"Khốn kiếp!" Chương Động vỗ mạnh lên mặt bàn, lét lớn:"Không phải ngươi đã nói ở đó rất an toàn sao? An toàn, vì sao lại còn bị cướp đi?"
Tên lính truyền tin quỳ trước mặt Chương Động run lên bần bật, nho sinh vỗ nhẹ vả vai tên lính truyền tin, ý bảo hắn lui ra.
Sau khi tên lính truyền tin rời đi, nho sinh khẽ cười nói:"Đấy là Phương Tử Vũ quá thông minh thôi."
"Khốn kiếp!" Chương Động cắn răng nói:"Một tên Từ Ngạo Khiên thôi đã đủ khiến cho chúng ta sức cùng lực kiệt rồi, bây giờ lại thêm một tên Phương Tử Vũ quấy rối ở hậu phương nữa, trận chiến này đánh thế nào đây?"
Nho sinh lắc đầu mỉm cười, nói:"Hai người này quả thật là nhân tài hiếm có, thua ở trong tay bọn họ ta tâm phục khẩu phục."
"Ngươi nói thúi lắm!" Chương Động gầm lên:"Chưa đánh đã nhận thua, có tin lão tử lấy quân pháp xử trí ngươi không!?"
Nho sinh thở dài nói:"Mặc dù chưa từng chính diện giao chiến với Từ Ngạo Thiên, nhưng từ phương pháp du kích chiến một mực quấy nhiễu chúng ta của hắn, có thể nhìn ra được năng lực của người này. Mấy ngày nay, quân ta tổn thất vài trăm người, mà đám người Từ Ngạo THiên ngay cả một cái bóng cũng không nhìn thấy, mỗi lần đều nấp ở phía xa bắn hỏa tiễn, gây vài điểm náo loạn, muốn làm chúng ta mệt mỏi." Nho sinh nhấp một ngụm trà, tiếp tục nói:"Về phương diện lương thảo ta đã dụng hết tâm cơ bày bố nghi trận, chỉ là ta nghĩ mãi vẫn không ra Phương Tử Vũ bằng cách nào biết được lương thảo chuyển từ thuyền lên là giả, hơn nữa hắn làm thế nào tìm được nơi cất dấu lương thảo thật sự? Giải thích duy nhất đó là hắn là một kẻ thông minh tuyệt đỉnh, vừa nhìn đã khám phá ra tiên cơ."
Chương Động bĩu môi, bất mãn nói:"Ý của ngươi là nói, ngươi không so được với hai tên bọn chúng?"
Nho sinh cười nói:"Sự thật như thế nào thì vẫn còn chưa biết, Từ Ngạo Thiên so ra dễ đối phó hơn, từ việc hắn có thể thu nhận toàn bộ dân chúng đến nương nhờ mà suy ra hắn quá nhân từ, đây là nhược điểm của hắn. Còn về Phương Tử Vũ…" Nho sinh hai hàng lông mày nhíu chặt. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Chương Động thúc dục nói:"Phương Tử Vũ thế nào?"
Nho sinh thở dài nói:"Ta thật sự không muốn cùng hắn trở thành địch nhân."
Chương Động cười lạnh nói:"Lãnh diện quân sư Lãnh Vô Tâm mà cũng sợ kẻ khác sao?"
Lãnh Vô Tâm không thèm để ý, lắc đầu nói:"Từ chuyện lương thảo có thể thấy được, Phương Tử Vũ làm người thủ đoạn quá mức độc ác, ngay cả một tên bị thương cũng không bỏ qua, phong cách hành sự trảm thảo trừ căn* của hắn quả thật khiến cho ta không rét mà run."
Chương Động cười khẩy, nói:"Bản thân ngươi còn không phải là dạng người này sao?"
