“Chủ nhân...”
Ân A Lạp đặt tay lên vai hắn gượng người đứng lên, để Y Nhược đỡ nàng lại ghế ngồi đối diện Phong Vân, liếc mắt nhìn con trùng đang đoạn thở trên mặt đất.
“Nó là cổ trùng, hắn đã gài nó vào người ta được một thời gian, nhưng vì nó nằm gần vùng nguy hiểm nên ta không dám lấy ra.”
“Vậy tại sao lần này đệ lại lấy ra?”
“Độc của cổ trùng này đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Sớm muộn cũng chết, thì thà đánh cược một lần, nếu thắng thì có thể đem lại nhiều lợi ích cho tỷ, nếu thua thì xem như mạng ta xui xẻo.”
Phong Vân né tránh ánh mắt của nàng.
“Chỉ không ngờ tỷ lại làm như thế.”
Ân A Lạp cười khổ nhìn hắn, có lẽ hắn đang dằn vặt lắm, nhưng nàng cũng không nỡ nhìn hắn vì mọi người mà chịu đau khổ. Nhưng bây giờ không phải là lúc bàn tình cảm riêng nữa, đã đến khắc quay lại chính sự rồi.
“Đệ biết những gì?”
“Tỷ không còn nhớ gì nữa?”
“Kí ức bị xóa hơn một nửa rồi, ta chỉ có thể nhớ về một vài mối quan hệ.”
Phong Vân nhíu mày nhìn nàng. Tính hắn vốn rất nóng, nhưng vì vết thương nên chỉ có thể ngồi siết tay.
“Tỷ ngày đó là bị giết, cha chết trên chiến trường cũng là do bị giết, nương rơi xuống vực, cũng không phải tự nhiên mà ra.”
Ân A Lạp có chút khẩn trương, những thứ này nàng đều đã đoán ra, thứ nàng cần ở là kẻ giật dây phía sau cơ.
“Ngày người ta hạ thủ, ta đã ở dưới gầm giường của tỷ. Ngày hắn hạ độc thủ với cha, bị nương phát hiện, hắn đã đuổi cùng giết tận, đẩy nương xuống vực rồi trở về bảo tai nạn không may.”
Phong Vân hơi ngả người ra sau, hành động của hắn nhẹ nhàng đến mức người ta phải nghĩ hắn là người đang hứng chịu vết thương.
“Phong Man dường như đã bị giật dây lâu lắm rồi. Từ năm chúng ta 10 tuổi, hắn bắt đầu có những biểu hiện kì lạ.”
Ân A Lạp vắn vắn tóc, trầm tư.
“Nếu Phong Man là người của hắn, tại sao hắn lại tạo một “Phong Vân” giả để vu oan?”
“Gần đây Phong Man sức lực đi xuống, hắn đã muốn loại bỏ Phong Man rồi, nhưng mạng hắn bị Linh Điệu Hồn liên kết, nếu hắn tự tay hạ thủ, cả hắn cũng sẽ bị tổn thương.”
Biểu cảm trên mặt Ân A Lạp cực kì khó coi. Vậy ra hắn muốn mượn tay nàng huyết tẩy Y Các? Hắn tự tin có thể khống chế nàng hay sao? Khóe miệng hơi nhếch lên, nếu hắn đã cất công dựng buổi diễn này, nàng sao có thể không diễn với hắn một vở. Ân A Lạp đứng lên, nhặt con cổ trùng bỏ vào hộp nhỏ.
“Đệ nghỉ ngơi đi. Độc trong cơ thể đệ, ta sẽ tìm cách, bây giờ đệ ngồi yên cho ta.”
“Bao giờ thì thuật được giải?”
Phong Vân lo lắng nhìn nàng, bây giờ mà nàng còn ra ngoài, lỡ hắn vô tình đụng phải hay lúc Y Nhược thay thuốc thì nàng phải làm thế nào.
“3 ngày nữa sẽ được giải. 3 ngày sau khổ cho đệ rồi.”
Ân A Lạp lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán, vừa định ly khai thì bị Y Nhược kéo lại.
