Yêu Hận Triền Miên

Chương 92: Trả thù - Các loại phương pháp thưởng thức kem



editor Cát

"Ừ, Nhược Tuyết, hai người có muốn ở lại cùng nhau dùng cơm trưa không?” Thấy hai người cũng không có nhìn đối phương, cũng không nói chuyện, Uông Điềm Điềm lên tiếng hỏi. Hai người kia, nói hơn hai câu nói thì sẽ như thế nào đây?

"Không cần!" Cô cũng không muốn ở trước mặt nhiều người như vậy cùng Lương Úy Lâm ở chung một chỗ.

"Lương Úy Lâm. . . . . ." Uông Điềm Điềm không thể làm gì khác hơn là quay đầu hỏi cái kia người đàn ông.

"Vậy thì trở về thôi!" Lương Úy Lâm không có đi tới đây, Nhược Tuyết nghe được thanh âm anh lên tiếng nói, sau đó để con gái xuống: "Bảo bối, ba đi lấy xe."

"Mẹ ôm." Lương Tư Đồng lại trở về bên cạnh mẹ, cái tay nho nhỏ mở ra, trên mặt cười thỏa mãn. Có ba, lại có mẹ, trong lòng cô gái nhỏ còn cái gì không đủ sao?

"Nhược Tuyết, có rảnh rỗi đưa cô bé ra ngoài dạo."

"Điềm Điềm, tôi biết rồi! Hẹn gặp lại." Đang nói chuyện, xe Lương Úy Lâm đã ra ngoài. Mặc dù chính anh lái xe nhưng Nhược Tuyết biết, A Cánh nhất định sẽ trên chiếc xe còn lại đi theo sau bọn họ. Lương Úy Lâm là ai? An toàn của anh là chuyện quan trọng nhất, huống chi bọn họ bây giờ còn mang theo con gái!

Xe một đường trở lại, người bạn nhỏ đã ngủ, hai người lớn đều không nói gì. Lương Úy Lâm luôn luôn ít nói, mà Nhược Tuyết ở trước mặt anh cũng thế, huống chi cô hiện tại không muốn nói chuyện với anh.

Vậy thì trầm mặc đi!

Trở lại biệt thự lưng chừng núi, Lương Tư Đồng vẫn không có tỉnh lại, Lương Úy Lâm tự mình tới mở cửa xe cho cô, Nhược Tuyết ôm con xuống xe, cô cũng không nhìn anh một cái, lướt qua anh đi vào.

Khi tiến vào đại sảnh vừa đúng lúc vú Lâm ra ngoài, "Tiểu thư, đã trở lại? Có muốn ăn bữa trưa không? Tôi đã chuẩn bị xong!"

"Vú Lâm, chờ Đồng Đồng sau khi thức dậy chúng ta cùng nhau ăn!" Nhược Tuyết đối với vú Lâm cười nhạt sau đó đi lên lầu. Mà Lương Úy Lâm tiến vào đại sảnh nhìn bóng dáng cô ôm con gái lên lầu, tự nhiên sinh ra một cỗ bực mình.

Người phụ nữ này từ sau buổi tối hôm đó không để ý tới anh nữa! Vốn cùng chơi đùa với con gái rất vui vẻ nhưng vừa nhìn anh trở lại thì trở mặt còn nhanh hơn lật sách, nụ cười trên gương mặt rạng rỡ trong nháy mắt liền lạnh lẽo, giống như không nhìn thấy anh, quay đầu, tiếp tục làm chuyện của mình.

Cô rất gan dạ, chưa có ai dám ở trước mặt Lương Úy Lâm như vậy huống chi là một phụ nữ. Nhưng hiện tại có người là cô!

Trở về phòng, Nhược Tuyết đem Đồng Đồng đặt trên giường, ngồi ở bên giường xếp quần áo đã phơi khô thơm mùi nắng, từng cái từng cái xếp cẩn thận.

Đứa bé nên mặc quần áo được may bằng sợi bông thiên nhiên tinh khiết, tắm giặt sẽ thoải mái, kể từ khi trở lại bên cạnh con, quần áo của con cô đều tự mình giặt, vô cùng vui vẻ mà làm, thật hạnh phúc!

Lương Úy Lâm đi tới thì thấy cô đang ngồi xếp quần áo, nghiêm túc ngồi nơi đó làm chuyện của mình, vừa làm vừa nhìn tiểu công chúa cười.

