Phó Cảnh Sâm chăm chú nhìn cô, ngón tay ấm áp đặt trên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve tai cô, trong mắt anh có vẻ phức tạp cô không thể hiểu, giọng anh trầm thấp như đang tự lẩm bẩm một mình: "Nếu em không quay về, hoặc chậm thêm chút nữa, em sẽ thích Kỷ Huân đúng không? Hoặc thích người khác."
Câu hỏi này luôn tồn tại trong anh, bắt đầu từ ngày anh tiễn cô.
Từ lúc cô năm tuổi đến mười bảy tuổi, mười hai năm đó anh luôn bên cạnh cô, anh nhìn cô lớn lên, tình cảm đối với cô không biết từ khi nào lại bắt đầu thay đổi, anh thích cô. Anh lớn hơn cô vài tuổi, rất nhiều chuyện anh đều thấy rất rõ ràng, anh biết cô thích anh, giống như anh không biết từ lúc nào lại thích cô.
Điều Phó Cảnh Sâm rõ ràng hơn chính là, với tình huống lúc đó, bọn họ khó có thể ở bên nhau, anh có thể trở mặt với người nhà, khăng khăng muốn ở bên cô, nhưng Phó gia nhất định sẽ náo loạn đến nỗi long trời lở đất. Lúc ấy cô mới mười bảy tuổi, không đủ dũng khí, cô sẽ không vượt qua giới hạn đạo đức thấp nhất mà chính mình tự trói buộc, vì vậy, dù lúc trước Cảnh Lam Chi đưa ra yêu cầu vô lí thế nào, cô đều chấp nhận.
Suy xét một cách lí trí nhất, anh không muốn chống đối cha mẹ, anh càng chống đối, Lục Tinh càng sợ hãi, càng không có dũng khí, cho dù cô thích anh, nhưng sẽ không có cảm giác an toàn, cuộc sống không yên ổn, loại thích này sẽ biến thành gánh nặng trong lòng cô.
Nếu khi đó bọn họ khăng khăng ở bên nhau, cuối cùng có một ngày phải chia xa, ai cũng không thể chịu đựng được, cho dù là anh, hay là cô.
Năm đó anh cố ý đưa cô đi, không hỏi cô có đồng ý hay không, càng không giải thích nguyên nhân với cô, anh rất độc đoán, tất cả mọi chuyện đều hình thành những nhánh đường quanh co khúc khuỷu trong đầu anh, cuối cùng hội tụ thành một con đường, anh muốn ở bên cạnh cô.
Thời gian là phương thuốc lắng đọng tốt nhất của một người, cũng là con đường tốt nhất để lãng quên và bắt đầu cuộc sống mới.
Anh muốn Lục Tinh tự trở nên độc lập hơn, nhưng cũng sợ thời gian quá lâu cô sẽ lãng quên, bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.
Từ trước đến giờ anh tưởng rằng mình đủ tự tin, hóa ra lúc gặp Kỷ Huân, anh cũng biết sợ, Kỷ Huân vừa xuất sắc lại năng động niềm nở, quan trọng nhất là bọn anh đều ở cạnh cô.
Lục Tinh không ngờ anh hỏi chuyện này, cô nhìn vào mắt anh, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhưng không phải em đã trở về rồi sao? Bây giờ em với anh đang ở bên nhau."
Đây là chuyện đúng đắn nhất mà cô làm trong cuộc đời này, cô đã quay về.
Thấy anh vẫn nhìn mình chằm chằm, Lục Tinh mấp máy môi, dịu dàng cười, giọng nói ấm áp vang lên: "Em không biết liệu em sẽ thích người khác hay không, giống như lúc em thấy scandal giữa anh và Trình Phi, em không biết anh có thích cô ta không, nhưng em xác định rằng em muốn trở về, lúc định quay về em... vẫn thích anh, nếu sau khi về, anh thật sự ở bên người khác, vậy em có thể hết hy vọng, bắt đầu cuộc sống mới."
Loading...
Trong xe im lặng một lúc, Phó Cảnh Sâm chăm chú nhìn cô rồi nghiêng người hôn lên môi cô, giống như hôn vào trái tim cô, dịu dàng triền miên.
Thật lâu, môi anh chậm rãi dời đi, đôi mắt sâu thẳm như đáy biển mải miết nhìn cô, lộ ra sự xúc động.
Lục Tinh bị anh nhìn đến nỗi bối rối, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tối nay em muốn ăn bò bít-tết."
Phó Cảnh Sâm khẽ cười, cô thật biết phá khung cảnh đẹp, anh liếc nhìn thời gian, trêu chọc: "Bây giờ vẫn chưa tới năm giờ."
Lục Tinh hơi lúng túng: "... Vì vậy em mới nói là tối nay." "Được." Anh cười nói.
