"Phó Cảnh Sâm, anh trả lại điện thoại cho em!" Lục Tinh tức giận nhảy lên nhảy xuống bên cạnh anh, anh càng không để cho cô xem, cô lại càng muốn xem.
"Đừng nghịch ngợm." Phó Cảnh Sâm ấn cô xuống, mở cửa nhà kéo cô đi vào.
"Có phải anh nói lời gì đó buồn nôn trong chương trình nên cố ý không muốn cho em xem không?" Lục Tinh bỗng nhiên không ồn ào nữa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
Phó Cảnh Sâm cúi đầu nhìn cô, đột nhiên ép lưng cô lên cửa, cúi đầu cắn môi của cô, Lục Tinh "A..." một tiếng, anh mới bắt đầu dịu dàng hôn cô.
Một câu không đồng ý liền cắn người? Lục Tinh bị anh hôn đến nỗi có chút mơ màng, cảm giác anh buông lỏng tay của cô ra, ôm chặt eo cô.
Lục Tinh vừa nhận lấy nụ hôn của anh, vừa thò tay vào túi áo anh mò điện thoại di động của mình, đang muốn chuyển di động về túi của mình, bất ngờ cổ tay bị cầm chặt, tim cô đập mạnh vài cái, trên môi lại đau xót, như trừng phạt cô không tập trung.
Phó Cảnh Sâm hơi thẳng lưng, đôi mắt sắc bén màu đen nhìn cô, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía tay hai người, Lục Tinh có cảm giác đau khổ vì bị bắt tại trận, đỏ mặt đến đầu cũng không dám ngẩng lên, điện thoại cầm trong tay càng có cảm giác nóng rực.
Quả nhiên, giọng đàn ông trầm thấp vô cùng ẩn ý vang lên: "Trong lúc hôn môi với anh vẫn còn có lòng dạ đi ăn trộm? Hả?"
Cái âm cuối kéo dài "Hả" kia, Lục Tinh chợt nghe ra anh không vui. Cô cũng cảm thấy chột dạ, lợi dụng lúc anh đang ý loạn tình mê với cô mà đi ăn trộm... thực sự rất xin lỗi sức quyến rũ nam tính của anh rồi, nhưng cô thật sự rất tò mò, thế nên ngay cả nụ hôn của anh cũng không thể khiến cô hoàn toàn đắm chìm.
Cô nhỏ giọng nói: "Em rất muốn biết, cuối cùng anh nói gì..."
Phó Cảnh Sâm lại tịch thu di động một lần nữa, thấp giọng nói: "Tổ chương trình đưa cho anh cái đĩa CD, muốn anh sau khi về nhà cho em xem đấy."
Lục Tinh ngạc nhiên vui mừng ngẩng đầu lên, anh cúi xuống nhìn cô, khóe miệng nhếch lên: "Nhưng mà bây giờ anh đổi ý rồi, đêm nay không cho xem."
Lục Tinh: "..."
Cô kéo kéo áo trước ngực anh: "Đừng như vậy..."
Phó Cảnh Sâm nhìn bộ dạng cầu xin anh của cô, lông mày thanh tú hơi nhăn, mắt to đen nhánh lấp lánh ánh sáng trong suốt, lông mi dài khẽ chớp chớp, xem ra có chút đáng thương, khi cô còn bé cũng như thế này, có chuyện gì muốn cầu xin anh thì đều làm vậy, thỉnh thoảng còn có thể gọi anh "Anh trai".
Ánh mắt rơi xuống đôi môi ướt át của cô, mắt sắc trầm xuống, xoay người khẽ cắn lên môi cô một cái.
Tim Lục Tinh đập lỡ nhịp, đẩy anh ra.
Phó Cảnh Sâm khẽ cười một tiếng, vuốt vuốt tóc của cô, cởi áo khoác ra, thuận tay cũng cởi áo khoác và khăn quàng cổ của cô ra , trong phòng vô cùng ấm áp, đi vào vài phút đã nhanh chóng óng lên.
Lăn qua lăn lại như vậy, Lục Tinh biết rõ ý anh đã quyết, thời gian trôi dần,tò mò cũng mất đi không ít.
Cô tự an ủi mình, đêm nay không xem thì ngày mai xem là được.
Lục Tinh đến thư phòng anh ôm notebook ra, lấy một phần Cheesecake từ trong túi giấy ra, sau khi ăn vài miếng, lấy trong bọc ra chiếc bánh chữ U, đúng lúc Phó Cảnh Sâm từ phòng ngủ đi ra.
