Ân A Lạp ban đầu dự định đến Y Các, mượn nhờ nơi để nghiên cứu luyện dược, song lại xảy ra sự vụ cố phụ mẫu đều mất mạng, nàng không thể đứng ngoài mà nhìn.
[Y Các]
“Ân A Lạp đại nhân.”
Phong Mãn từ trong bước ra tiếp đãi, hôm nay hắn có lẽ đã tĩnh tâm hơn nhiều. Ân A Lạp nhìn xung quanh, không ngoài dự đoán, Phong Vân lại tiếp tục chạy ra ầm ĩ.
“Ân tỷ. Tỷ đến rồi. Tỷ phải chủ trì công đạo cho ta.”
Ân A Lạp cười xoa đầu hắn, song nắm tay hắn dắt vào bên trong. Hôm qua nàng hành sự quá lỗ mãng rồi, hiện tại phải hảo hảo xem xét, có quá nhiều điểm mà nàng nhất thời không thể nào hiểu nổi. Nàng vào tiền thính, ngồi xuống vị trí chủ vị, đợi mọi người vào đông đủ, nha hoàn cũng mang trà lên.
“Ân A Lạp đại nhân, hiện tại các bậc lão bối cũng ở đây bàn việc, để một tên nhóc ở đây có điều không phải a.”
Phong Man đứng lên, khom quyền đề nghị. Ân A Lạp nhìn hắn né tránh ánh mắt của mình, trong lòng dồn lên cảm giác khó hiểu. Ánh mắt cùng hành động của hắn hôm qua nay đều trái ngược với việc hắn làm.
“Ta lại muốn nghe y nói hơn. Sao nào, Phong Mãn lão gia không đồng ý?”
Ân A Lạp hơi nghiêng đầu dựa vào thủ ngọc đang đan vào tách trà, tùy tiện chớp mắt một cái. Yêu nghiệt! Quá yêu nghiệt. Nàng là đang sử dụng mê hồn ẩn thuật, đảo mắt một vòng, trừ bỏ những tên nô gia và nha hoàn, phần lớn đều không bị ảnh hưởng. Mê hồn ẩn thuật không phải một loại thuật nguy hiểm, nó chỉ khiến người khác mê mẩn vẻ đẹp của người ra đòn, tuy vậy không hề điều khiển tâm trí, vì thế nên không có thuốc giải, cũng không bị áp chế bởi tu vi. Trên đời chỉ có ba thứ có thể né được mê hồn thuật, thứ nhất kẻ tu, thứ hai người chết, còn lại là con rối. Ân A Lạp nở nhạt tiếu, nhâm nhi chén trà. Quả nhiên.
“Phong Vân. Nói đi.”
Ân A Lạp đẩy Phong Vân về trước. Hắn cư nhiên không chút sợ hãi luồn cúi, đứng trình bày.
“Trước hôm cha ra chiến trường. Mãn thúc đã mời cha một bữa chia ly tiệc. Đêm khuya, nương phát sốt, ta đi xuống lấy nước cho nương liền thấy hắn giở trò với rượu. Cha sau khi trở về cảm thấy trong người không khỏe, nương đang mệt, nghĩ rằng chỉ là do rượu nên cũng không kiểm tra mạch tượng cho cha. Nhưng ai ngờ hôm sau... hôm sau... cả cha và nương đều không qua khỏi...”
Phong Vân càng nói lại càng nghẹn ngào, biểu cảm không chút giả dối. Ân A Lạp nhìn sang Y Hiên. Nàng ta cũng đang nở một nụ cười, nhắm mắt nhâm nhi trà. Hôm nay có vẻ thu kha khá thông tin rồi.
“Ngươi xàm ngôn. Ân A Lạp đại nhân, lời trẻ nhỏ không thể tin. Người đâu, mau đem đứa nhỏ này xuống!”
“Ân tỷ, tỷ phải tin ta. Ta không nói dối. Nha đầu Bội Hương cũng thấy. Tỷ tỷ!”
Chưa ngắt câu, nha hoàn Bội Hương liền từ bên ngoài lao vào dập đầu.
“Đại nhân, Phong Vân thiếu gia không nói dối. Chính ta là người ủ vò rượu, ta có thể làm chứng.”
Phong Man lại bắt đầu phát tiết.
“Mau đem bọn chúng ra phạt trượng. Không thể để chúng ở đây hồ ngôn loạn ngữ.”
Trước kia Phong Man nóng tính, nhưng hắn luôn biết tính toán trước sau, không hở chút lại đòi đem ra đánh như thế này. Diễn xuất tệ quá. Ân A Lạp không nhịn được nhếch môi một cái. Những tên lão đại đầu kia từ đầu đến cuối vẫn ngồi yên thin thít. Một tay khó chỉnh mười rối. Bất quá hiện tại cứ để hắn đắc ý một chút. Từ từ nàng sẽ nắm đuôi kéo ra ngoài.
“Ồn ào quá. Việc này ta sẽ cho người đi điều tra lại. Y Các vẫn phải hoạt động, mời các vị trở về lo liệu việc công đi.”
Ân A Lạp đập bàn một cái, nha hoàn bên cạnh liền lại gần dìu nàng lên, các vị trưởng lão cũng khom lưng cầm quyền tiễn nàng ly khai. Y Hiên từ đầu đến cuối vẫn giữ một nụ cười nho nhã. Khí chất thanh thuần của y khiến mọi người không chút phòng bị, tuy vậy phong thuật của nàng len lỏi trong phòng cũng thu được khá nhiều thứ hay ho.
Ân A Lạp đưa cô cô về Nguyệt Các (nơi ở của Ân A Lạp trước đây), hạ cấm chế bên ngoài, nha hoàn cũng để bên ngoài rồi đưa Y Hiên vào phòng.
“Cô cô?”
Y Hiên cười, trầm tĩnh nhâm nhi trà.
“Dịch dung thuật.”
“Người cũng nhìn ra rồi.”
Ân A Lạp ngồi xuống, vọc vọc tóc nhìn y.
“Còn có cả Linh Điệu Hồn.”
“Tiểu gia hỏa nhà ngươi đã đoán được ai chưa?”
“Ta không biết. Phần lớn kí ức về lúc ở nhân giới đều bị thu lại khi ta về chân thể rồi.”
“Thế tử Hà Quốc – Hạ Hà Khương.”
Ân A Lạp thoáng lộ vẻ bất ngờ. Là tên thế tử ẻo lả nàng gặp ở phách mại tràng (phòng đấu giá).
“Hắn ta là con tin của Hà quốc ở Bạch Lạc đế đô. Từ trước đến nay luôn không có động tĩnh gì quá lớn. Không ngờ một Y Các bé nhỏ lại lọt vào tầm kiểm soát của hắn.”
Y Hiên chầm chậm đặt tách trà xuống.
“Linh Điệu Hồn chỉ có huyết thống hoàng tộc Hà Quốc mới có thể thi triển. Ở chỗ ta không có mấy phần thông tin về cổ thuật này.”
Ân A Lạp nhìn ra bên ngoài. Nếu không giải được cổ thuật, khúc mắc về phụ mẫu mãi vẫn sẽ không thể giải quyết. Linh Điệu Hồn, có lẽ ở phách mại tràng sẽ có thông tin về loại cổ thuật này.