Ân A Lạp còn chưa dứt lời, bên ngoài đã nháo động ùa vào. Y tướng quân mặc ngân bạch giáp, tay cầm giáo đinh ba sừng sững như trượng, cả người phát ra thần thái anh hùng lẫm liệt. Hắn ta ít gì cũng là Lục phẩm chiến sĩ.
“Gia gia!”
Ân A Lạp thu lại vẻ dò xét của mình, thập phần đáng yêu chạy ra phía trước.
“Vận...Vận Nhi?”
Nghe được khung giọng quen thuộc cùng dáng người nhỏ nhắn chen chúc qua đám đông. Y tướng quân không giấu nổi bất ngờ xen lẫn chút tình cảm khó nói. Không phải đứa cháu gái này của hắn đã mất 8 năm trước rồi sao?
“Gia gia. Vận Nhi bất hiếu, không về tìm người sớm hơn.”
“Vận Nhi!”
Y Lâm (Y thừa tướng) buông thả vũ khí, chạy lại bế xốc Phong Vận lên, mừng rỡ ôm chặt lấy nàng. Tình thân a. Đã lâu rồi nàng không được cảm nhận.
“Mau dừng tay. Các ngươi dọa đích nữ của bổn tọa sợ rồi đây này.”
Y Lâm quay lại hét lớn với đám binh sĩ mày râu mặt trợn, lăm le vũ khí khiến bọn chúng lập tức buông bỏ vũ khí giơ tay ra hiệu đầu hàng. Y Lâm tuy lớn tuổi, nhưng đối với binh sĩ của mình liền xem như huynh đệ cùng trang lứa, vẫn còn nhí nhảnh lắm.
“Gia gia. Chúng ta vào trong nói chuyện có được không?”
Phong Vận giở giọng làm nũng, liền khiến Y Lâm cười sảng khoái bồng nàng vào bên trong. Dù là trở về làm Phong Vận 18 tuổi, nhưng so với Lục phẩm chiến sĩ, nàng vẫn chỉ là một bé con.
A Dực từ đằng sau đi đến, trong lòng buồn bực, có chút chanh chua (ghen a). Hắn từ khi đeo mặt nạ lên luôn giữ phong thái cao ngạo lãnh khốc, đi sau Y tướng quân, chưa tiện mở miệng.
Y Lâm bồng nàng vào vào, ung dung đi vào, lên thẳng vị trí trị vì để ngồi. Không ai dám ho he gì đến hắn bởi chỉ một cái búng tay của hắn, Phong tục cũng bay.
A Dực theo vào, khó chịu nhìn Ân A Lạp ngồi trên đùi Y Lâm, nhưng vẫn giữ cái khí thế ngạo kiểu ngồi vào vị trí bên cạnh, là vị trí của người có quyền lực thứ hai trong nhà khiến Y Lâm không khỏi cau mày nhìn hắn.
“Xin hỏi vị này là...?”
“Y là sư phụ ta, là người đã cứu ta lúc còn trong băng động.”
Y Vận cười tươi như hoa, khuôn mặt thanh tú của nàng như phát ra hào quang, dù là mang một khuôn mặt khác, nhưng A Dực vẫn không kiềm được lòng mà thưởng thức.
A Dực dựa người ra ghê, tay cầm tách trà nhâm nhi, phong thái lãng tử ung dung khác xa bình thường khiến nàng bất ngờ. So với dáng vẻ bình thường của hắn, hắn bây giờ càng phong du vạn phần.
“Y lão tới bất ngờ, lão mỗ không tiếp đón từ xa, thất lễ rồi.”
Y Lâm nhìn Y Vận một thân đồ cũ kĩ, mặt còn lấm lem đôi chút, lại nhìn bọn Phong gia đồ gấm đai bông, trong lòng lại nổi lên lửa giận. Vốn dĩ định ở lại dùng trà rồi hỏi chuyện, song hỏa khí bùng lên khiến hắn muốn ngay lập tức đem tiểu gia hỏa trong lòng về bồi dưỡng trước.
“Trời đã tối, không tiện làm phiền. Tiểu nha đầu này sẽ ở họ ngoại một thời gian. Các vị không phiền chứ?”
Giọng Y Lâm rất trầm, thêm phần lạnh nhạt trong thái độ của hắn với Phong tộc càng khiến người ta hoảng sợ mà nghe lời. Nhạc phụ nhạc mẫu Y Vận không tại thế, cư nhiên chẳng ai cản được hắn mang nàng đi, chỉ là vì thể diện nên cũng lên tiếng hỏi.
Y Vận đứng xuống đất, phủi phủi váy rồi chạy theo Y Lâm, A Dực cũng đứng lên cúi đầu chào một cái, xong cũng theo nàng rời đi.
A Dực nhìn thấy nàng vui vẻ như thế, nhất thời có chút không quen. Nàng là đang diễn tuồng hay đang vui thật đây?
A Dực để ý nàng rất thích sạch sẽ, liền quay lại phòng ở Y Các lấy y phục cũ cho nàng. Khi quay lại liền nghe động tĩnh bên ngoài hoa viên. Tối như vậy, ai còn đến hoa viên to nhỏ thứ gì? Hắn liền ẩn vào bóng tối, theo dõi một chút, có khi lại tìm được thông tin gì đó hữu dụng cho nàng.
“Phong Y Vận đó không phải là bị độc chết rồi sao?”
“Không lý nào. Ta rõ ràng đã hạ cổ trùng độc trong thuốc của nàng, khiến nàng chết bất đắc kỳ tử. Sao hiện tại có thể quay về?”
“Ngươi nghĩ nàng có biết không?”
“Mong là không. Nhưng tốt nhất vẫn không thể lưu lại.”
“Tối nay ta sẽ cho người đến. Tốt nhất nàng nên chết ở phủ Y thừa tướng, vạn tội đều sẽ đổ lên đầu ông ta.”
Đôi mắt hổ phách của A Dực lóe lên tia sắc lạnh. Thứ gì là tình thân, bọn chúng căn bản không coi nàng là người nhà. Hai tên kia rời đi, hắn chỉ kịp nhìn thấy một người là lão già phụ thân của Long Man, còn người kia căn bản giấu quá kĩ dưới đấu bồng, hắn nhìn không thấu được.
“Hừ. Xem các ngươi đem mấy phần bản lĩnh mà tới.”