Anh mặc quần thường màu đen và áo lông màu xám nhạt, so với vừa rồi bớt đi vài phần mạnh mẽ, trông cả người ấm áp hẳn lên.
Cô nhìn anh cười cười, giơ bánh chữ U trong tay lên: "Đến xem ảnh chụp đi."
Phó Cảnh Sâm đặt bánh chữ U lên bàn trà, quay người mở tivi màn hình tinh thể lỏng siêu to kia lên, Lục Tinh không hiểu anh muốn làm gì, không phải đã nói tối nay cùng xem ảnh sao?
"Đêm nay không xem ảnh, chúng ta xem cái khác."
Loading...
"Xem, xem cái gì?" Lục Tinh nhìn thấy anh tắt đèn phòng khách đi, ánh sáng lớn nhất là từ cái tivi LCD siêu to chiếm gần nửa vách tường toát ra, phòng khách to như vậy biến thành một cái rạp chiếu phim tư nhân.
Cô nhìn Phó Cảnh Sâm đang bỏ đĩa CD vào, căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, anh sẽ không muốn xem cái gì cấm trẻ em với cô đấy chứ?
Nhưng bây giờ cô đang đến kì... Anh không phải tự tìm khổ sao?
Phó Cảnh Sâm đứng lên, đưa lưng về phía ánh sáng, dáng người vô cùng cao lớn thon dài, Lục Tinh ngửa đầu nhìn anh.
Anh ôm lấy cô từ trên thảm đặt lên đùi, ánh mắt rơi vào bộ phim đã bắt đầu chiếu, thấp giọng nói bên tai nói: "Có một số việc, có phải em nên giải thích với anh một chút không?"
Lúc này Lục Tinh mới chú ý tới, trên màn hình tinh thể lỏng là một bộ phim cô quen thuộc, lập tức hiểu ra, lần trước anh cố ý nói cho cô biết trong tủ có rất nhiều đĩa CD màu lam, lúc ấy cô nhìn thấy hộp đựng cái CD kia.
Cô quay đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Là lúc học năm thứ nhất... làm thêm ở studio, không cẩn thận diễn một vai nhỏ..."
Năm đầu tiên ở New York, Lục Tinh không dùng tiền của Phó Cảnh Sâm, trên người cô không có bao nhiêu tiền, nếu như không làm thêm kiếm tiền thì không sống nổi, vì vậy cô theo lớp du học sinh cùng đi làm thêm.
Mùa xuân năm thứ hai, cô quen một đàn anh khóa trên.
Là chàng trai người Mỹ đẹp trai, đôi mắt màu xanh, ấm áp như ánh nắng mặt trời, anh ta rất thích Lục Tinh, giới thiệu Lục Tinh và bạn học của cô mấy công việc. Lúc nghỉ hè lại giới thiệu cho cô một công việc, là trợ lý nghệ sĩ, tiền lương cao, cho nên Lục Tinh làm.
Có rất nhiều nghệ sĩ vì không nổi tiếng lắm, thường không thuê trợ lý, chỉ có khi quay phim mới có thể thuê trợ lý tạm thời.
Lúc Lục Tinh nhận lời mời, nữ nghệ sĩ có dáng người nóng bỏng cảm thấy cô quá gầy và bé nhỏ, không có ý định nhận cô, do cô đi theo anh ta nghe anh ta và nữ nghệ sĩ nói chuyện mới biết, nữ nghệ sĩ ấy là chị họ của anh ta, tên Demi.
Cuối cùng, Demi thuê cô, sau đó chỉ cần Demi cần trợ lý, sẽ tìm cô.
Tháng 11 năm đó, Demi lại nhận một phim điện ảnh, Lục Tinh lại trở thành trợ lí tạm thời của cô ấy.
Có một ngày chẳng biết tại sao đạo diễn lại vô cùng tức giận, Lục Tinh bưng cà phê của Demi vừa mua về đi qua trước mặt bọn họ, chợt nghe đạo diễn hô một tiếng, sau đó cô đã bị người khác giữ lại.
Đối phương hỏi cô có muốn đóng phim hay không, chắc chắn là Lục Tinh không muốn, cô cũng không muốn làm nghệ sĩ.