Nghe được tiếng cửa mở, Nhược Tuyết không cần quay đầu lại nhìn cũng biết là ai tiến vào! Cô đứng dậy đem quần áo bỏ vào ngăn kéo, sau đó trở về giường kéo chăn đắp cho bạn nhỏ, sau đó nhìn lướt qua anh muốn đi ra ngoài.

Anh muốn ở đây, cô không để ý đến anh!

Thân thể nhẹ nhàng linh hoạt lướt qua thân thể cao lớn bên cạnh, mắt thấy cánh cửa trước mắt, cánh tay cô bị một cỗ sức lực mạnh mẽ kéo lấy “ Thấy anh chỉ muốn đi, chán ghét anh sao?”

"Buông tay! Lương tiên sinh." Thanh âm lạnh nhạt từ trong miệng ra, Nhược Tuyết nhắm mắt lại không muốn nhìn anh, lạnh lùng đứng cách anh một khoảng cách, tốt nhất xa đến không thể đi qua đi.

"Lương tiên sinh?" Lương Úy Lâm nhìn khuôn mặt vừa mới cười xinh đẹp đó lúc này đột nhiên lạnh lẽo, tức giận trong lòng như bộc phát. Thì ra cô lạnh nhạt chỉ là nhằm vào một mình anh…loại cảm giác này thật là đáng chết! Hơn nữ người phụ nữ đáng ghét này lại gọi anh là Lương tiên sinh?

Lương Úy Lâm xoay thân hình của cô, nắm được cái cằm, ép cô quay mặt sang “Xưng hô của em làm anh giật mình đó!”

“Tôi không muốn dính dấp tới anh” Muốn rút tay mình lại nhưng không thể được.

“Sai rồi từ 9 năm trước chúng ta đã bắt đầu dây dưa không rõ rồi!” Lương Úy Lâm dùng sức lôi cô tới gần anh. Nhược Tuyết mặt trắng bệch “Anh đã trả thù xong rồi, rốt cuộc còn muốn sao nữa?” Cô còn giá trị để lợi dụng sao?

“Anh muốn em!” Nâng mặt của cô lên, môi cuồng nhiệt cúi xuống, giống như là mang theo nhiều tức giận làm đau cô, bá đạo mút ở bên trong, bí mật mang theo sự kinh người và dịu dàng, bởi vì cô cũng không có chuyện động đỉnh đầu để tránh ra.

“Lương Úy Lâm cái người man rợ này!” Khi đôi môi anh rốt cuộc cũng rời cái miệng nhỏ nhắn của cô thì Nhược Tuyết mới có thể lên tiếng, nhưng thân thể lại không động đậy được. Người đàn ông này sao lại như vậy?

“Anh dã man, em thích không phải sao” Dám nói anh dã man, anh sẽ dã man cho cô xem. Bàn tay thật dày dùng sức, xé quần áo trên người cô, âm thanh xé quần áo vang lên trong không gian rộng rãi im lặng.

“A! Lương Úy Lâm, anh không phải muốn ở chỗ này nổi điên chứ…” Vừa giận hờn lại không dám kêu lớn tiếng sợ đánh thức tiểu bảo bối. Nhưng cả người anh tản ra thô bạo hù cô, không kịp phản ứng, thân thể hấp dẫn mềm mại cứ như vậy lộ ra trong con ngươi đen của anh.

"Vậy chúng ta đổi địa điểm để điên khùng hơn nữa." Ở chỗ này quả thật quá không nên, cũng không quản cô dùng quyền đấm cước đá, dùng sức xé, dùng sức cắn cũng vô ích, một cái tay anh mà có thể nhấc cả người cô lên.

Trở về phòng không kịp đóng cửa lại, anh nặng nề đè cô ở trên ván cửa, nâng cằm của cô lên, đôi môi lần nữa tìm đến môi đỏ mọng đang né tránh của cô, bất luận cô ra sức né tránh như thế nào, anh cũng có biện pháp hôn cô thật sâu, dùng đầu lưỡi nóng bỏng ở trong miệng cô tạo nên cuồng phong sóng lớn.

Hơi thở của anh quá mức cường hãn cô không thể ngăn cản được, cô khổ sở than nhẹ chau mày, lại bị anh đè ép mãnh liệt.

"Ưmh. . . . . ." Nhược Tuyết tức giận đánh bờ vai rộng của người đàn ông, kéo áo sơ mi dắt giá trên người anh, giống như một con mèo nhỏ. Móng tay bén nhọn cách quần áo bấm vào lưng anh, dùng sức kéo, một vết xước rỉ máu ra.

Tròng mắt người đàn ông dần dần tức giận, anh hoàn toàn bị cô chọc giận, sức lực mang theo dã man bắt hai cánh tay cô, dùng sức ôm cô trở lại bên giường hung hăng ném lên.

