Thấy bọn họ không chịu đi, tôi liền lên gác ngủ, bọn họ cũng là người có thân phận, sẽ không đến mức đuổi theo đến tận phòng ngủ đâu nhỉ? Hơn nữa, dù có đuổi theo, không phải ở đây còn có bảo mẫu sao? Cô ấy luôn đứng trước mặt tôi, bày ra một dáng vẻ phòng vệ, còn linh hoạt hơn chị Mai Tử lúc đầu.
Châu Diên Khánh quả nhiên vẫn tìm đến nhà họ Trang kể lể, nhưng ai đến nói cũng vô ích thôi, tôi tuyệt đối sẽ không rút đơn kiện, cũng sẽ không hủy án.
Trang Dật Thần nên cảm ơn tôi, bởi vì tôi chẳng khác gì đang giúp cậu ta, Châu Tư Dĩnh để tối đa hóa quyền lợi của mình, tuyệt đối sẽ không bỏ cái thai trong bụng. Cô ta phải cùng bị giày vò như tôi, đợi kết quả cuối cùng của bọn trẻ.
Dù cô ta tạm thời trốn tránh, đợi đến khi sinh con hoặc sảy thai xong sẽ phải ngoan ngoãấn vào tù.
Trang Dật Dương về nhà sớm hơn bình thường một tiếng đồng hồ, ngồi trước bàn ăn, cẩn thận giúp tôi bóc tôm, “Lời của cô tôi lúc chiêu, em không cần để ý, không ai có thể thay đổi được quyết định của tôi. Tôi cũng sẽ không lấy Châu Tư Dĩnh, đây chẳng qua chỉ là suy nghĩ của bọn họ mà thôi. Bây giờ tôi thực sự không hiểu tại sao ông nội vẫn muốn tôi phải cưới người phụ nữ đó.
Châu Diên Khánh dâng cổ phần đến trước mặt tôi tôi đều không cần, còn muốn tôi phải hy sinh hôn nhân của mình sao?”
Tôi tận hưởng những con tôi được bóc, ăn tôm nhiều sẽ tốt cho đứa bé, tôi tuyệt đối sẽ không để bảo bối chịu thiệt thòi.
“Có thể trong tay cô ta nắm giữ bí mật nhà họ Trang! Mà người có thể bị bí mật này uy hiếp nhất chính là ông nội anh, làm gì có ông nội nào ép cháu mình lấy một người phụ nữ đang mang thai con của em trai chứ? Đây không phải là ném nhân cách xuống đấy để cho mọi người tùy tiện giãm đạp lên sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, nhà họ Trang không cần sống ở Dương Thành nữa!” Tôi không hề giận chuyện hồi chiều, bởi vì nổi giận sẽ không tốt cho đứa bé.
“Phía cảnh sát đã thu thập xong chứng cứ rồi, tiếp theo sẽ phải chờ mở phiên tòa. Nhưng tôi nghe nói, Châu Diên Khánh vì cô ta mà chạy vạy khắp nơi, có lẽ muốn giúp Châu Tư Dĩnh tìm lý do sức khỏe, nếu theo như dự đoán, bọn họ sẽ để Châu Tư Dĩnh bị vấn đề về thần kinh. Đến lúc đó sẽ không phải ngồi tù, ung dung ngoài vòng pháp luật!” Trang Dật Dương võ lưng tôi, tôi bị nghẹn khi nghe được tin này.
Châu Diên Khánh còn có thời gian chạy vụ này sao? Khâu Lâm là vì con gái mình mà nhãn nhịn mấy chuyện bên ngoài kia sao?
“Lẽ nào tôi lại phải nhịn sao? Lễ nào cô ta hại hai đứa con của tôi, tôi vẫn phải nhìn cô ta ung dung sao? Vậy thì một tội ác tỉ mỉ vẫn có thể là bệnh thần kinh sao?” Không, tuyệt đối không thể, nếu ở Dương Thành không được, tôi sẽ tố cáo lên trên, nhất định phải có một lời giải thích với con của tôi.
“Yên tâm, nếu bọn họ thích bệnh tâm thần như vậy, vậy thì để cô ta ở trong bệnh viện tâm thầm luôn đi!” Ý này của Trang Dật Dương tôi rất thích, nếu thích giả điên như vậy thì cho cô ta vào đó.
Anh ấy nói trước với tôi điều này, là Sợ nếu từ miệng người khác nói, tôi sẽ không thể chấp nhận được!
“Vậy còn phía ông nội anh thì phải làm sao?” Mặc dù ông Trang rất ích kỷ với tôi, nhưng đối với Trang Dật Dương tuyệt đối có thể, vả lại ông nuôi anh ấy từ nhỏ tới lớn, e là anh ấy rất khó để từ chối yêu cầu của ông!
“Không sao? Tôi tạm thời đã xuống khỏi vị trí Tổng giám đốc rồi. thứ bọn họ có thể uy hiếp tôi chỉ có cái này! Nếu đã như vậy, tôi sẽ nghỉ ngơi một thời gian, lân trước em cho tôi một lời khuyên vô cùng tốt, tôi có thể tự mở một công ty, sau đó mới mua lại Trang Thị. Mặc dù bây giờ mới chỉ là khởi đâu, nhưng tôi tin rằng ngày đó sẽ đến thôi!” Trang Dật Dương sờ lên tóc tôi, không biết bắt đầu từ khi nào, anh ấy trở thành người đàn ông ấm áp của tôi.
Vì tôi và con, anh ấy có thể từ bỏ tập đoàn Trang Thị, lúc này tôi cảm động rơi nước mắt, dù tôi có phải chịu thêm nhiều ấm ức như thế nào, tôi cũng có thể tiếp tục kiên trì.
Anh ấy đã ra khỏi tập đoàn Trang Thị, Châu Tư Dĩnh còn có thể dùng cái gì để uy hiếp anh ấy nữa? Mặc dù chúng tôi không biết nguyên nhân nhưng nếu ông Trang không thể kiên trì được sẽ nói cho chúng tôi biết, đến lúc đó, nghĩ phương án giải quyết là được.