Đạo diễn đi về phía cô nói đây chẳng qua là một vai rất nhỏ nhưng lại là nhân vật tương đối quan trọng, không có bao nhiêu cảnh, bởi vì tìm được cô gái phương đông quá mập, cô như thế này quá phù hợp với dáng người nhân vật kia rồi. Anh ta hứa cho cô tiền lương kha khá, Lục Tinh có hơi do dự, nhưng số tiền kia đủ cho cô mua vé máy bay về nước rồi.
Cuối cùng Lục Tinh đã đồng ý với đạo diễn, bởi vì số tiền lương kha khá kia.
Thời gian cô làm việc tại studio không ít, bình thường không có việc gì sẽ xem các diễn viên diễn với nhau, lời thoại nhân vật kia của cô chỉ có vài câu, hơn nữa là quay cách xa ống kính, cô hoàn thành rất thuận lợi, đạo diễn còn khen cô vài câu.
Sau đó là đến lễ Giáng Sinh, Cảnh Tâm và Cảnh Lam Chi đi New York, cô nhận được số tiền lương kia, lại không mua vé máy bay, cũng không về được rồi.
Phim chiếu đến đoạn 43 phút 52 giây, Phó Cảnh Sâm bấm tạm dừng, dừng lại tại hình ảnh bên mặt trắng nõn của cô, nếu như không phải vết sẹo ở chỗ tai quá mức quen thuộc, anh cũng nghĩ là mình nhận lầm người, làm sao cô sẽ xuất hiện trong phim chứ.
Lục Tinh nhìn về phía màn hình tinh thể lỏng, đó là khuôn mặt cô khi 18 tuổi.
Anh sờ lên tai phải cô, thấp giọng nói: "Không ngờ em lại cứng đầu như vậy, không chịu dùng thẻ của anh, ngay cả Hà Diệc Sâm giới thiệu công việc cho em cũng không chịu."
Hà Diệc Sâm là bạn Phó Cảnh Sâm, lúc Lục Tinh vừa tới New York mọi việc đều là anh ta sắp xếp, sau đó không biết từ đâu biết được cô và bạn học làm thêm, nói muốn giới thiệu công việc cho, công việc nhẹ nhàng tiền lương
lại cao có chút không bình thường, Lục Tinh biết rõ, nhất định là Phó Cảnh Sâm sắp xếp.
Lục Tinh cắn môi, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ là... Em làm như vậy, anh sẽ đi gặp em..."
Khóe miệng Phó Cảnh Sâm giật giật, muốn nói cái gì, cuối cùng vẫn không nói.
Lục Tinh bỗng nhiên cười cười, có chút đắc ý nói: "Đạo diễn khen em diễn tốt vậy nên sau đó còn có người tới tìm em, hỏi em có muốn tiếp tục diễn nữa không, em từ chối."
Phó Cảnh Sâm cũng cười theo: "May mắn là em từ chối." "Hì hì." Cô cười ngây ngô.
Khuyên tai phải bỗng nhiên bị ngón tay anh nhéo nhéo, vành tai Lục Tinh nóng lên, ánh sáng mờ vẽ một hình bóng mờ trên khuôn mặt anh, cực kỳ anh tuấn, cô nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hỏi về vấn đề mà mình rất lo lắng: "Anh, anh để tâm sao? Tai phải em không nghe được."
Ngón tay Phó Cảnh Sâm tinh tế vuốt nhẹ vành tai phải của cô, vén tóc của cô ra sau tai, hô hấp nóng rực vừa tới gần, cô liền rụt lại, khi anh hôn lên, người trong ngực nhẹ run lên, lúc khẽ cắn tai của cô, cô ưm một tiếng.
Anh vuốt lên cánh tay cô khiến cô bị kích thích đến lỗ chân lông dựng thẳng lên, kề sát tai trái nguyên vẹn của cô thấp giọng nói: "Lỗ tai em có vẻ rất nhạy cảm, không nghe được thì sao, có thể cảm nhận được anh là đủ rồi."
Lục Tinh vừa xấu hổ lại cảm động, anh giống như là muốn chứng minh lỗ tai của cô rất nhạy cảm, hô hấp nóng rực kề sát vào lỗ tai cô, nhẹ nhàng mà hôn lên tai cô, khẽ cắn tai của cô, chầm chậm chuyển qua sau cổ, lần này Lục Tinh có thể cảm giác được... Anh đang để lại dấu trên người cô rồi...
"Đừng, đừng để lại dấu..." Cô trầm thấp thở dốc.