Nụ hôn thô bạo như gió lốc mưa rào, mang theo cuồng nhiệt giống như muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng, lại giống như muốn hủy diệt cô.

Đẩy ra lại không tránh được, Nhược Tuyết không hề chống đỡ nữa, bỏ qua giãy giụa, thân thể cứng ngắc thẳng tắp nằm xuống, tùy anh hôn.

Anh muốn cô, điên cuồng muốn cô!

Lương Úy Lâm không ngờ khi anh buông cô ra để cưởi quần áo của mình thì cô lại chủ động ôm cổ anh, hôn anh, anh đang kinh ngạc với sự chủ động của cô thì thân thể đột nhiên bị đau xót…

Cô gái đáng chết, dám to gan như vậy, dám dùng sức cầm nó!?

“Em buông tay ra? Hả? Em muốn biến anh thành thái giám sao?” Người này xuống tay thật độc ác!

“Ai bảo anh ép buộc em? Em không muốn làm cùng anh, là không muốn, không cần…” Nước mắt uất ức giống như một chuỗi trân châu rơi xuống.

Đôi môi bị hôn sưng đỏ ngọa nguậy, thổ lộ tiếng lòng như đinh chém sắt.

Cô không cần mỗi lần đều không thoát được, không muốn vĩnh viễn bị anh khống chế. Cô và anh cuối cùng chỉ có sinh lí dục vọng, trừ lần đó thật ra cũng không tìm được cái gì khác? Đây không phải là điều cô muốn, cô chỉ muốn ở cạnh con gái nhìn cô lớn lên mà thôi, chẳng lẽ không được sao?

“Không muốn cùng anh làm, thật không muốn sao?” Giọng điệu của anh nhẹ xuống.

"Không muốn. . . . . ." Giọng điệu trước nay chưa từng có kiên định.

“Không muốn sao còn nắm chặt như vậy làm gì? Em không buông tay anh cho là em muốn chủ động…muốn anh!” Hai chữ phía sau anh cắn răng nói ra, người phụ nữ này!

Nghe được câu này Nhược Tuyết đột nhiên buông tay ra, quên mất mình muốn uy hiếp anh. Nhưng người đàn ông như Lương Úy Lâm sao có thể bị uy hiếp, sao có thể chịu thiệt thòi đây?

Tay của cô mới thả ra, cả người bị anh áp về giường, không để cho cô diễn lại trò cũ, một bàn tay đem hai tay cô khóa chặt trên đỉnh đầu.

Không đợi cô phản ứng lại, anh nâng đùi mảnh khảnh lên không có chút do dự công chiếm thành trì…cô nói không muốn thì có thể không sao?

"Đau!" Nhược Tuyết khó chịu sợ hãi kêu ra tiếng, một giây kế tiếp, cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi lần nữa bị hôn rất sâu. Trong phòng ngủ vang lên tiếng đàn ông trầm thấp thở dốc, tiếng cô gái khóc thút thít ngâm nga, yêu hận rối rắm, ân oán không thể nào vạch rõ…

Kích tình điên cuồng đi qua, Lương Úy Lâm đang trước mặt cô lại biến mất hơn nửa tháng! Ngày đó cô tỉnh lại trên giường đã là trời chiều rồi.

Còn chưa có ngồi dậy, Lương Tư Đồng liền thùng thùng chạy vào sau đó bò lên giường, một đôi mắt to nhìn chằm chằm hỏi: "Mẹ, con thấy mẹ cùng ba ngủ chung rồi! Tại sao?"

Trời ạ! Lúc ấy mặt của cô lập tức đỏ lên! Dáng vẻ bọn họ ngủ ở cùng nhau lại bị con gái thấy được, nên giải thích thế nào? Bọn họ không phải vợ chồng, cũng không phải là người yêu của nhau, vậy bọn họ là cái gì?

Cũng may vú Lâm kịp thời đi vào hóa giải phiền não “Cô chủ nhỏ à, ba mẹ vốn là muốn ngủ cùng nhau”

"Có thật không?" Nhìn người bạn nhỏ tò mò mắt to, Nhược Tuyết chỉ có thể cười khổ gật đầu.

Cô tức giận! Hận không thể đem anh róc xương lóc thịt! Là cô quá tốt nói chuyện còn quá mềm yếu yếu? Tại sao ở trước mặt của anh, cô cứng mềm đều bị thua thiệt?