Lãnh Vô Tâm cười khổ nói:"Ta và hắn khác nhau, ta làm việc mặc dù cũng đủ độc ác, nhưng chỉ cần đối phương đầu hàng, ta sẽ cho hắn một con đường sống. Mà Phương Tử Vũ thì mặc kệ đối phương hàng hay không hàng, giết không tha." Ba chữ cuối cùng"giết không tha" được Lãnh Vô Tâm đặc biệt nhấn mạnh, từ chữ từng chữ nói ra.
Chương Động hừ lạnh một tiếng nói:"Đây là hắn bức ngươi cùng hắn liều mạng."
Lãnh Vô Tâm gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói:"Cách làm của hắn mặc dù sẽ đánh mất nhân tâm, nhưng cũng khiến cho địch nhân đối với hắn, lòng sinh sợ hãi. Ngươi nghĩ mà xem, khi ngươi đối diện với một tên điên, đối thủ không còn nhân tính, trong lòng ngươi đã khiếp sợ rồi, ngươi còn có thể tiếp tục chiến đấu sao?"
Chương Động suy nghĩ một lát, rùng mình một cái, khẽ mắng:"Một tên điên."
Lãnh Vô Tâm khẽ cười không nói.
Chương Động lại nói:"Lãnh diện quân sư gặp gỡ Lãnh huyết ma vương, hắc, trận chiến này thật khiến người ta trông đợi."
Lãnh Vô Tâm lắc đầu cười khổ.
Trong khe núi.
Từ Ngạo Thiên đi vào phòng Phương Tử Vũ, vỗ mạnh lên bả vai Phương Tử Vũ cười to, nói:"Tiểu tử nhà ngươi, giỏi thật!"
Phương Tử Vũ khẽ cười nhưng không đáp lại.
Từ Ngạo Thiên nhảy lên giường, ngồi xuống bên cạnh Phương Tử Vũ, hỏi:"Đệ làm sao có thể biết được lương thảo đó là giả?"
Phương Tử Vũ nhỏ giọng nói:"Bằng trực giác."
Từ Ngạo Thiên hét lên:"Trực giác?!"
Phương Tử Vũ mỉm cười nói:"Đệ đã tích cốc, cho nên đối với thực vật sẽ có cảm ứng."
Từ Ngạo Thiên ngạc nhiên nói:"Thần kỳ vậy sao?"
Phương Tử Vũ lắc đầu khẽ cười, nói:"Đợi huynh đạt đến cảnh giới đó thì sẽ biết. Loại cảm giác này nói ra không được, chỉ là trực giác nói cho đệ biết đó không phải là lương thảo mà thôi."
Từ Ngạo Thiên thở ra một hơi nhẹ nhõm, than thở:"Có loại năng lực này cũng thật là tốt. May mắn người đi cướp lương là đệ, đổi lại là huynh sớm đã trúng kế của bọn chúng rồi. Ài, Tử Vũ, đệ làm sao đoán ra được bọn chúng đem lương thảo chân chính cất giấu trong tử cốc vậy?"
Phương Tử Vũ nhỏ giọng giải thích:"Nhân số trông coi lương thảo giả có hơn hai ngàn người, quân chủ lực phải cùng bọn huynh quyết chiến, tuyệt không thể phái nhiều người đến bảo vệ lương thảo, cho nên đệ nghĩ nhân số vận chuyển lương thảo tuyệt đối sẽ không quá đông."
Từ Ngạo Thiên vỗ đầu kêu lên:"Nhân số không nhiều vậy thì không thể vận chuyển theo đường bộ, bởi vì đường này đạo tặc hoành hành, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tổn thất của bọn chúng sẽ rất lớn. Cho nên bọn chúng sẽ đem lương thảo vận chuyển theo đường thủy, con đường an toàn nhất, mà nơi cất giấu lương thảo cũng cách lộ tuyến hành quân không xa."
Phương Tử Vũ gật đầu nói:"Thêm vào đó trực giác của đệ với thực vật, cho nên khẳng định chắc chắn lương thảo được cất giấu trong tử cốc."