"Ừ?" Anh khàn khàn nói, lại hôn lên môi của cô, trong miệng cô còn có vị ngọt của bánh, có lẽ là nhớ thương quá lâu, từ sau khi ở cùng một chỗ, Phó Cảnh Sâm cũng không che dấu khát vọng của bản thân đối với cô, hô hấp anh tăng thêm, cô nhóc này! Anh thật sự muốn nuốt cô vào bụng...
Làm cho cô hoàn toàn thuộc về mình.
Cô bị anh đặt ở trên ghế sa lon, áo len màu trắng bị đẩy lên cao, mở nút thắt trói buộc nơi mềm mại nhất trên thân thể cô, lòng bàn tay cực nóng tùy ý vuốt ve cái nơi mềm mại kia.
Hai người gần như khỏa thân, thân thể tuyết trắng non mịn của cô bị anh ôm dưới thân, tay của anh cách quần lót cô chạm đến một lớp vải, cả người Lục Tinh đều xấu hổ trở thành màu hồng phấn, nhanh chóng khép chặt hai chân nhỏ bé trắng noãn, nghe được anh khó chịu khàn khàn hỏi: "Còn mấy ngày?"
Giọng nói Lục Tinh thấp đến không thể thấp hơn, còn có chút run rẩy: "Bốn, bốn ngày..."
Lúc cô đến kì dường như là sáu ngày mới hết.
Ánh mắt Phó Cảnh Sâm sâu thẳm, nặng nề nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, Lục Tinh nghe được anh nói quá lâu, anh không muốn đợi, cô không hiểu, không muốn đợi... Vậy cũng phải đợi thôi!
Rất nhanh, cô đã hiểu, anh nói không muốn đợi là có ý gì rồi.
Đêm nay tất cả mọi chuyện đều đã vượt ra khỏi tưởng tượng của cô, giữa nam nữ cho dù không làm, cũng có thể có loại thân mật khác như vậy.
Tay Lục Tinh đang run, lòng bàn tay của anh nóng như lửa đốt người, cầm lấy tay của cô, nhưng bên dưới tay cô... Càng nóng hơn nữa.
Lần đầu tiên cô cảm nhận được thứ dũng mãnh thuộc về anh, dường như muốn cầm không được, anh như một thầy giáo kiên nhẫn, thấp giọng dụ dỗ cô, dẫn dắt cô, cô như một đứa bé, cả người run rẩy mạnh mẽ nghe anh chỉ dẫn động tác cho cô, bên tai là tiếng nói kiềm nén của anh, khàn khàn như nghe không rõ.
Cuối cùng lúc kết thúc, tinh thần cô mơ màng bị anh ôm lấy đi đến phòng tắm, cô nhìn thoáng qua hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng, là bên mặt trắng nõn trẻ trung của mình...
Trời ạ, xấu hổ quá rồi!
Trên người cô mặc áo tắm của anh, bị anh ôm từ phía sau, để anh tùy ý xoa xà phòng lên trên tay cô, cẩn thận rửa sạch sẽ mỗi một đầu ngón tay cô.
Phó Cảnh Sâm ngẩng đầu nhìn qua gương, mặt của cô cũng đỏ đến không tưởng tượng nổi, như bị anh mạnh mẽ bắt nạt một trận, nhưng mà... dường như anh thật sự có chút bắt nạt cô rồi.
Cúi người áp sát lỗ tai của cô: "Sợ à?" Tay của cô vẫn còn run.
Lục Tinh cắn môi không nói lời nào, một lúc sau, mới chậm rãi gật đầu, anh hỏi: "Sợ cái gì? Chúng ta còn cái gì không thể làm hay sao?"
Cô vẫn lắc đầu, cho tới bây giờ cô đều không muốn từ chối anh, nhưng thật sự nhìn thấy, sau khi chạm vào... Mới cảm thấy sợ, sợ chuyện có thể xảy ra vào vài ngày sau.
"Không cần sợ." Phó Cảnh Sâm thân thiết kề sát vào tai cô, hôn lên khuyên tai, "Em còn có thời gian mấy ngày chuẩn bị, nếu như em thật sự sợ hãi, mấy ngày này có thể, ừ, giao lưu với nó nhiều hơn
Lục Tinh: "..." Đúng là xấu tính!
Cuối cùng cô ngẩng đầu, đẩy anh ra, "Anh đi ra ngoài, em muốn tắm rửa..."
Phó Cảnh Sâm nhìn chằm chằm vào cô một lúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Được, anh lấy quần áo cho em."
Anh cầm đến cho cô một bộ đồ tắm và đồ lót sạch sẽ, ngay cả băng vệ sinh dùng trong kì kinh nguyệt cũng có... Sao người này có thể lưu manh như thế nhỉ?
