Ông Trang nhìn tôi chăm chằm, tôi không dám nhìn lại, chỉ biết cúi đầu.
“Không phải cháu không xứng với nó, mà là thân phận của cháu không xứng với nó, vợ của Dật Dương nhất định phải là giúp được nó những lúc gian nan, ta đã già rồi. Nếu bố của nó cấu kết với em trai nó, nó căn bản không nắm được phần thắng. Năm nó 5 tuổi thì mẹ mất, nó đã cố gắng ròng rã suốt 25 năm qua, lẽ nào cháu nhân tâm nhìn nó thất bại trong gang tấc sao?”
Ông Trang chỉ trích tôi như quất roi, nhưng tôi không thể lùi bước.
“Ông à, ông cho anh ấy số cổ phần mẹ anh ấy để lại, như vậy anh ấy sẽ thắng. Thực sự không cần phải hy sinh hôn nhân của anh ấy, rõ ràng ông biết, anh ấy không hề thích Châu Tư Dĩnh, lẽ nào vân muốn anh ấy đổi lấy hạnh phúc cả một đời sao?” Tôi cũng không muốn lùi bước trước ông Trang, đây là tình yêu của chúng tôi, lẽ nào chúng tôi bắt buộc phải nghe theo sự sắp đặt của họ?
Thân phận của tôi thì sao? Bố mẹ tôi đều là những người tốt và trong sạch, nhà chúng tôi đều là tự lực cánh sinh. Dù cho tôi có trải qua một lần li hôn, đó cũng không phải lỗi của tôi.
Lẽ nào tôi còn phải bắt Trang Dật Dương cũng trải qua một lần hôn nhân, như vật thì chúng tôi mới xứng đôi sao?
“Cái đó chỉ là ta lừa nó, cổ phần của mẹ nó sớm đã bị đứa con trai kia của ta từng bước chiếm lấy rồi. Nếu Trang Dật Dương biết được chân tướng như vậy, vậy quan hệ giữa bố con nhà nó chính là ông sống thì tôi chết. Ta tuổi đã cao rồi, không thể nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Đợi sau khi ta chết, cổ phần đều cho nó, nhưng vân không đủ! Trừ khi có thêm 8% cổ phần trong tay Châu Diên Khánh, nó mới có thể trở thành Chủ tịch hội đồng quản trị. Cháu à, nếu cháu thật lòng yêu nó, vậy thì cháu nên buông tay!” Ông Trang nói ra chân tướng như thế khiến cho tôi cười trong cay đắng.
Mấy ngày tôi ở trong bệnh viện, thứ tôi nghe được nhiều nhất chính là những sự thật về Trang Dật Dương, mỗi một sự thật mọi người đều muốn tôi rời bỏ anh ấy, lẽ nào sự tồn tại của tôi lại tồi tệ vậy sao?
“Dật Dương từng nói với cháu, nếu anh ấy sinh được con nối dõi trước 32 tuổi, ông sẽ chuyển trước cổ phần của ông cho anh ấy, đúng chứ?” Tôi muốn biết tất cả sự thật, không muốn cứ từng chút từng chút một nhỏ giọt như vậy nữa.
Ông Trang gật đầu, “Nó cứ một mực không muốn có con, sợ rằng sẽ trở thành một người bố không tốt, sợ sẽ di truyền thói hư tật xấu của Trang Vân Đào, nhưng làm gì có ai giống nhau chứ? Nhưng nó vân không muốn, mấy năm nay có cũng có vài người phụ nữ bên cạnh, nhưng không có ai từng mang thai, cháu là người duy nhất, nhưng lại không giữ được chắt nội của tai”
Là tôi không giữ được con sao? Rõ ràng là lỗi của bọn họ, là lỗi của Trang Dật Thần và Châu Tư Dĩnh!
Tôi không kìm được nước mắt, thực ra tôi cũng có lôi, nếu trong lúc mang thai, tôi không đi đâu cả, ngoan ngoãn nằm trong nhà, không chừng sẽ không xảy ra chuyện, con tôi cũng sẽ bình an.
Sự chỉ trích của ông, khiến tim tôi càng đau hơn.
“Ông nói thẳng đi, ông muốn cháu làm gì?” Coi như tôi nhận thua, tôi không biết phải làm gì mới là yêu anh ấy, mới là tốt cho anh ấy! Sự kiên trì của tôi lúc này giống như một trò đùa, mọi người không ngừng lui tới, nói răng sự tồn tại của tôi là một sai lầm.
“Tránh xa cháu nội ta, rời khỏi Dương Thành, để nó có một cuộc sống bình thường!” Ông Trang đưa cho tôi một tấm chỉ phiếu, tôi không nhận. Nếu tôi nhận tấm chỉ phiếu này, đó chính là đang sỉ nhục, sỉ nhục tình cảm giữa tôi và anh ấy.
Tôi cắn chắn môi, suy nghĩ một hồi lâu, “Nếu cháu rời đi, mọi người định nói như thế nào?”
“Cô Lâm không muốn làm chuyện nhỏ, muốn thay đổi thế giới, đó là lẽ thường tình. Dật Dương không thể cho cháu một cuộc hôn nhân, vậy thì phải chấp nhận sự ra đi của cháu! Tất nhiên, cháu ra đi có thể lựa chọn mang theo tấm chi phiếu này, hoặc không. Ông có thể sắp xếp cho cháu học thạc sỹ ở một trường Đại học nước ngoài!” Ông Trang đúng là một con yêu tinh, là một cao thủ về mưu mô.