“Tỷ định đi đâu với cái bộ dạng đó?”
“Ta vẫn ổn mà, không sao cả.”
Y Nhược phụng phịu, nhìn vết máu loang lổ trên y phục của nàng, trong lòng dấy lên cảm giác đau lòng khó tả. Nàng lôi từ nạp giới ( một không gian để đồ sử dụng linh khí, có thể thu nhỏ để mang đi) một bộ bạch y, đưa cho Ân A Lạp.
“Ít nhất cũng phải thay đồ ra chứ...”
Ân A Lạp lúc này mới nhìn lại bản thân, vết thương ở tay không còn chảy máu, nhưng cả một vùng vạt áo đều bị nhuộm đỏ, lại thêm vạt áo đằng trước cũng bị máu làm bẩn.
“Tanh quá...”
Ân A Lạp khó chịu than một tiếng, cầm lấy y phục quay vào trong, Y Nhược kéo A Dực đang định đi theo, ấn hắn xuống ghế. Sớm giờ hắn im lặng làm nàng cảm thấy có chút sợ hãi, dù sao cái ấn tượng đầu tiên của nàng về hắn cũng là cái cao cao tại thượng lãnh khốc phía sau tấm mặt nạ hồ ly.
“Y Nhược, hắn là...”
“Ta cũng không xác định được hắn là gì của Ân tỷ nữa.”
“Nàng là chủ nhân của ta.”
A Dực nhìn về phía Ân A Lạp, tự mình lên tiếng giải thích. Nàng ta là tín ngưỡng của hắn, là người mà hắn muốn đi theo suốt đời. Kể từ khi nàng đưa hắn ra khỏi cái nơi đó, mạng của hắn đã thuộc về nàng rồi.
Ân A Lạp từ bên trong bước ra, tay kéo kéo vạt áo lên.
“A. Bộ này là lúc trước ta chuẩn bị cho Y Vận, bây giờ ngươi nhỏ lại cũng chưa kịp sửa nữa.”
Y Nhược bước nhanh lại, đứng chỉnh áo cho Ân A Lạp, cơ thể y hơi run rẩy khiến nàng bất chợt mà đau lòng. Nếu như từ ban đầu cô cô Y Y của nàng chấp nhận để Phong Minh ở rể, bọn họ cũng đâu phải trở nên cô quạnh như thế này. Nước mắt tự dưng không kiềm được mà rơi xuống, Y Nhược dụi đầu vào cổ nàng, đan tay mình vào tay Ân A Lạp.
“Tỷ cần gì, khó chịu ở đâu đều phải nói cho ta biết, ta có thể không tinh thông pháp thuật, nhưng ta có thể tìm người giúp tỷ.”
Ân A Lạp xoa đầu y. Nàng thật tốt mệnh mới gặp được gia đình thế này.
“Ta biết rồi. Cứ gọi là A Lạp đi, khi xưa đáng lẽ ta phải gọi ngươi là biểu tỷ, nhưng ngươi lại một mực đòi làm muội muội vì nhỏ tuổi hơn, giờ ta nhỏ hơn ngươi rồi, cũng không cần phải câu nệ như trước nữa.
Y Nhược gật đầu, đỡ tay nàng dìu nàng ra ngoài.
“Ta sẽ đến phách mại tràng một chuyến. Nhờ ngươi chăm sóc hai người kia giúp ta nhé.”
“Ta đi cùng người.”
A Dực bước lại gần Ân A Lạp, đón tay nàng từ Y Nhược, mặc kệ sự kháng cự yếu ớt đó của nàng. Hắn một tay kéo áo xuống để lộ vị trí vết thương đã liền da.
“Nhanh thật. Ta xem thường ngươi rồi.”
Ân A Lạp xoa xoa má hắn ( nàng định xoa đầu cơ, nhưng bất quá nàng với không tới). A Dực cúi xuống bế bổng nàng lên, thoáng chốc biến mất.
“Bọn họ đi rồi? – Phong Vân hỏi vọng ra.
“Ừm”
“Vào tìm cách giải thuật cho ta.”