Lục Tinh mặc áo tắm đi tới, trên mặt vẫn ửng đỏ, đương nhiên Phó Cảnh Sâm cũng tắm rửa rồi, mặc bộ quần áo ở nhà ngồi trong phòng khách, phòng khách đã dọn dẹp lại sạch sẽ, tất cả đèn đều được mở.
Phó Cảnh Sâm kéo cô đến bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Đói không?"
Lục Tinh nhẹ gật đầu, hơi không dám nhìn vào mắt của anh, nhỏ giọng nói: "Bỗng nhiên em nghĩ đến... trước kia lúc anh dạy em học, khi đó chúng ta còn nhỏ, bây giờ giống như vụng trộm làm chuyện người lớn..."
Phó Cảnh Sâm bật cười, xoa xoa mặt cô, "Bởi vì bây giờ chúng ta đã là người lớn, hơn nữa, khi đó chỉ có em là trẻ con, anh đã trưởng thành."
"Ăn bánh ngọt không?" Anh hỏi cô, "Hay là muốn ăn mì?" "Ăn mì..."
Nửa tiếng sau, hai người ngồi trên bàn ăn mì cùng nhau, Lục Tinh cảm thấy tay mình cầm đũa vẫn còn hơi run...
Mì bên ngoài quá nhiều dầu mỡ, Lục Tinh không thích, nhưng Phó Cảnh Sâm nấu mì thật sự rất ngon, không uổng công vài năm làm chuột bạch của Cảnh Tâm.
Lục Tinh không nói tới chuyện về nhà, cô biết chắc Phó Cảnh Sâm sẽ không đưa cô về, khi còn bé hai người đã ở cùng một chỗ với nhau, lại thích nhau, cho dù xảy ra chuyện gì, đều thuận theo tự nhiên.
Bọn họ cũng không phải lần đầu tiên cùng giường chung gối, huống chi vừa rồi chuyện thân thiết gì cũng đã làm, cô cũng không ra vẻ kiêu ngạo làm cái gì.
Cô gọi điện thoại cho Diệp Hân Nhiên: "Hân Nhiên, cậu mang Tiểu Cáp về đi, đêm nay tớ... không quay về..."
Diệp Hân Nhiên cười vài tiếng: "Học được thói đêm không về ngủ nữa à? Nhưng mà, bây giờ cậu đang đến kì, không làm được gì, đừng để Phó tổng kìm nén, nhanh chóng trở về đi."
Lục Tinh cảm giác có gì đó không đúng nhưng cũng không biết sai ở đâu, ngây thơ đáp lại một câu: "Không làm được cũng có những phương pháp khác mà."
Bên kia lặng im vài giây, sau đó vang lên tiếng cười chói tai, cuối cùng Lục Tinh nhận ra bản thân vừa nói gì, lập tức lúng túng vô cùng, đều do Diệp Hân Nhiên, gần đây lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó...
Không chờ cô ấy cười xong, Lục Tinh nhanh chóng tắt điện thoại!
Sáng ngày thứ hai, Lục Tinh lấy được điện thoại di động của mình, còn lấy được một đĩa CD, là chương trình Phó Cảnh Sâm thu lại.
Phó Cảnh Sâm đưa cô đến chỗ làm rồi mới đến công ty.
Lục Tinh không thể chờ được, vội vàng đăng nhập Weibo, cô muốn mở CD lên xem lắm rồi!
Lúc này trên Weibo đang bàn luận sôi nổi tin tức hot nhất là của Trình Phi, Trình Phi thừa nhận chuyện tình cảm, Trình Phi và bạn trai đến khách sạn, Trình Phi vẫn còn ở khách sạn...
Lục Tinh vừa đi vào văn phòng, vừa ấn mở tin hot của Trình Phi, có chó săn chụp được Phó Hạo Nhiên đến sảnh công ty đón Trình Phi đi, hai người cùng đi ăn tối, sau đó lại cùng nhau vào khách sạn Khải Duyệt.
Cái gọi là chó săn, chắc chắn là công ty Trình Phi sắp xếp, những thứ này đều để PR.
Lúc này, trong phòng tổng thống của khách sạn Khải Duyệt, Trình Phi đẩy cánh tay đàn ông trên lưng mình ra, xuống giường nhặt quần áo trên mặt đất lên, chậm rãi mặc từng cái vào.
