A Dực lao đến đứng chắn trước mặt nàng, đẩy lão đạo sĩ ra bên ngoài.
“Ha”
Ân A Lạp ngồi lại xuống ghế, nhâm nhi trà, nở một nụ cười châm chọc.
“Lão thái gia, ông vẫn hạ tiện như ngày nào.”
“Ha ha. Đứa cháu nhỏ của ta bây giờ lời lẽ lại thâm độc như vậy sao?”
Lão đạo sĩ cũng ngồi xuống, tu một hơi hết sạch lý trà, bỏ mặc hai con người vẫn còn đang cả kinh, tháo mặt nạ xuống.
“Khi ta còn nhỏ, lúc đó vẫn chưa tu luyện thành hình dạng con người, leo trèo bị ngã, tên lão thái thái này không biết làm sao mà lạc đến hồ giới, cũng vô tình cứu được ta đang lăn xuống vách núi. Phụ hoàng cảm tạ hắn, để hắn ở lại dạy ta y thuật, được nửa năm thì hắn trốn đi.”
“Ha ha, tiểu gia hỏa, lão thái gia chỉ là đi du ngoạn, há nào lại bảo trốn.”
“Khụ khụ.”
Phía vết thương nhói lên khiến Ân A Lạp ho khan hai tiếng, lão thái gia nhướn mắt nhìn nàng, xong lại tiếp tục dùng trà.
“Ngươi dùng cổ thuật?”
“Hình như nó đã bị giải một phần.”
Ân A Lạp cảm nhận được dòng linh lực của Phong Vân lưu động trong cơ thể yếu đi vài phần, trong lòng không nhịn được mà bực bội. A Dực ngồi xuống đất cạnh chân nàng, im lặng nhìn ra bên ngoài.
“Người biết gì về Linh Điệu Hồn?”
Lão thái gia gãi gãi đầu, tỏ vẻ bất cần không quan tâm. Nàng đã nóng bây giờ càng nóng hơn, nắm râu hắn mà giật.
“Người có nói không? Có nói không?”
“Ta nói, đừng, ta phải để ba năm mới dài được như thế, tiểu quỷ, đừng kéo nữa!”
Lão đạo sĩ kêu đau oai oái, con nhóc này gan hơn xưa nhiều, lại dám hiên ngang bắt nạt hắn. Lúc xưa hắn dạy học cho nàng, nàng vẫn là một bé con khả ái nha, bây giờ lại đanh đá thế này. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không có hành động phản kháng, tiểu gia hỏa này bị thương, hắn thật sự không muốn thương tổn nó.
Ân A Lạp buông râu lão đạo sĩ ra, ngồi xuống một bên, khuôn mặt tròn phụng phịu giận dỗi. Nàng lườm hắn một cái, xong quay lưng lại với lão.
“Nào. Ta nói, đừng giận.”
“Xem như lão biết điều.”
Khuôn mặt lão thái gia trở nên nghiêm túc.
“Linh Điệu hồn là pháp thuật cấp thấp của U Hồn Khiển Linh, nó liên kết linh hồn của con rối với huyễn lực của chủ nhân, cũng đồng nghĩa nếu chủ nhân ra tay với con rối, huyễn lực của hắn cũng sẽ tổn thương.”
“Vậy nếu con rối bị người khác giết?”
“Linh Điệu Hồn bậc một vẫn sẽ bị tổn thương, nhưng đến bậc ba thì không dính líu nữa.”
Ân A Lạp càng chắc thêm về suy nghĩ của mình. Hắn là muốn mượn tay nàng trừ khử Phong Man, sau đó khi lập người mới lên làm Các chủ sẽ lại khống chế người đó. Nàng chống tay lên bàn, vân vê lọn tóc đằng trước, lôi từ trong túi ra một cái hộp nhỏ.
“Còn thứ này, lão thái gia người biết không?”
A Dực đứng lên mở hộp ra, một mùi nhục huyết thối rửa khiến người ta không nhịn được mà bịt mũi. Ân A Lạp phẩy tay một cái, phong cầm thính vị của độc trùng lại. Thủ trưởng không giữ được bình tĩnh mà tiến lại gần hô.
“Cổ trùng U Linh!”
Nàng nhìn sắc mặt lão thái gia có phần thay đổi, lại thêm thủ trưởng phấn khích như thế, có lẽ đây là một vật tốt a.
“Cổ trùng U Linh là một loại linh thú thập tinh, độc của nó ngấm dần vào lục phủ ngũ tạng, sau một thời gian sẽ làm ngũ tạng thối rửa mà chết.”
Ân A Lạp mặt hơi biến sắc.
“Vậy có cách nào để giải không?”
“Có.”
Lão thái gia nhìn thấy vẻ mặt Ân A Lạp, lại thêm mùi nhục huyết trên độc trùng, hắn đã đoán được người quan trọng với nàng đã trúng loại độc này rồi.
“Học viện Du Giai.”
Ân A Lạp khó hiểu nhìn hắn. Nàng đây mới chỉ là lần hai lần ba đến nhân giới, hay đúng hơn là Nhân giới đại lục, mỗi đại lục đều có rất nhiều học viện, nhưng nàng không có để tâm nên không biết nhiều.
“Mỗi đại lục đều có một học viện đứng đầu. Ở yêu giới có học viện Luân Tiễn, ở thiên giới có học viện Thánh Hiên, ở minh giới có học viện Mộ Trùng, ở nhân giới, học viện Du Giai là học viện cường đại nhất.”
Cặp chân mày lá liễu của Ân A Lạp càng nhíu chặt lại, nhưng học viện thì có liên quan gì đến việc giải cổ trùng độc?
“Tiểu gia hỏa không chịu học hành tử tế, bây giờ xem ngươi kìa, một chút cũng không biết.”
Thủ trưởng cũng hùa theo cười lớn cũng lão thái gia. Đứa nhỏ Ân A Lạp này ban đầu hắn còn kiêng nể nàng, nhưng hiện tại không còn là kiêng nể tuyệt đối của một kẻ cường đại, hắn lại thấy nàng giống một đứa cháu nhỏ hơn.
“Học viện Du Giai lớn mạnh nhất là ở luyện dược. Thánh sách kế thừa cũng là dược thánh, ngươi đến đó, nếu theo được chưởng môn, không phải là có triển vọng rồi sao. Nhân gian đồn đại không có độc dược nào mà hắn không giải được.”
Thủ trưởng rời khỏi ghế bên ngoài, bước vào trong ngồi cùng hai lão nhi. Cũng lâu rồi không được thoải mái như thế, hắn lột bỏ vẻ kiêu ngạo cao thượng thường ngày, để lộ ra cái khí thế hào sảng khiến Ân A Lạp thay đổi cách nhìn với hắn.
“Ta có thể sắp xếp cho ngươi vào học.”