Cô chỉ muốn cùng anh nước giếng không phạm nước sông, cứ như vậy đi. Vì con, cô có thể nhẫn nại, nhưng anh lại không buông tha cô.

Một lần lại một lần không có yêu chỉ có khuất nhục lên giường, để phẫn hận chi hỏa chôn sâu trong lòng của cô bùng nổ, người đàn ông đáng chết, bóng dáng cũng không thấy đâu.

Coi cô là quả hồng mà tùy ý vân vê, một ngày nào đó cô sẽ đòi lại! Trong đầu chợt thoáng qua ngày đó Nghiêm đại ca có hỏi cô muốn trả thù anh hay không, Lương Úy Lâm, anh thật quá đáng! Đến lúc đó anh cũng đừng trách em!

Cô nhất định làm cho anh ăn không được! Bằng không anh sẽ cho cô là dễ bắt nạt để ngây ngốc cho anh khi dễ? Hừ, thích dùng thú tính để phục cô? Muốn thì ép cô, không muốn thì không thèm để ý đến cô? Cô muốn dùng cách này để trả gấp bội cho anh!

Về phần phải làm sao để cho cô suy nghĩ một chút! Đang suy nghĩ miên man tiếng kêu ngọt ngào của Lương Tư Đồng làm cô lấy lại tinh thần.

"Mẹ, Nghiêm thúc thúc đến rồi!"

"Nghiêm đại ca!" Nhược Tuyết quay đầu, Nghiêm Quân Hạo đã cười đi tới.

"Nhược Tuyết, gần đây rất vui vẻ chứ? Khí sắc đã khá nhiều!"

"Nghiêm đại ca, hôm nay thế nào có rảnh rỗi tới đây?" Nghiêm Quân Hạo tới luôn luôn đều là tìm người kia , nhưng bóng dáng của anh cũng không trông thấy, ai biết đi nơi nào.

"Nhược Tuyết, anh không phải đến tìm Lâm . Cũng chỉ là Lâm kêu anh tới mang tiểu công chúa đi Thái Lan." Nghiêm Quân Hạo ngồi xuống ở trước mặt Nhược Tuyết, vừa đúng lúc trong nhà người giúp việc bưng trà lên.

"Đi Thái Lan?" Nhược Tuyết chợt ngẩn ngơ. Anh muốn mang con gái đến Thái Lan tại sao chưa từng nói với cô nửa câu? Hơn nữa thông qua miệng của Nghiêm đại ca cô mới biết? Anh là có ý gì?

“Bởi vì gần đây Lâm tương đối bận cho nên không có thời gian trở lại, vừa đúng lúc anh muốn đi qua đó gặp cậu ta cho nên thuận mà đưa bảo bối đi luôn.” Nghiêm Quân Hạo mặt nở nụ cười nhìn Nhược Tuyết.

Quả thật gần đây Lương Úy Lâm rất bận bởi vì cái tập đoàn S&D không biết lượng sức dám công khai đối đầu với Lương thị, trong khoản thời gian này Lương Úy Lâm muốn đối phó với bọn họ, bọn họ sống ở đó cho tiện.

Dám đối đầu trực tiếp với Lương Úy Lâm chính là muốn lấy mạng đặt cược rồi cho nên lần này chơi thật lớn, anh phải tới xem kịch hay?

Vì an toàn của con gái đưa cô bé đến Thái Lan mới yên tâm nhất, chỉ là Lương Úy Lâm chỉ nói đem con gái đi chứ không nói đem mẹ đứa bé đi cùng.

"Muốn đi bao lâu?" Nhược Tuyết cũng không muốn xa con gái quá lâu. Bởi vì cô không thể xa tiểu bảo bối của cô rồi!

“Cái này không chắc chắn, có lẽ sẽ định cư luôn ở bên đó! Em cũng biết, trụ sở chính của Lương thị ở bên đó mà, Lâm một năm ở bên đó tương đối nhiều, không thể để Đồng Đồng ở bên này được.” Nghiêm Quân Hạo thấy sắc mặc của Nhược Tuyết ngày càng khó coi, trong lòng cười trộm. Anh không tin cô có thể thờ ơ như vậy!

"Định cư? Vậy em thì sao, anh ấy nói thế nào?” Nhược Tuyết chịu đựng muốn phát tiết lửa giận ra .Tốt, thật tốt! Lương Úy Lâm, anh khá lắm.

“Cái này, cậu ấy chưa nói đến! Cậu ấy chỉ muốn đưa Đồng Đồng đi, Nhược Tuyết không bằng em cùng đi, ở cùng Đồng Đồng lâu như vậy, sao em có thể xa con bé?”