Đưa Tiểu Cáp về nhà, nghỉ ngơi hơn nửa giờ, Lục Tinh cho Tiểu Cáp và Kitty ăn rồi hai người đến nhà hàng.
Ngày hôm sau Phó Cảnh Sâm đến công ty, Lục Tinh vẫn còn một ngày nghỉ, giữa trưa vừa ăn bên ngoài xong, liền nhận được điện thoại từ Diệp Hân Nhiên, cô hỏi: "Cậu định về à?"
Diệp Hân Nhiên nói: "Không phải, tớ có chuyện muốn nói với cậu." "Chuyện gì? Nghe giọng điệu cậu nghiêm túc như vậy, đừng nói với tớ cậu
tìm được bạn trai mới rồi nhé, hoặc... nếu cậu dám nói cậu đã làm lành với
Quan Nghị, tớ nghĩ rằng trong khoảng thời gian này tớ không muốn thấy mặt cậu."
Diệp Hân Nhiên: "Ha ha, bà đây đời này dù độc thân cũng không thèm nhai lại, nhất là tên cặn bã Quan Nghị."
Lục Tinh khẽ thở ra, "Vậy thì được, tớ chỉ sợ cậu mềm lòng, đúng rồi, cậu định nói gì?"
"Cậu còn nhớ bác cả và chú của cậu không?" "Nhớ... Sao vậy?" Trong lòng Lục Tinh hơi hồi họp.
"Hai ngày nay bác cả trai và bác cả gái của cậu thường xuyên đến nhà tớ bàn bạc, lúc nãy chú cậu cũng tới, bọn họ muốn tớ thăm dò cậu qua điện thoại." Diệp Hân Nhiên vô cùng khinh thường nói, "Nhất định bọn họ nghe nói cậu đang hẹn hò với Phó Cảnh Sâm, chuẩn bị gả vào nhà quyền thế, nên
bây giờ muốn liên lạc với cậu. Thật không biết xấu hổ, trước kia lúc bà cậu mất, ai cũng mắng cậu là đồ ăn bám, bây giờ nhìn thấy lợi ích, lại mặt dày sáp vào, tớ cười chết mất."
Lục Tinh khẽ nhíu mày: "Vậy cậu nói sao?"
Diệp Hân Nhiên lại ha ha vài tiếng: "Hôm qua tớ còn theo chân bọn họ diễn trò, hôm nay bác gái cả của cậu nói, muốn nhờ cậu và Phó Cảnh Sâm giới thiệu công việc cho con trai bà ấy, đúng rồi cậu biết không, con trai bác cả cậu sắp tốt nghiệp, qua hết năm nay chuẩn bị đi thực tập. Thật không biết xấu hổ, gần đây tâm trạng tớ hay cáu kỉnh, nhịn không được mắng bọn họ một trận, khiến họ tức giận bỏ đi."
Lục Tinh im lặng, lúc trước sau khi bà qua đời, bác cả và chú không ai chịu nuôi cô, nếu không phải dì Cầm dẫn cô về Phó gia, không biết rốt cuộc cô sẽ như thế nào... Có thể phải ăn cơm từ nhà phía tây sang nhà phía đông, như quả bóng cao su bị bọn họ đá qua đá lại.
Trước kia cô thỉnh thoảng về trấn thăm bà, tảo mộ bà, đều ở nhà Diệp Hân Nhiên, bọn họ cũng không quan tâm thời gian qua cô sống có tốt không, ở nước ngoài nhiều năm như vậy, những tình thân mờ nhạt sớm đã trở nên có cũng được mà không có cũng không sao.
Diệp Hân Nhiên lại nói: "Chuyện của cậu và Phó Cảnh Sâm lúc trước được chia sẻ ầm ĩ, nhưng bọn họ nhiều năm không gặp cậu, trên weibo cũng chỉ gọi Tinh Tinh, bọn họ không dám chắc chắn có phải cậu không, chỉ có điều... Gọi Tinh Tinh, người có tai phải không nghe được, trên thế giới rất hiếm khi trùng hợp như vậy, trừ cậu ra còn có thể là ai."
"Có lẽ là anh chị em họ hàng của cậu nói với bọn họ, nhưng bọn họ không có cách liên lạc với cậu, biết tớ có quan hệ tốt với cậu, thấy tớ trở về liền tới tìm..."
Lục Tinh nghe xong không có nhiều cảm xúc lắm, im lặng một lúc không biết phải nói gì.
Diệp Hân Nhiên nghiêm túc nói: "Cậu là người đại diện của Tiêu Nghệ, cũng là nhân viên của công ty truyền thông Thời Quang, tớ chỉ sợ bác cả và chú cậu không hỏi được số của cậu, liền chạy đến công ty tìm cậu."
