Trên mặt cô ta không có bất cứ tình thương nào hết, nhắc đến đứa bé, cô ta toàn bộ đều là thù hận, không có một chút nào vui vẻ.
Đây còn là thai sinh đôi, là chuyện – tốt mà tôi còn không dám mơ đến, cô ta lại hận không thể để cho đứa bé mất đi.
Tôi không nhịn nổi mà thốt ra, “Nếu cô yêu anh ấy như vậy, vì sao lại nhiều lần cắm sừng anh ấy, nếu không phải cô làm bậy, không chừng hai người sớm đã kết hôn rồi, tôi và anh ấy cũng không thể có bất cứ khả năng nào!”
Như vậy số phận của bồn người chúng tôi đều sẽ thay đổi, nếu Châu Tư Dĩnh cưới Trang Dật Dương như bình thường, có lẽ đã trở thành một quý bà giàu có và cao quý. Nhưng hiện giờ hoàn toàn trở thành một đứa con nhà giàu bị điên.
“Tôi cũng không muốn, nhưng anh ấy không chịu đụng vào tôi, tôi tức đến mức trao đi lần đầu cho một người lạ.
Từ đó về sau, tôi không thể kiểm soát bản thân, chỉ cần một tuần không có đàn ông, tôi sẽ phát điên. Tôi đã đi khám rất nhiều bác sĩ, nhưng không ai có thể chữa khỏi cho tôi. Lâm Tĩnh Văn, tôi đã nói cho cô biết bí mật lớn nhất của tôi, cô hãy giúp tôi, rời xa anh ấy có được không? Anh ấy là chồng tôi, là người đàn ông của tôi!” Châu Tư Dĩnh đột nhiên bật khóc, dáng vé ôm đầu khiến người khác không thể không đồng cảm.
Đây chính là bệnh tâm lý điển hình, tôi nói rồi, sao có thể có một người phụ nữ mâu thuấn đến như vậy, hóa ra là có bệnh. Nhưng dù giây phút này tôi đồng cảm với cô ta, ngay giây sau tôi vẫn không thể quên được cô ta đã đánh tôi độc ác như thế nào, còn hại con tôi mất đi cơ hội được sống cuối cùng.
Hơn nữa đây cũng không phải bí mật lớn nhất mà cô ta nói lúc đầu, cô ta đang nói dối.
“Anh ấy là đàn ông, anh ấy không thể chấp nhận người như cô. Nếu anh ấy tình nguyện chấp nhận cô, thì sớm đã kết hôn với cô rồi, căn bản không thể đến lượt tôi bước vào. Vì vậy, vấn đề của hai người không phải ở tôi!” Tôi ăn ngay nói thật, chuyện này thực sự không có bất cứ liên quan gì đến tôi, nếu Trang Dật Dương muốn lấy cô ta, như vậy không ai có thể cản được anh ấy.
“Cô đang nói tôi bẩn thỉu sao?
Nhưng cô thì sạch sẽ chỗ nào? Không phải cô cũng từng có đàn ông sao?”
Châu Tư Dĩnh nôn nóng đứng dậy đi một vòng, sau đó đột nhiên nhào đến phía tôi, tôi cảm thấy đau nhói.
Cô ta đứng đó cười, “Bây giờ, cô không có tư cách tranh giành với tôi, càng không thể sinh đứa bé này ral”
Tôi sợ hãi nhìn cô ta, sau đó sờ sờ bụng, hình như vừa rồi cô ta cầm một cây kim, đâm vào cổ tôi, lẽ nào đây là thuốc độc sao?
“Châu Tư Dĩnh, nếu con tôi xảy ra chuyện gì, tôi thề sẽ để cô chết cùng!”
Tôi sờ bụng, tôi không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô ta rốt cuộc đã làm gì tôi?
Châu Tư Dĩnh cười vô cùng đắc ý, “Vậy tôi sẽ đợi cô, Lâm Tĩnh Văn, cô không đấu lại được tôi đâu. Ngay cả khi tôi có bao nhiêu người đàn ông đi nữa, Trang Dật Dương cũng nhất định phải lấy tôi, đây vốn dĩ là lỗi của anh ấy!”
Tôi sợ đến mức chân mềm nhữũn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ra đi khỏi.
Mẹ tôi đi vào thấy tôi như vậy, sợ phát khiếp, vội vàng đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra nhưng không tra ra được gì. Bác sĩ trấn an nói, không có vấn đề gì, nhưng tôi lại không dám chủ quan, vì Châu Tư Dĩnh đã tốn bao nhiêu tâm sức để gặp được tôi, không thể nào lại chỉ đơn giản dùng một kim là xong chuyện.
Tôi trải qua 2 ngày trong lo sợ, đến ngày thứ 3 bắt đầu sốt cao, sốt đến 40 độ, mẹ tôi báo cho Trang Dật Dương.