"Mẹ, muốn cùng đi!" Ở một bên chơi, Lương Tư Đồng nghe được Nghiêm thúc thúc nói liền chạy tới chui vào trong ngực mẹ: "Nơi đó nhà thật lớn có cả vườn hoa, còn có nhiều KIT¬TY của Đồng Đồng, mẹ cùng đi xem có được hay không?"

"Đồng Đồng ngoan!" Nhược Tuyết bồng con gái vào trong ngực, ngẩng mặt lên nhìn vào đôi mắt cười tươi của Nghiêm Quân Hạo, nói, thanh âm đều mang theo nổi giận run rẩy: "Nghiêm đại ca, anh đã nói sẽ giữ lời phải không?"

Dẫn con gái đi, sau đó để cho cô tự sanh tự diệt đúng không? Tốt, cô sẽ không như ý của anh.

"Nhược Tuyết, em đi cùng anh, dĩ nhiên…định đoạt!” Haha Nghiêm Quân Hạo thấy khuôn mặt Nhược Tuyết tức giận, trong lòng kìm nén sắp nội thương! Lương Úy Lâm không phải tôi hại cậu đâu! Là do cậu quá thất bại mà thôi, không liên quan đến mình!

**

Lương Úy Lâm không nghĩ tới ở địa bàn của mình còn có thể bị người ta ám toán. Xưa nay chưa từng có!

Từ từ mở mí mắt ra, đầu có một chút nặng nề, nhưng ánh mắt, tại ngay sau một khắc đã khôi phục rõ ràng, nơi này bài biện không xa lạ, nhưng anh dám xác định đây không phải địa bàn của mình.

“Anh đã tỉnh?” Âm thanh dịu dàng trong veo, khi vang lên trong đầu anh, quay đầu nhìn thấy Nhược Tuyết đang ngồi trên ghế sa lon cầm một hộp kem lớn, ngụm to, ngụm nhỏ ăn. “Muốn đùa với anh sao?” Anh nhàn nhạt mở miệng, không có hốt hoảng cũng không luống cuống, nhìn còng tay trên cổ tay của mình, giọng điệu bình thản.

Người phụ nữ này anh chỉ muốn đưa Đồng Đồng tới một thời gian thôi không nghĩ cô cũng tới đây. Ngày đó anh không khống chế được muốn cô. Cho dù cô không muốn gặp lại anh, vừa đúng lúc Sneidjer không biết sống chết nên anh không tìm được chỗ phát hỏa thì đúng lúc này gặp được nên đáp chuyên cơ chạy về.

Trước kia lơ đãng cũng chỉ là vì anh không để ý mà thôi nhưng lần này phải nhổ cỏ tận gốc, anh không có kiên nhẫn chơi cùng hắn nữa! Mà vụ án này Hạo Nhiên đã kéo dài đủ lâu nên kết thúc rồi.

Chỉ là trêu chọc một con chuột trắng nhỏ mà thôi, thế nhưng khi tính mạng của nó bị uy hiếp thì sẽ bất chấp để giành lấy cơ hội sống cuối cùng. Mà nhược điểm của Lương Úy Lâm là con gái, mặc dù xác định không ai động được tới nó nhưng vẫn muốn mang con bé đến đây thì mới an tâm nhất, về phần người phụ nữ kia, trên đời này biết cô tồn tại chỉ có mình anh không còn ai khác.

Hơn nữa theo như mức độ ghét anh của cô thì không nghĩ cô sẽ tới sống chung với anh, cho nên chỉ gọi Quân Hạo mang con tới đây thôi. Nếu cô ấy thích con, mà con cũng thích ở cùng cô ấy thì chờ anh xong chuyện sẽ đem con về nước.

Anh vạn lần không nghĩ tới là người bạn anh tín nhiệm nhất lại nói chuyện này trước mặt cô nên cô cùng con gái đi đến đây.

Rất tốt lúc nhìn anh chỉ trước sau lạnh nhạt không nói lời nào, nêu cô muốn vậy thì cứ vậy đi!

Nhưng tại sao anh chỉ đưa bọn họ ra ngoài ăn cơm thôi, sao lại như thế này? Chẳng lẽ là bị cô tính toán gì sao?

Cũng đúng lần trước cô còn dám uy hiếp tính mạng của anh, bây giờ có chuyện gì cô không làm được? Càng ngày càng dũng cảm rồi! Anh sẽ chơi cùng cô!

“Ưm…” Cô ngậm thìa giương mắt nhìn đồng hồ trên tường “mới mười giờ thôi xem ra Nghiêm đại ca nói không sai, thân thể của anh chống cự xuân dược rất tốt.”