"Bọn họ muốn tới tớ cũng không ngăn cản được." Lục Tinh lạnh nhạt nói, nghe thấy Diệp Hân Nhiên mắng một tiếng, cô còn nói, "Cậu yên tâm, nếu đến thì tớ có thể xử lý được, tớ không còn là đứa bé bảy tuổi phải nhờ vào sự nuôi dưỡng của họ."
Cô chuyển chủ đề: "Cha mẹ Quan Nghị đến không?" Diệp Hân Nhiên nói: "Ngày mai đến."
"Như vậy phải tốn kém..." Lục Tinh bùi ngùi.
"Đúng vậy, thật ra mà nói, phần tiền mua nhà họ phải trả lại cho nhà tớ, không phải con số nhỏ, hơn nữa bọn họ thật sự rất thích tớ, haizz, được rồi, không nói chuyện này nữa."
Hai người lại trò chuyện một lúc, mới cúp điện thoại.
Bộ phim điện ảnh bắt đầu quay, ban đầu lấy cảnh ở thành phố B, Lục Tinh vừa đến công ty, Trương Hân Giai liền gọi cô vào văn phòng, nói thẳng: "Gần đây thông báo của Bành Duyệt tăng lên nhiều."
Lục Tinh gật đầu: "Vâng, ngoại trừ quay phim, còn có vài phát ngôn quảng cáo và bìa tạp chí."
Trương Hân Giai nhìn cô: "Nghe nói đều do em đưa cô ấy đi phải không?"
Về chuyện này, Lục Tinh đang định bàn bạc với công ty, Bành Duyệt là người mới chưa có trợ lý, rất nhiều chuyện do cô dẫn theo Bành Duyệt chạy đôn chạy đáo, theo lý mà nói bây giờ Bành Duyệt nhận được nhiều hoạt động hơn, công ty phải sắp xếp trợ lý cho cô ấy.
Lục Tinh mấp máy môi, nói: "Chị Giai, em muốn bàn chuyện trợ lí của Bành Duyệt, chị thấy được không?"
Trương Hân Giai cười cười: "Chị đang định nói với em chuyện này, Bành Duyệt khá có tiềm lực trong đám người mới, công ty chuẩn bị nâng đỡ cô ấy, chị biết em bề bộn nhiều việc, lại còn phải dẫn Bành Duyệt chạy đôn chạy đáo, người phỏng vấn cho chức trợ lý đã đến rồi, có ba người, em tự đi phỏng vấn đi."
Lục Tinh hơi bất ngờ: "Nhanh như vậy ạ?"
"Ừ, buổi phỏng vấn bắt đầu vào lúc 10 giờ, em chuẩn bị đi."
Lục Tinh chọn cô gái nhìn có vẻ lanh lợi trong ba người phỏng vấn, Bành Duyệt vẫn còn quay phim, cô và người trợ lý mới cùng xuống tầng, định đi đến nơi quay.
Anh bảo vệ cổng chính gọi cô lại: "Cô Lục, vừa rồi có một người phụ nữ nói là chị họ cô, muốn vào công ty tìm cô."
Lục Tinh ngây ra một lúc, nhanh chóng nhận ra đây là chuyện gì, có lẽ người phụ nữ kia chính là chị họ cô.
Bảo vệ thấy cô không nói, cười haha: "Không phải chị họ cô đúng không? Ngày nào cũng có fans hâm mộ giả mạo mình là họ hàng... Muốn lẻn vào công ty tiếp cận nghệ sĩ, loại chuyện này tôi gặp nhiều rồi, tôi đã bảo người đuổi đi, đúng lúc nhìn thấy cô, liền nói cho cô biết."
Lục Tinh mấp máy môi, không giải thích, cô cười với bảo vệ: "Anh vất vả rồi."
Mua không ít bánh ngọt và bánh cookie ở tiệm bánh ngọt gần công ty, Lục Tinh và trợ lý đi đến bãi đỗ xe, cô đưa chìa khóa xe cho trợ lý: "Chiếc xe bảo mẫu (1) này là do công ty cấp cho Bành Duyệt, về sau do cô lái."
(1) Xe bảo mẫu: xe dành cho nghệ sĩ
Trợ lý gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Lục Tinh cười cười: "Chúng ta đến studio đi, cô đi theo sau tôi."
Hai ngày sau, anh bảo vệ lại nói với cô: "Cô Lục, người phụ nữ kia hai ngày nay đều tới công ty, cô ta cho tôi xem một tấm hình... Nhìn rất giống cô khi còn bé, cô muốn xác nhận một chút không, lỡ như cô ta thật sự là chị họ thất lạc nhiều năm của cô?"
Thất lạc nhiều năm... Anh bảo vệ à, anh thật hài hước.
Lục Tinh suy nghĩ, đành nói với anh bảo vệ: "Như vậy đi, nếu ngày mai cô ta còn tới, anh cứ gọi cho tôi."
Anh bảo vệ nhận lấy danh thiếp của cô, cười ngây ngô nói: "Được."