Sơ Địch giật mình, dường như không dám tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Ninh Hoắc Đông là đang nói chuyện với cô sao?
Ninh Hoắc Đông không thấy cô trả lời, hắn tưởng Sơ Địch không nghe thấy bèn lặp lại lời nói một lần nữa, thanh âm vừa chậm vừa lớn.
“A Địch, tôi nói em sinh cho tôi một đứa con đi!”
Đến mức này, Sơ Địch mới dám chắc Ninh Hoắc Đông là đang nói chuyện với cô, hắn không hề nói đùa. Đôi đồng tử màu hổ phách nghiêm túc nhìn Sơ Địch, dường như còn nhìn ra một chút mong chờ trong ánh mắt ấy.
Sơ Địch không nghĩ ngợi nhiều, từ chối ngay.
“Ninh Hoắc Đông, anh đừng hòng!”.
Muốn cô sinh con cho hắn, hắn đang mơ sao?
“A Địch”.
Ánh mắt Ninh Hoắc Đông tối đi, giọng nói của hắn cũng không còn ôn hòa giống như trước nữa. Có một hơi lạnh bất giác hòa quyện vào giọng nói của hắn, dù chỉ thay đổi một chút thôi nhưng Sơ Địch vẫn có thể nhận ra được.
“Ninh Hoắc Đông, anh hận tôi đến chết đi sống lại. Theo lý mà nói trong số tất cả các người phụ nữ tồn tại trên đời, tôi là người không có tư cách mang thai con anh nhất. Không phải vậy sao?”.
Sơ Địch ý thức được lời nói ban nãy của cô đã khiến Ninh Hoắc Đông kích động, cô vội điều chỉnh lại lời nói của mình. Sơ Địch hiểu rõ hắn hận cô ra sao, vậy nên lúc này hận thù của hắn dành cho cô chính là thứ tốt nhất để Sơ Địch thoát thân.
Chỉ là Sơ Địch không ngờ tới Ninh Hoắc Đông sẽ lại đáp trả cô như thế này.
“Chính vì tôi hận em nên mới để em mang thai con của tôi. Ở bên cạnh tôi, sinh con cho tôi là cách tốt nhất để trừng phạt em”.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười. Bàn tay thô ráp của hắn không ngừng mơn trớn trên cơ thể của Sơ Địch. Hắn còn không nhìn thấu cô sao? Kể từ khi cô bước chân vào Ninh thị đã nghĩ cách trốn thoát. Hai năm trước cô có thể dùng mạng sống của mình để ép hắn thả cô đi thì Ninh Hoắc Đông tin không có gì mà Sơ Địch không thể không làm được. Hắn muốn cô mang thai con của hắn, hắn muốn dùng đứa bé làm dây xích trói chặt chân cô.
“Tôi không muốn sinh con bây giờ”.
Sơ Địch nhất thời không biết trả lời Ninh Hoắc Đông như thế nào. Lời nói của hắn đã thành công chặn miệng cô. Phải mất một lúc lâu sau, Sơ Địch mới nói được thành tiếng.
“Tôi không cho em lựa chọn. A Địch, tôi là đang thông báo cho em”.
Ninh Hoắc Đông nhíu mày, hắn không còn vui vẻ như trước nữa. Sơ Địch biết cô đã làm hắn tức giận, nhưng cô không thể chấp nhận yêu cầu này của Ninh Hoắc Đông.
Sinh con không phải trò đùa. Sơ Địch chính vì hiểu lý do Ninh Hoắc Đông muốn có đứa bé này nên mới kịch liệt phản đối. Hắn muốn buộc chặt cô bên cạnh mình có rất nhiều cách, không cần thiết phải sử dụng đứa nhỏ.
“Ninh Hoắc Đông, tôi nói rồi, tôi sẽ không bỏ đi”.
Sơ Địch vừa dứt lời, Ninh Hoắc Đông đã thúc mạnh vào bên trong cơ thể cô. Đau đớn bất chợt ập đến khiến gương mặt nhỏ nhắn của cô trở nên vặn vẹo. Sơ Địch bấu chặt lấy cánh tay rắn chắc của Ninh Hoắc Đông, thảm thiết cầu xin.
“Đừng! Ninh Hoắc Đông, xin anh”.
Nhưng Ninh Hoắc Đông lại làm như không nghe thấy lời cô nói. Hắn ‘vận động’ mỗi lúc một mạnh hơn, từng đợt từng đợt hoan ái qua đi đều như lấy mạng của Sơ Địch. Mỗi một đợt cao trào kết thúc, Ninh Hoắc Đông đều lưu lại bên trong cơ thể Sơ Địch một thứ chất lỏng màu trắng đục.