"Nghiêm Quân Hạo?" Lương Úy Lâm hếch mày lên.

“Chính là anh ấy? Bằng không em không thể làm gì anh được!” Nhược Tuyết đi tới, ngồi ở bên giường nở nụ cười.

Lương Úy Lâm trong đầu vòng vo một vòng, ngày đó vốn là bọn họ muốn ở nhà ăn cơm, kết quả người phụ nữ kể từ khi nhìn thấy anh không nói một câu nhưng lại chủ động nói với anh ra bên ngoài ăn đồ ăn Thái Lan, còn không cho con gái đi cùng!

Được rồi nếu khó có được cô chủ động như vậy, tại sao anh có thể không theo cùng? Con gái từ nhỏ lớn lên ở đây nên không sao, vậy thì đi đi!

Kết quả bọn họ chẳng những ăn cơm, mà cô còn muốn anh đưa cô đi xem gay biểu diễn, Lăng Nhược Tuyết như vậy bao năm qua anh chưa từng thấy. Đầu óc tỉnh táo trong một khắc kia hóa hư không, bọn họ chẳng những đi xem biểu diễn mà còn khéo chỗ này gặp Nghiêm Quân Hạo.

Bởi vì cô cười nên anh căn bản không nghĩ Nghiêm Quân Hạo lại xuất hiện ở nơi này, sau khi bọn họ gặp mặt, Nghiêm Quân Hạo kéo bọn họ vào phòng cao nhất sau đó uống một ly rượu cùng cậu ta….Xem ra đầu đuôi câu chuyện là vậy, vấn đề nằm trong ly rượu kia.

Anh chưa bao giờ đề phòng bạn tốt của mình hơn nữa phần lớn dược vật trên đời này anh có thể biết là của Nghiêm Quân Hạo! Nhưng cậu ta nổi tiếng trong nghề y, cậu ta lại tự mình điều chế xuân dược làm sao có thể để người ngoài biết!

“Em muốn làm cái gì?” Anh nhẹ nhõm hỏi người phụ nữ nhỏ của mình. Cho dù tay chân bị còng nhưng anh vẫn trấn định tự nhiên.

Người này, tâm tư tính toán của cô, thậm chí cùng bạn tốt của anh đem anh đến nơi này rốt cuộc muốn làm gì? Có thể tưởng tượng, bởi vì Nghiêm Quân Hạo giúp một tay cô có thể đưa anh đi sẽ không có ai hoài nghi, vì thủ hạ của anh sẽ không đề phòng bạn tốt cuả anh, càng không nghĩ tới cô.

“Muốn làm gì ư?” Cô cố ý quay đầu đi, gương mặt ngây thơ “Để cho em suy nghĩ một lát”

“A, em muốn.” Cô chợt đem mặt tới gần trước mặt anh “Anh không phải rất thích dùng tình dục để giày vò em sao? Không bằng em cũng dùng cái này để hồi báo anh có được không?” Em đem những thứ anh dùng với em, trả lại cho anh.”

“Ai dạy em làm thế?” Cặp mắt anh thoáng qua tia kinh ngạc, sau đó tâm vô tình hỏi. “Anh không phải là thầy tốt nhất của em sao? Cần gì ai khác dạy nữa?” Người đàn ông này từ 18 tuổi, cô không biết gì là yêu có thể dạy cô giãy giụa trong thế giới tình dục, sống không bằng chết, anh hỏi rất hay?

Nghe được lời cô nói anh nhìn cô thật sâu, không nói. Người phụ nữ này thật không ngờ đến! Anh cho là cô chỉ là một tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn kết quả anh sai rồi, cô căn bản là con hồ ly giảo hoạt! Có lẽ do anh đã bức đến mặt sâu nhất của cô mà ra?

“ Cảm giác không động đậy được, khó chịu lắm sao?” Vốn nghĩ muốn hỏi anh sướng hay không chỉ là lời như vậy cô không thể hỏi cho nên dùng cách khác đi! Cúi đầu hôn nhẹ nhàng môi anh, bị đôi môi vừa ăn kem lạnh cóng nhẹ nhàng liếm qua anh “Em đang đùa với lửa sao?”

