Tiểu hồ ly khoa tay múa chân nhưng căn bản là trên đó không có đường sinh mệnh, bộ dạng béo béo tròn tròn rất dễ khiến người khác bật cười.
Nhất khi yết hầu nàng phát ra những âm thanh nhẹ nhàng như dòng suối, so với tiếng của hồ ly lúc trước, quả thực là có thể so sánh như một cái ở tít trên trời một cái thì sát dưới đất.
Hàng lông mày nàng khẽ co giật mang theo ý cười, lúc này Lâm Lãnh Vũ mới biết cái gì gọi là đàn gảy tai trâu, thật là mất công .
Hồ ly bắt đầu phát cáu, ****, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi?
"Các ngươi gọi cái này là tích chữ như vàng sao? Ngay cả khi nói chuyện cũng làm người khác khó hiểu, các ngươi đều thích nói chuyện kiểu ẩn dụ như vậy sao?"
Bạch Mạc Ly sửng sốt, không nghĩ tới chuyện như vậy lại có thể chọc tức nàng, hổ thẹn nói : "Không phải, Tiểu Vũ chớ có nghĩ nhiều, thật sự có chuyện, liên quan đến an nguy của Tiểu Vũ, nhưng trong chốc lát lại rất khó nói rõ, cho nên liền trực tiếp bảo Tiểu Vũ sống thật tốt."
Vừa nghe nói đến chuyện có liên quan đến mình, Lâm Lãnh Vũ lập tức xốc lại tinh thần, thuận tiện tặng cho Tiểu Bạch một ánh mắt khinh thường, trong lòng lại thầm kêu thật xúi quẩy.
Nhìn nàng lông xù nhưng trên mặt lại có biểu tình cực kỳ trang nghiêm, trong lòng hắn sinh ra một loại ý niệm ** hồ ly.
khổ nổi mình đang dùng lời lẽ nghiêm khắc nên đành nói, "Gần đây chúng ta đang phát sinh tình hình bệnh dịch, quy mô không lớn, bây giờ còn ở giai đoạn quan sát, nhưng mấu chốt là đa phần mọi người đều trở nên không thể khống chế tâm tình của mình, chỉ cần có một chút bất mãn như thế đều sẽ trỡ nên hung ác, nguyên nhân đều do những thứ từng bị giam giữ nổi dậy."
"Tiểu hài tử kia đâu? có phải cũng mắc bệnh này không? Hơn nữa chuyện này đối với thân thể của ta có gì liên quan tới nhau ."
"hình như ta chưa từng nghe nói là trong đám người bị giam giữ có tiểu hài tử, bất quá Tiểu Vũ ngươi đoán không lầm, thật sự thì chuyện này cùng ngươi có quan hệ."
Vừa nghe nói tiểu hài tử không có việc gì thì tam tình nàng cũng hơi buông lỏng.
Tự nhiên Bạch Mạc Ly nhìn thấy bộ dáng nàng thở dài nhẹ nhõm của nàng thì trong mắt hiện lên cảm xúc khác thường.
Nói tiếp đi, "Theo như quốc sư của thời đại này thì, cần lấy linh huyết làm thuốc dẫn, phối với các loại thảo dược quý giá, tinh luyện thành kim đan, phân phát ra cho các lộ đang gặp khó khăn sử dụng, mà ngươi chính là thuốc dẫn của bọn họ, cái gọi là linh vật thiên hạ, trừ thượng cổ, tứ đại thần thú rathì còn có chúc hồ ly."
"Cho nên nói, ta chỉ cần cho bọn hắn chút máu thì bọ họ có thể hết bệnh rồi, ta cũng không bị nguy hiển tới tính mệnh." Lâm Lãnh Vũ hồn nhiên hỏi.
Bạch Mạc Ly tập trung suy nghĩ, quyết định hù chết nàng, làm cho nàng sớm ngày nhớ lại, " Trên người ngươi vốn không có mấy cân thịt, càng không có nhiều máu, nhiều lắm cũng chỉ có thể cứu vài cái dịch dân mà thôi."
Phịch một tiếng, thân mình tiểu hồ ly trực tiếp làm một vụ va chạm thật thân mật với cái giường lớn.
Nhãn tình của hắn lập tức sáng lên, thừa thắng xông lên nói, "Nếu ngươi không ngại bị ép thành một đống thịt nát rồi bỏ vào lò tinh luyện thì có lẽ cũng có thể cứu được nhiều dịch dân."
Nghe được những lời này thân mình nàng trực tiếp phát run, mở mắt, nhắm mắt đều là cía hiện trường tai nạn xe cộ bị đè ép tới nổi thịt nát bấy, hồng hồng , bết bết .
Nàng còn nhớ rõ mấy hôm trước màng mới mua một cái máy xay thịt, dùng để xay thịt cho nát để gói bánh trẻo . . . . . .
Trong dạ dày bây giờ là một mảnh quay cuồng.
"Nôn. . . . . ." nàng trực tiếp ói lên trên giường.
Hôm nay có ăn được bao nhiêu đều phun ra hết, bất đắc dĩ Bạch Mạc Ly phải thuận lưng cho nàng, thầm tự trách mình nói quá mức ghê gứm rồi.
Ruột gan nàng thiếu chút nữa đều phun hết ra, xoay người trực tiếp bổ nhào lên trên người hắn, muốn trả thù vì thế đem khóe miệng còn sót lại chút nước của mình trực tiếp cọ lên trên quần áo của hắn.
"Ta mặc kệ, ta là Tiểu Bạch hồ của ngươi, chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cũng chịu, suy nghỉ cũng vì an nguy của ta, cho nên đêm nay ta ngủ chung vời ngươi."
Nhìn kiệt tác trên giường của mình, nàng hé ra khuông mặt nhỏ nhắn e lệ vùi đầu vào trong áo của Bạch Mạc Ly.
Hắn giơ lên khóe miệng khêu gợi, vẻ mặt tự hào cảm, trong lòng thầm hô to ** thành công.