“Cái gì?”
Hắn thực sự không nghĩ việc hồi sinh lại phải trả giá đắt như vậy.
“Có lẽ bây giờ nàng vẫn chưa tỉnh lại, hoặc đang tịnh dưỡng ở một nơi nào đó.”
Ân A Lạp ho khan hai tiếng, đẩy ly trà của mình về phía Thanh Di. Hắn vẫn chưa hết ngạc nhiên, trong lòng lại trỗi lên cảm giác có lỗi.
“Nếu nàng ta đã tự nguyện, ngươi cũng không cần cảm thấy có lỗi. Người Hồ tộc chỉ đến sinh mạng cuối cùng mới có thể tu luyện đến cảnh giới không thể chết, ở những kiếp trước tới hạn đều sẽ mất mạng thôi.”
Thanh Di biết nàng an ủi hắn, nhưng hắn lại không ngừng dằng xé bản thân.
“Sao ngươi lại biết về thứ này?”
Ân A Lạp giật mình. Những điều này đều là điều cấm kị của hồ tộc, nàng lại cư nhiên nói cho hắn, khiến hắn nghi ngờ thân phận.
“Khi bị lạc mất cha ở Tây Vực, ta đã được một nữ nhân hồ tộc nuôi lớn, nàng ta kể cho ta biết.”
Thanh Di cũng miễn cưỡng gật đầu.
“Đừng lo, sau này ngươi sẽ tìm được nàng thôi.”
Ân A Lạp lấy khăn lau miệng, tay vô thức sờ lên vết sẹo trên mặt, bỗng chốc tâm trạng liền chùng xuống.
“Mộc Liên có tặng ngươi một số thứ.”
Thanh Di lấy từ trong nạp giới ra một rương đồ trang điểm và trang sức, Ân A Lạp thoáng ngạc nhiên, song khuôn mặt lại đượm ưu sầu.
“Đem mấy thứ này cho ta làm gì, ta không sử dụng được nữa.”
Thanh Di không am hiểu về họa mặt, nên cũng lẳng lặng đem cất ở một góc.
“Được rồi, ta dìu ngươi đi nghỉ ngơi.”
Ân A Lạp lắc đầu.
“Đi ra kia ngắm trăng có được không?”
“Được, ta cõng ngươi ra.”
Thanh Di cúi người, để Ân A Lạp thuận tiện leo lên lưng hắn, cõng nàng ra bên ngoài. Hôm nay ngày rằm, trăng tròn và sáng hơn mọi ngày rất nhiều. Ân A Lạp và Thanh Di ngồi trên bậc thềm, nhìn lên trên. Dưới nguyệt quang, dù là khuôn mặt không còn lành lặn, nhưng Ân A Lạp vẫn toát ra vẻ thanh phong minh nguyệt đẫm ưu sầu.
“Ngươi như thế này có chút không quen.”
Hắn vốn đã quen với vẻ ngây thơ khả ái và năng động của nàng, hiện tại khiến hắn có chút không quen, lại cảm thấy có lỗi, chua xót một chút trong lòng. Ân A Lạp biết làm thế nào, nàng thật sự không vui nổi.
Thanh Di nhìn trăng, song lại nhìn nàng. Ánh mắt đó thật quen thuộc, trong veo tựa thu thủy, không có chút men nhưng lại khiến người say, không thể tách rời, thật giống với nàng ấy. Hắn vô thức tiến lại gần nàng, hắn muốn chạm vào đôi môi ấy, say mèm trong ánh mắt kia.
“Thanh Di!”
Ân A Lạp giật mình, Thanh Di cũng giật mình, khuôn mặt hắn đã sát lại gần nàng. Ân A Lạp vội lùi ra sau, vết thương ở chân lại nhói lên khiến nàng nhăn mặt.
“Ta... Ta xin lỗi. Ngươi chỉ là giống nàng ấy.”
Ân A Lạp thở dài, khuôn mặt mới này giống nàng ta thì đúng hơn. Cũng không trách hắn được, có lẽ hắn nhớ nàng nhiều lắm.
“Ngươi vào nghỉ ngơi trước đi.”
Thanh Di gật đầu, quay người bước vào trong. Hắn biết bây giờ có làm gì cũng không có ý nghĩa. Ân A Lạp lại nhìn lên trời, ngày nàng còn nhỏ, nương đã vỗ về nàng dưới nhật nguyệt, kể những câu chuyện về quá khứ của y cho nàng nghe. Nàng nhớ nhà...
“Chủ nhân!”
Bạch Ảnh đột nhiên xuất hiện, mình đầy thương tích. Không giấu được kinh hoàng khi nhìn thấy hiện trạng của Ân A Lạp. Nàng vội ngắt hai bông hoa dán lên trên mặt, cười gượng gạo nhìn hắn.
“Ngươi xem kiểu trang điểm mới này của ta có ổn không?”
Bạch Ảnh không nói gì, toàn thân có chút run rẩy, hắn quỳ dưới chân nàng, rút dao ra đưa lên trước mặt nàng.
“Bạch Ảnh không bảo vệ được người, Bạch Ảnh mong chủ nhân ban chết.”
Ân A Lạp đỡ Bạch Ảnh dậy, cầm con dao của hắn gắn lại vào bao. Nàng lôi ra vài loại dược liệu từ nạp giới, áp lên vết thương trên tay hắn.
“Ngươi đã ở đâu suốt thời gian qua?”
“Ta từ khi quay về đây đã không tìm thấy người, ta lần theo dấu vết của người đến đây, liền bị một người chặn lại.”
“Đó là lí do ngươi bị thương?”
Bạch Ảnh gật đầu, một chân vẫn quỳ dưới đất, hắn không dám nhìn vào mặt nàng. Hiện trạng của nàng khiến hắn vô cùng đau xót. Hắn đã được Hồ Đế ban cho nàng từ nhỏ, lớn lên cùng nàng, chỉ có việc bảo vệ nàng hắn cũng làm không xong, từ khi đến nhân giới đã hai lần thất trách. Hắn có phải quá đáng hận không.
“Ngươi nhớ rõ người đó không?”
Bạch Ảnh lắc đầu.
“Hắn ta có công lực rất cường đại, có mùi giống như lão thái gia. Nếu hắn không nương tay, có lẽ ta đã mất mạng. Hắn bảo nếu ta làm người bị thương, hắn sẽ giết ta.”
Ân A Lạp liền hiểu ra mọi chuyện, lại lấy ra mấy lọ dược.
“Ngươi mang về trị thương. Khi nào ổn hãy tìm ta, hiện tại ta ở đây rất an toàn.”
“Nhưng...”
“Đây là mệnh lệnh.”
Bạch Ảnh cúi người nhận lệnh, thoắt cái liền biến mất. Thanh Di cũng vừa lúc từ bên trong ra, khoác lên người nàng một cái áo bồng lông thú.
“Đêm lạnh rồi, ta đưa ngươi vào trong.”
Ân A Lạp gật đầu, lén nhìn sang thân ảnh phía xa rồi quay vào. Chỉ là nàng không biết, tất cả những hành động nàng làm đều đã bị thu vào mắt của Thanh Di.