Cả người anh cứ như hình chữ đại nằm đó không thể nhúc nhích, cả người trần truồng, cơ bắp chắc, bóng loáng mơ hồ ửng sáng, chỉ có một miếng chăn nhỏ đắp ở bộ phận trọng yếu. (tưởng tượng cười sặc sụa hình dáng của a Lâm đang nằm =))

Bị phục dược anh lại cảm thấy có chút nhếch nhác, anh nằm nơi đó, tựa như một con báo châu phi hoang dại có thể bất cứ lúc nào săn mồi, tràn đầy ngang ngược “Lương Úy Lâm bây giờ anh đang uy hiếp em sao?” Cô hừ lạnh ngẩng mặc lên, cầm hộp kem, cái muỗng nhỏ nhở múc xuống, cũng không bỏ vào miệng.

“Em bây giờ thả anh ra, anh có thể không so đo với em.” Thật đúng là hoàng ân rộng lớn nha! Nhìn anh nói xong như trong người có bao nhiêu bực bội.

"Nói giỡn sao!" Anh không so đo, cô so đo, "Em khổ cực mới biến anh thành như thế này, sao có thể thả anh ra? Nghĩ hay lắm.”

“Em xác định em chịu đựng được cái giá chọc giận anh sao?” Tròng mắt nguy hiểm híp lại.

“Anh xem em chọc có nổi không!” Cả người cô kéo qua thân thể của anh “Dù sao bây giờ anh không động đậy được có thể làm gì em.”

Người phụ nữ này thật phách lối. Tốt anh sẽ chơi với cô tới cùng. Nhìn cô có thể giở trò gì, dám ngồi trên người anh động đậy, dũng khí thật nhiều.

Nhìn thấy Lương Úy Lâm mím môi nhìn cô chằm chằm không nói gì nữa, Nhược Tuyết cúi người xuống ở bên tai anh hài lòng nói “ Anh không phải rất thích sao? Không bằng chúng ta chơi một chút có được hay không?”

Cầm cái thìa nhỏ lên, múc một ít kem màu hồng mê người hiện trước mắt của anh.

“Ừ, anh không phải thích ăn kem sao? Em cho anh ăn có được hay không?” Cô gặp quỷ mới không thích ăn kem, mặc kệ là cái gì….Ưm được rồi cô thừa nhận có chút xấu hổ khi nói ra câu kia, gương mặt đỏ bừng1

Một ít kem từ môi anh chảy xuống, băng gặp hỏa làm cho người anh căng thẳng, càng làm anh khó chịu, cái người chết tiệt kia lại dùng môi không ngừng đem kem hòa tan…

Đôi mắt anh như ngọn lửa động, một trận cuồng phong sẽ tới…

Người phụ nữ thật dám chơi anh như vậy? Cuộc sống hơn 30 năm của Lương Úy Lâm chưa từng có chuyện hoang đường như vậy, anh thật là bội phục chết cái người phụ nữ này rồi, dám cùng anh chơi lớn như vậy, trên đời này không tìm được người thứ hai…

Anh nhìn cô chằm chằm, nếu không phải là khuôn mặt nhỏ nhắn quen thuộc cho dù có nhắm mắt cũng không nhận lầm thì anh nhất định cho là người phụ nữ này là yêu tinh mà Nghiêm Quân Hạo tìm được.

Hôm nay ở trước mặt anh, gương mặt khéo léo ngay cả nói chuyện cũng không dám lớn tiếng thật không phải là Lăng Nhược Tuyết, cô là một con hồ ly tinh tu luyện chỉ đặc biệt để đối phó anh. (chậc tình hình a Lâm mê chị Tuyết như điếu đổ rồi )

Kem trên người ngày càng nhiều sau đó bị cô liếm sạch, cô lại dám cắn, gặm trên người anh.

Anh thở ngày càng gấp rút, tuy nhiên nó không có cách nào nhúc nhích, Nhược Tuyết nhìn cái đó nhô cao dưới chăn mỏng, nụ cười trên mặt càng thêm trở nên rực rỡ.

“Lương Úy Lâm, làm sao đây? Kem không đủ dùng!” Giống như khổ não nhìn trong hộp kem “Thôi còn lại bôi chỗ này cũng được rồi!” Cô kéo chăn mỏng. Đưa tay cầm nó, tiếng rút khí của anh mãnh liệt.

Cô dám! Anh nắm chặt quả đấm, trên trán nổi gân xanh, mồ hôi chảy ra. Hừ Lương Úy Lâm cũng có ngày này, đáng đời.

"Lăng Nhược Tuyết, em dám!" Anh cắn răng, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.

“Em dám” Người đàn ông này lúc này còn lớn tiếng với cô? Hừ, cô chính là dám! Múc kem ra, trực tiếp dùng tay tha lên. Toàn thân anh chợt co rút, đầu cứng ngắc, băng hỏa kết hợp, loại cảm giác này chỉ có tự bản thân mới hiểu được,. Lăng Nhược Tuyết, em thật là chơi lớn! Em được lắm!