Phó Hạo Nhiên tựa vào đầu giường, híp mắt nhìn chằm chằm vào lưng của cô ta, giọng nói nhàn nhạt: "Cô hối hận rồi hả?"
Trình Phi quay đầu lại nhìn anh ta một cái, không nói chuyện.
Sắc mặt Phó Hạo Nhiên lạnh xuống, cười nhạo nói: "Cho dù hối hận cũng vô dụng, cô cảm thấy bây giờ cô còn có cơ hội ở cùng một chỗ với anh tôi sao? Bác gái tôi là người thế nào cô biết rõ nhất, bây giờ cô thừa nhận ở bên tôi, chẳng khác nào buông tha cơ hội phát triển với anh tôi, dù sao cô đã ngủ với tôi, không bằng theo tôi thì hơn."
Bị đâm thẳng vào chỗ đau, Trình Phi trừng mắt nhìn anh ta, mắt có hơi đỏ lên, "Phó Hạo Nhiên, sao anh lại không biết xấu hổ như vậy?!"
"Tôi không biết xấu hổ?" Anh ta cười cười, ánh mắt lạnh như băng, "Cô cho rằng cô rất cao thượng? Cô không nỡ vứt bỏ danh tiếng nhiều năm như vậy, không thể đắc tội Phó gia, chỉ có thể bò lên trên giường của tôi, cầu xin tôi giúp cô, cô không chiếm được Phó Cảnh Sâm, cho nên liều mạng bảo vệ sự nghiệp của mình, vì sự nghiệp hiến thân mà thôi, thế này được coi là gì."
Trình Phi cắn chặt răng, giọng nói lạnh lùng: "Đúng vậy, không phải chỉ ngủ một đêm sao? Có cái gì không được chứ, tôi đi trước."
Phó Hạo Nhiên bật dậy kéo cô ta lại, buồn bực nhìn chằm chằm vào cô ta: "Ý cô là gì?"
"Tình một đêm mà thôi, chẳng lẽ tổng giám đốc Phó tưởng thật?" Trình Phi cười lạnh, cố ý nhấn mạnh vào ba chữ 'tổng giám đốc', xem sắc mặt anh ta
càng ngày càng khó coi, một lúc sau trong lòng mới bình tĩnh lại. "À, tôi có nói chỉ cần một đêm sao?"
"Anh có ý gì?" Trình Phi không thể tin trừng mắt nhìn anh ta.
Phó Hạo Nhiên nở nụ cười xấu xa, nắm cằm của cô ta: "Tôi nói, tôi còn chưa chán, cô phải làm tôi hài lòng."
Sắc mặt Trình Phi trắng bệch, tâm trạng Phó Hạo Nhiên thoải mái hẳn, "Đợi đấy, tôi và cô cùng nhau xuống tầng, diễn trò phải diễn cho tốt."
Vở hài kịch này thật sự là quá đủ rồi, Lục Tinh ấn xem bình luận, đám người trên mạng rất quan tâm đến tin đồn trong giới giải trí.
"Mấy năm trước vẫn không chụp được, vừa thừa nhận chuyện tình cảm liền bị chụp đủ loại, còn ở chung khách sạn, tôi cũng không tin, hai người ở cùng một chỗ lâu như vậy, không có chỗ nào để yêu đương sao? Không có chỗ để yêu đương sao? Đừng lừa tôi, chỉ số IQ của tôi là 180 đấy."
"IQ của tôi là 200 này, chó săn cái gì, chắc chắn là công ty sắp xếp, đi khách sạn cũng là cố ý thôi."
"Nếu như là diễn trò, lúc này Trình Phi thật sự đã bất chấp tất cả rồi, chỉ có thể nói vì bảo vệ vị trí bây giờ đành làm tất cả. Ngủ, chợt có hơi đồng tình với cô ta, không ngủ với anh trai nhà họ Phó được, chỉ có thể ngủ với em trai."
"Tôi vẫn còn hâm mộ chương trình của anh Phó tối hôm qua, Trình Phi á, Phó Hạo Nhiên á, tất cả đều cút hết đi, tôi chỉ hâm một cô gái tên là Tinh Tinh."
Lục Tinh: "..."
Từ sau weibo kia của Cảnh Tâm, Phó Cảnh Sâm trở thành anh Phó, cô không có họ, toàn được gọi là Tinh Tinh.
Tin hot của Phó Cảnh Sâm đã qua, Lục Tinh ấn mở thêm một tin hot nữa, đã tìm được cái tin hot vừa mới đăng kia, nín thở ấn mở.