Nhưng dường như hắn cảm thấy như vậy vẫn không đủ. Hắn muốn cô nhiều hơn, muốn chắc chắn rằng cô có thể mang thai con của hắn. Sơ Địch không biết bản thân ngất đi rồi tỉnh lại đã bao nhiêu lần, chỉ biết mỗi lần cô mở mắt đều nhìn thấy Ninh Hoắc Đông vẫn đang say mê phát tiết trên cơ thể cô.
[ … ]
Giữa buổi chiều ngày hôm sau Sơ Địch mới tỉnh lại. Cô chậm rãi ngồi dậy, đêm qua bị Ninh Hoắc Đông hành hạ cơ thể đến bây giờ vẫn đau nhức, chỉ cần động nhẹ một cái cũng có thể cảm nhận nỗi đau thấu tận tâm can.
Sơ Địch nhận ra đây không phải là phòng nghỉ trong văn phòng của Ninh Hoắc Đông mà là phòng ngủ chính của Ninh gia. Cô không biết hắn đã đưa cô về đây từ lúc nào.
Sơ Địch vén chăn, nén đau bước xuống giường, phát hiện chiếc tủ gỗ đặt bên đầu giường có một tờ giấy trắng. Cô cầm lên xem, bên trên có vài dòng chữ do Ninh Hoắc Đông viết, nét chữ của hắn giống như tính cách của hắn, mạnh mẽ và tàn nhẫn.
“A Địch, tôi sợ em ngủ ở phòng nghỉ không quen nên đã đưa em về Ninh gia. Ở nhà tĩnh dưỡng cẩn thận, tối tôi sẽ về ăn tôi cùng em”.
Sơ Địch đọc xong liền vo viên tờ giấy trong tay, ném vào thùng rác.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Sơ Địch từ người giúp việc trong biệt thự chắc chắn rằng Ninh Hoắc Đông không có ở nhà mới dám ra ngoài. Đi một đoạn đường ngắn, Sơ Địch liền nhìn thấy hiệu thuốc. Cô giống như một con cá nhỏ bị mắc cạn trên bờ, nhìn thấy nước là hiệu thuốc mà vội vàng lao đến.
“Cho tôi một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp”.
Sơ Địch tuyệt nhiên không thể mang thai con của Ninh Hoắc Đông, tuyệt nhiên không thể. Hắn khiến cô nhà tan cửa nát, hắn hại chết ba mẹ cô, hại chị em cô phải lưu lạc bên nước ngoài, sao cô có thể vui vẻ sinh cho hắn một đứa con…
Nhân viên hiệu thuốc đưa thuốc cho Sơ Địch, còn có thiện chí nhắc nhở.
“Cô gái, loại thuốc này uống nhiều không tốt cho sức khỏe đâu, nên sử dụng biện pháp an toàn”.
Sơ Địch chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, cô không nói gì thêm. Khi bàn tay Sơ Địch chạm vào lọ thuốc, không hiểu vì sao sống lưng cô lại lạnh buốt. Sơ Địch nghĩ rằng bản thân đã nghĩ nhiều, chứ người đàn ông ấy không thể xuất hiện vào lúc này…
Nhưng khi cô vừa xoay lưng lại đã nhìn thấy Ninh Hoắc Đông ở trước mặt. Hắn dựa lưng vào chiếc xe màu đen, hai tay đút túi quần, đôi mắt màu hổ phách khóa chặt trên người Sơ Địch. Phản ứng đầu tiên của Sơ Địch chính là đem hộp thuốc tránh thai vừa mua giấu ra sau lưng.
“Lên xe”.
Ninh Hoắc Đông nói. Nhưng Sơ Địch vẫn bất động đứng đó.
Người đàn ông kia nhíu mày, không mấy kiên nhẫn lặp lại lời nói một lần nữa.
“Tôi nói em lên xe!”.
Lần này, Sơ Địch đã nghe lời hắn. Khi cô đi qua người Ninh Hoắc Đông, hộp thuốc đang cầm trong tay đã bị hắn giật mất. Đến khi Sơ Địch phản ứng lại, cô đã bị hắn tống lên xe, còn hộp thuốc thì bị Ninh Hoắc Đông ném thẳng vào thùng rác không thương tiếc.
Về đến Ninh gia, Ninh Hoắc Đông liền kéo Sơ Địch lên phòng. Hắn đẩy cô xuống giường, cơ thể to lớn của Ninh Hoắc Đông áp sát lên cơ thể nhỏ bé của cô. Hắn chống hai tay xuống.
“Sơ Địch, em không muốn mang thai con của tôi như vậy?”.
Ninh Hoắc Đông biết cô thức dậy, việc đầu tiên hắn làm chính là muốn trở về gặp cô. Hắn bỏ lỡ cả cuộc họp quan trọng ở Ninh thị để được cái gì? Để chứng kiến cảnh tượng người phụ nữ của hắn gấp gáp chạy ra hiệu thuốc mua thuốc tránh thai sao?
“Phải. Tôi không muốn mang thai con của anh, một chút cũng không muốn! Ninh Hoắc Đông, ngày hôm nay anh dù có giết chết tôi, giết tất cả những người xung quanh tôi, tôi cũng sẽ không sinh con cho anh”.
Sơ Địch nhìn thẳng vào đôi mắt hừng hực lửa giận cùng với những tia máu đỏ chằng chịt của Ninh Hoắc Đông, cô nói rất kiên quyết. Cô có thể mặc hắn hành hạ, đối đãi với như thế nào cũng được, chỉ riêng chuyện này Sơ Địch nhất quyết không nhượng bộ.
“Sơ Địch, em đừng tưởng tôi sẽ không giết em!”.
Ninh Hoắc Đông quát lớn. Bàn tay của hắn đang đặt trên giường đã chuyển sang bóp cổ Sơ Địch, lực tay rất mạnh, chẳng mấy chốc đã tước đi hô hấp của cô. Sơ Địch không thở nổi, khó chịu vô cùng, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ nhưng vẫn cương quyết nói với hắn.
“Ninh Hoắc Đông, anh có giỏi thì giết tôi đi!”.
“Sơ Địch, hai năm không gặp, em quên rồi, chống đối tôi sẽ không có kết quả tốt”.
Ninh Hoắc Đông mỉm cười. Hắn buông Sơ Địch ra, sau đó rút thắt lưng. Rất nhanh, từng tiếng vun vút đã vang lên đều đều, trong không khí dấy lên mùi máu tươi.
Sơ Địch giống hệt như hai năm trước, nằm trên giường chịu đựng từng cơn đau, Chật vật, thê thảm nhưng lại không hề rên lên một tiếng.
Dường như đã đánh đủ, Ninh Hoắc Đông vứt thắt lưng sang một bên. Hắn đi đến bên cạnh Sơ Địch, cúi người cởi toàn bộ quần áo trên người cô xuống, sau đó tiếp tục chuyện mà hắn cần làm.
Ninh Hoắc Đông hiện tại không khác gì một con thú không có nhân tính, năm lần bảy lượt phát tiết trên người Sơ Địch. Hạ thân dưới sự hành hạ của Ninh Hoắc Đông mà chảy máu, nhưng người đàn ông này vẫn mặc kệ, mỗi một đợi luân động đều dùng sức đi vào nơi sâu nhất trong cơ thể của Sơ Địch.
Hắn cúi người hôn lên môi cô, hôn rất lâu.
“A Địch, ngày hôm nay em tuyệt đối không thể quên, chống đối tôi vĩnh viễn sẽ chỉ có một kết quả chính là đau đớn, thảm hại. A Địch, chỉ cần sau ngày hôm nay em không lén lút uống thuốc tránh thai, mọi lỗi lầm trước đó của em tôi sẽ tha thứ”.
Ninh Hoắc Đông dùng tay lau đi giọt nước mắt đọng trên khóe mi Sơ Địch. Giọng nói của hắn tuy ôn hòa như thế, nhưng hành động lại trái ngược lại.
Sơ Địch dường như không còn nghe thấy lời Ninh Hoắc Đông nói nữa. Cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ánh mắt vô hồn phủ một tầng sương mỏng.
Hôm nay Sơ Địch rất tỉnh táo, không hề ngất đi. Chẳng biết Ninh Hoắc Đông đã dừng lại từ khi nào, cơ thể cô hoàn toàn mất cảm giác. Hắn rời khỏi người cô, đi đến ngăn kéo tủ lấy ra một dây xích sắt. Ninh Hoắc Đông trói tay Sơ Địch với chân giường.
“A Địch, chừng nào em mang thai con của tôi, chừng ấy tôi sẽ thả em đi”.
Ninh Hoắc Đông sợ Sơ Địch sẽ lén hắn uống thuốc tránh thai, vì thế hắn chỉ có thể dùng cách này để khống chế cô.
Ninh Hoắc Đông mặc lại quần áo, hắn nhìn Sơ Địch chật vật nằm trên giường một lúc sau đó mới quay đầu rời đi.