“A, tan ra rồi…” Cô kinh hô, chơi cũng đã lâu, kem đã tan chảy ra rồi.

Bắp thịt của anh căng đau muốn giãy giụa, nhưng cái còng tay đáng chết, giữ anh thật chặt không động đậy được “Lăng Nhược Tuyết, cái người phụ nữ đáng chết này, thả anh ra ngay lập tức! Lập tức!”

Lương Úy Lâm luôn tỉnh táo, băng lãnh như sương nhưng lần này trước mặt cô mất khống chế.

“Em không thả! Không bằng em giúp anh có được hay không?” Anh nổi điên, xem ra thật đáng thương, nếu để cho thủ hạ của anh nhìn thấy thì một chủ nhân anh minh thần võ như anh lại bị một người phụ nữ chơi thành ra như vậy, không khéo kéo cô ra ngoài bắn một vạn lần không tiếc?

"Lăng Nhược Tuyết, lập tức, dùng tay của em, miệng của em, lập tức. . . . . ."

Người đàn ông này, thiệt là, không chịu thua đi cầu cô, chỉ là nhìn anh kích động như vậy, cô sẽ tốt bụng tha cho anh!

Người này do một tay anh tạo nên, dĩ nhiên biết làm sao để lấy lòng anh nhưng thật sự rất mệt mỏi, cô đã phấn đấu lâu như vậy tại sao anh còn có thể ngẩng cao đầu? Một chút kích tình ra ngoài cũng không có.

Tay của cô mỏi chết đi được, miệng cũng vậy, anh còn không ra được. Không được, cô không muốn chơi.

“Lăng Nhược Tuyết em dám tránh ra thử xem…” Mang theo dục vọng chưa thỏa mãn, cái miệng nhỏ nhắn của cô thoáng buông thì anh rống to ra ngoài. Cô thật đúng dám rồi! Chỉ là lần này cô cũng muốn anh sống không được chết không xong, hừ! Cùng anh ở chung nhiều năm, một chút phương diện nào đó coi như cô đã hiểu.

Lần nữa cuối đầu, quả nhiên mười mấy phút sau, hô hấp của anh trở nên vừa nhanh vừa vội, anh tột cùng đang ở trước mắt…

Mà cô cứ như vậy buông lỏng miệng.

"Lăng Nhược Tuyết!" Anh nhỏ giọng quát khiển trách, trong giọng nói có rõ ràng không dám tin.

“Thật xin lỗi, em không muốn chơi!” Cô nhìn dục vọng đang phát tiết kích động mà không làm gì được, ghé vào lỗ tai anh nhẹ nhàng nói “Lương Úy Lâm ngàn vạn lần không được dùng thú tính đối phó em, em ghét nhất người như vậy.” Cô nói xong nhẹ nhàng đứng dậy, xuống giường.

“Em dám đi, em nhìn thử xem!” Anh dùng lực giùng giằng, muốn đứng dậy nhưng đáng chết không được. Anh chưa bị trêu qua như thế, Lăng Nhược Tuyết, em thật giỏi!

“Thời gian không còn sớm, Đồng Đồng nhất định đang chờ em trở về, cái này, cho anh dùng thôi….” Cô mị hoặc cười một tiếng, vốn là nghĩ tiêu sái bước đi nhưng giống như nhớ được cái gì, bỗng nhiên quay lại, mở hộc tủ ra, cầm một vật ra hướng đến người trên giường nói “Lương Úy Lâm , Nghiêm đại ca nói cái đồ này đối với đàn ông là một bảo bối, không bằng, anh dùng đi…”

Cũng biết tứ chi anh bị trói dưới tình huống này sao có thể sử dụng? Đáng đời! anh không phải rất thích sao? Búp bê thổi khí để cho anh ba ngày ba đêm không bị hư đó!

Nhược Tuyết chưa bao giờ biết mình cũng có thể hư hỏng như vậy! Mọi người do bị buộc mà ra!

"Lăng Nhược Tuyết. . . . . ." Lương Úy Lâm không dám tin nhìn cái đó nằm ở trên người của anh, không phải nói con búp bê thổi khí, mẹ nó! Đời này anh chưa từng bị loại sỉ nhục như thế này!

Người đàn ông tức giận rống to vang vọng khắp phòng, vách tường như rung lên! Nhược Tuyết bịt lỗ tai chạy xuống lầu, chết rồi, cô không phải quá đáng quá chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv