“Á!”
“Lộ Lộ!”
A Dực nghe tiếng nàng, khi quay lại liền thấy một thân thể nam nhi đầy máu tươi đè trên người nàng, hắn đến gần đẩy thân thể tên kia ra, Ân A Lạp cũng thuận thế lùi lại, đứng sau A Dực. Tên nam nhân sau khi bị đẩy ra, cũng từ từ ngồi dậy, tay giữ chặt vết thương bên hông.
“Ngươi là ai? Từ đâu đến?”
Hắn không trả lời nàng, đứng dậy quay đầu lại nhìn người truy đuổi đằng sau. Một tên hùng hổ như cự hùng, cổ đeo lông chồn, ngang mặt có một đường sẹo, hắn cầm một cái chùy lớn, máu trên đó còn chưa nhỏ xuống hết.
“Mau đưa lệnh bài ra, ta sẽ để ngươi toàn thây trở về.”
“Ha. Đánh lén ngay sau khi ta vừa hạ gục linh thú. Ngươi cũng quá bỉ ổi rồi.”
Giọng điệu cứng nhắc của nam nhân vang lên, cũng đồng thời giải đáp cho hai con người ngoài lề kia một chút chuyện. Tên cầm chùy cười ha hả vài tiếng, liền xem Ân A Lạp và A Dực vô hình, lao thẳng đến đánh tên nam nhân đang bị thương. Hắn dù ngay eo máu vẫn đang chảy, nhưng cư nhiên lại rất nhanh nhẹn, né hết các đường chùy lẫn tuyệt kĩ của tên đô con kia. Nếu là hai người bình thường đấu với nhau, tên khoa trương kia thua chắc, chỉ là giờ hắn đang bị thương.
“Ngươi muốn giúp hắn?”
Ân A Lạp nghe A Dực hỏi, không hiểu sao bản thân lại gật đầu. Nhưng đến khi nàng nhận ra thì A Dực đã tham gia vào trận chiến. Một kiếm của hắn cứng như thiên thạch, cạ văng tia lửa với đòn chùy, đỡ trước tên nam nhân bị thương đang khụy một chân thở dốc.
“Nếu không muốn chết thì tránh ra. Chùy ta không có mắt.”
A Dực nhìn hắn khinh bỉ. Chỉ có mấy phần linh lực tăng cường thể trạng liền phách lối như thế.
“Vũ Ưu. Đem hắn gửi về là được rồi.”
A Dực nhìn nàng, gật đầu, xong liền một đạo đẩy tên kia ra. Hắn chớp mắt đổi kiếm thành tiểu đao, lao nhanh như chớp, xoẹt một phát liền đem lông chồn trên cổ tên kia cắt xuống trong sự cả kinh của hắn, phần cổ cũng rướm một đường huyết nhục khiến hắn gầm gừ lùi lại. Hắn nắm chặt đòn chùy, liếc mắt về phía Ân A Lạp, truyền linh lực vào tay quăng mạnh đầu chùy về phía nàng. Nhân lúc A Dực lao về phía nàng, hắn liền rút chủy thủ ngang eo lao đến kẻ đang bị thương.
“Nếu ta không được. Ngươi cũng đừng hòng.”
Vòng ngọc bích bị linh lực bạo phát phá hủy, một đòn chủy thủ chém xuống, khiên bảo hộ của lệnh bài lập tức hiện lên, đỡ đòn đánh liền vỡ toang, tên chùy sư kia biến mất, để lại một thân thương tích bàng hoàng nhìn lệnh bài thế mà bị phá vỡ.
“Bỉ ổi.”
Ân A Lạp không nhịn được mắng hắn một câu, nàng bước lại gần kẻ kia, đưa cho hắn một viên đan dược.
“Không sao đâu. Mau trị thương trước.”
“Không sao cái gì chứ. Còn chưa đến một khắc, ta tốn ba ngày để lấy được lệnh bài, giờ thì còn hi vọng gì chứ.”
Tên tóc lam ngồi cười khổ, mắt hắn dần mất đi điểm sáng, cả người ủ rũ não sầu. Ân A Lạp nhìn hắn, trong lòng nổi lên cảm giác thương hại. Nàng có A Dực ở cạnh bảo vệ, còn hắn, tu vi bình thường, lại phải đấu tranh một mình. Xem như lần này làm việc thiện vậy.
“Cho ngươi.”
Ân A Lạp rút thẻ bài từ trong đai lưng của mình, đưa cho hắn. Lam phát không tin được nhìn nàng, liền từ chối.
“Không được. Ta thà không đậu vào, cũng không thể đoạt của người khác.”
Nàng phì cười, tên này cũng rất trượng nghĩa nha, nàng có ấn tượng tốt rồi đấy. Ân A Lạp rút một lệnh bài khác từ đai lưng đưa đưa trước mặt hắn.
“Ta có tận hai cái, cho ngươi một cái.”
“Ngươi muốn gì để đổi?”
Ân A Lạp ngồi xuống đất. Quả nhiên người như hắn sẽ không tùy tiện mà nhận đồ mà. Bất quá nàng có biết hắn là ai và có gì đâu.
“Ngươi hứa làm cho ta ba việc, ta liền đưa lệnh bài cho ngươi.”
Hắn nghiêm túc nhìn nàng, không suy nghĩ mà nói thẳng.
“Chuyện phản bội phụ mẫu, phản bội sư tôn, hại người vô tội, ta sẽ không làm.”
“Sẽ không.”
Thật chính trực! Nàng thích. Ân A Lạp nháy mắt với hắn một cái, xong liền đưa cả lệnh bài và đan dược cho hắn rồi quay lại chỗ A Dực ngồi. Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, dù biết đòn chùy vừa rồi không chạm đến nàng nhưng vẫn gặng hỏi.
“Lúc nãy ngươi có bị thương không?”
Ân A Lạp lắc đầu, nhìn áo quần bản thân lại dính đầy máu tươi. Nàng phụng phịu, cọc cằn chà chà dù biết chẳng có tác dụng gì. Hành động này bị A Dực thu vào mắt. Hắn bảo nàng đợi, xong liền rời đi.
“Ngươi và hắn là tình nhân?”
Ân A Lạp nghe hỏi, liền quay đầu lại nhìn. Nàng ngây thơ lắc đầu, tay vẫn phủi phủi y phục.
“Hắn là người trong cùng một tộc với ta.”
Tên lam phát tỏ vẻ hiểu ý, xong liền nhắm mắt tịnh dưỡng.
“Này. Ngươi tên là gì?”
“Lam Thành Huyên.”
“Tên nghe thật hay.”
Ân A Lạp gật gù, lòng lại rủa Y Hà Liễm đặt cho nàng một cái tên thật không vừa ý.
“Còn cô nương là...”
“Y Lộ Lộ.”
Ân A Lạp có chút không cam chịu trả lời.
“Cô là người Y Gia?”
Nàng gật đầu, không nhìn vẻ mặt kinh ngạc của hắn, tay đùa giỡn cùng nguyệt đao.
“Nghe nói vừa rồi có một cặp hài tử thất lạc trở về Y Gia. Không lẽ là...”
Nàng lại gật đầu.
“Người kia là Y Chi Vũ Ưu.”