Từ Ngạo Thiên thỏa mãn gật đầu, nói:"May mắn là đệ, nếu đổi lại là huynh quả thật là sẽ bị bọn chúng lừa một cú ngoạn mục. Chỉ là kẻ bày ra mưu kế này quả thật là lợi hại, nếu không xuất hiện một tên khác người như đệ, huynh nghĩ rằng chúng ta toàn quân đã bị tiêu diệt rồi."
Phương Tử Vũ trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo, lạnh giọng nói:"Người này, lưu lại không được."
Từ Ngạo Thiên nghe xong, vội vàng ôm lấy bả vai Phương Tử Vũ nói:"Huynh muốn thu hắn làm quân sư."
Phương Tử Vũ nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt kỳ quái nhìn Từ Ngạo Thiên.
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:"Người này thiếu chút nữa khiến cho huynh đệ chúng ta hai lần lật thuyền trong cống ngầm, đích xác là một nhân tài. Mà chúng ta nơi này vừa lúc khuyến thiếu loại quân sư như vậy, cho nên huynh muốn bắt sống hắn, mời hắn làm quân sư cho chúng ta, như thế nào?"
Phương Tử Vũ lắc mạnh đầu, nhỏ giọng nói:"Hắn sẽ không đồng ý."
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Làm việc là do người. Điều đó cũng chưa chắc, chúng ta muốn bắt sống hắn, đệ không được giết hắn đâu đấy."
Phương Tử Vũ bĩu môi, nhỏ giọng nói:"Thật phiền toái."
Từ Ngạo Thiên nhếch miệng cười, nó hiểu rất rõ cách làm người của Phương Tử Vũ. Mặc dù trong sơn trại Phương Tử Vũ được coi là Lãnh huyết ma vương, Lãnh huyết đồ tể, không cần nhân tình, không cần nổi danh, nhưng chỉ cần là yêu cầu của Từ Ngạo Thiên, Phương Tử Vũ tuyệt đối sẽ đáp ứng.
Vỗ bả vai Phương Tử Vũ, Từ Ngạo Thiên nhảy xuống gường, nói:"Huynh ra ngoài an bài nhân thủ một chút, do hai người chúng ta dẫn binh theo hai đường xông ra chặn đánh bọn chúng, còn Lý Phong thì ở lại bảo vệ trong cốc. Đệ trước hết cứ nghỉ ngơi đi, chuẩn bị xong huynh đến gọi đệ."
Phương Tử Vũ không trả lời, Từ Ngạo Thiên cũng chẳng thèm để ý, vén rèm cửa đi ra. Từ Ngạo Thiên bỗng nhiên nói:"Ài, Nguyệt nha đầu, lại đến đưa cơm sao."
Phương Tử Vũ hàng lông mày nhíu chặt lắc đầu, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Ngoài cửa trên đến giọng nói của Lăng Nguyệt, đáp:"Từ đại ca. Chúng ta lần này có lương thực rồi, cho nên muội nấu một ít cơm mang đến cho Phương đại ca."
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Phương đại ca của muội đang ở trong đó, đi vào đi."
Lăng Nguyệt khẽ nói:"Vậy muội vào trước. Đúng rồi, Từ đại ca, phòng bếp còn cơm vừa mới nấu, muội không biết huynh ở đây cho nên chỉ mang đến một phần. Một lát nữa, muội mang thêm một phần nữa đến cho huynh."
Từ Ngạo Thiên cười nói:"Không cần đâu, huynh còn có việc phải làm, bọn muội ăn nhiều một chút."
Lăng Nguyệt vén rèm cửa lên, bưng một bát cơm còn đang bốc khói đi vào, khẽ nói:"Phương đại ca….."
Phương Tử Vũ thờ ơ nói:"Đặt xuống đi, đừng cản trở ta nghỉ ngơi."
Lăng Nguyệt đem bát cơm đặt xuống bên cạnh Phương Tử Vũ, ngẩng đầu nhìn nó thật sâu, cuối cùng âm thầm thở dài xoay người rời đi.
*trảm thảo trừ căn: Nhổ cỏ nhổ tận gốc