Dật Dương lôi tay tôi ra, không để tôi nắm chiếc ly, tôi bắt lấy cánh tay anh ấy, dùng sức năm lấy.
Tôi dường như càng lúc càng lạnh, từng mảng tối trước mắt, không thể nói được gì.
“Tĩnh Văn, Tĩnh Văn, Lâm Tĩnh Văn!”
“Lâm Tĩnh Văn, em tỉnh lại đi!”
“Bác sĩ, bác sĩ!”
“Không ổn rồi, sản phụ bị băng huyết, mau đẩy vào phòng cấp cứu.
Trong hoảng hốt, bọn họ không ngừng nói, tôi dân dân không nghe thấy gì nữa.
Tôi có thể gặp con trai rồi! Nó nhất định rất nhớ tôi, tôi muốn hỏi bố tôi có giúp tôi chăm sóc tốt cho nó không.
Lơ lửng, lơ lửng, không nhìn thấy gì hết, hoàn toàn không nhìn thấy! Một mảng trắng xóa, trước mắt tôi không có gì cả.
“Tĩnh Văn, con đừng dọa mẹ, con gái con vân đang đợi con kìa, không phải còn muốn biết nó thế nào sao, không muốn làm một người mẹ tốt sao?
Con không được bỏ cuộc!” Tiếng mẹ tôi vang lên bên tai.
Đúng, tôi vừa mới sinh được một bé gái bảo bối, tôi vân còn có một đứa con.
Tiểu Thiên, mẹ không thể đi cùng con nữa, mẹ phải chăm sóc em gái con.