Tư Gia Di hoàn toàn không thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này thế nào, nhất là khi người đàn ông này đang ngủ say ngay trước mặt cô.
Cô ngồi ngẩn người trên giường hồi lâu, sau đó xốc chăn nhích người xuống giường. Nhìn thấy bộ đồ lót bị xé rách vứt trên sàn nhà kia bỗng cảm thấy không vui, cô đá nó vào gầm giường rồi cầm khăn tắm đi thẳng vào phòng tắm.
Đứng dưới vòi hoa sen, nước ấm chảy xuống, cơ thể trong chiếc gương mờ đi vì hơi nước kia đầy dấu vết hoan ái không thể nào xoá được.
Cô thật khâm phục bản thân, trong một ngày cả hai bên đã thoả thuận xong, như vậy đến khi mỗi người đi một ngả sẽ không đến nỗi đau lòng.
Tư Gia Di tắt vòi hoa sen, vừa lau tóc vừa đi ra, bởi vì cô cúi đầu nên chỉ nhìn thấy được đôi chân ngay trước mắt. Cô không muốn ngẩng đầu nhìn anh, cứ đứng cúi đầu đứng ở kia không nhúc nhích, cho đến khi Diêu Tử Chính mở miệng: “Không ngủ được sao?”
Anh không nhận được câu trả lời, Tư Gia Di im lặng quay lại giường nhặt quần áo lên mặc vào. Nghĩ rằng chắc anh sẽ đi, Tư Gia Di vừa định thở phào lại thấy anh vừa thắt caravat vừa đi đến bên người cô.
“Thế này đi, tôi chưa ăn cơm tối, chúng ta ra ngoài ăn khuya.”
“Đã muộn thế này rồi…”
Tư Gia Di bất đắc dĩ kéo dài giọng, lại để cho anh có cơ hội chặn đứng lời từ chối mà cô sắp nói: “Tình nhân có thể thoả mãn yêu cầu nho nhỏ ấy đúng không?”
***
Tư Gia Di nguỵ trang kín mít ra khỏi cửa với một chiếc kính cận lớn, đầu đội mũ, còn đeo cả khẩu trang, trong cái giá rét của thời tiết mùa đông chắc cũng không bị coi là khác người.
Cách nhà cô không xa có một quán ăn, nhưng Diêu Tử Chính vẫn lấy xe đưa cô đi ăn ở nơi khác xa hơn.
Tư Gia Di ngồi trên xe với vẻ mặt gượng gạo, cô bất mãn với người đàn ông này bao nhiêu đều thể hiện rõ trên khuôn mặt. Anh bỗng nhiên mở miệng: “Nếu mệt thì ngủ một lát đi.” Đây chẳng phải điều Tư Gia Di đang muốn làm ư, cô quay đầu sang một bên chợp mắt, đồng thời cắt đứt cuộc trò chuyện.
Cuối cùng xe cũng dừng lại, khi nghe thấy anh nói: “Đến nơi rồi.” Tư Gia Di lập tức mở mắt, vừa mở cửa bước xuống xe cô đã khựng lại để quan sát kỹ khung cảnh trước mắt.
Nhìn hết lần này đến lần khác, rốt cuộc cũng biết không phải mình nhìn nhầm.
Diêu Tử Chính vòng sang bên này đóng cửa xe giúp cô, thấy cô vẫn ngây ngốc ra đó anh liền ôm ngang thắt lưng cô đi về phía trước: “Trước đây em thường xuyên đến nơi này ăn phải không? Nói xem quán này có món gì ngon?”
Anh nhắc đến chuyện này rất bình thường, ngón tay Tư Gia Di trong túi áo đã siết lại thành nắm đấm.
Diêu Tử Chính ôm cô đi qua mấy bàn đã chật kín người đến một bàn trong góc khuất. Những bàn ngoài trời đã bị người khác giành trước, khắp nơi là tiếng nói chuyện ồn ào, nhưng Tư Gia Di vẫn cảm thấy trong lòng mình vô cùng trống rỗng và yên lặng.
Diêu Tử Chính gọi rượu và đồ ăn, còn gọi giúp phần của cô nhưng lại chẳng hỏi cô muốn ăn gì, bởi vậy Tư Gia Di càng nghi ngờ câu nói vừa rồi của anh có ẩn ý gì đó.
Tư Gia Di ghét nhất kiểu muốn nói lại thôi đó, bà chủ quán ăn vừa mang rượu đến cô đã cầm lấy một ly ngửa đầu há miệng uống một ngụm lớn. Rượu ấm nóng khiến con người đang sợ hãi cũng trở nên can đảm hơn, Tư Gia Di hỏi một câu đơn giản: “Tại sao anh biết nơi này? Diêu Á Nam nói cho anh biết ư?”
Anh cười mỉm, thái độ giống hệt nhau.
Anh rót đầy ly rượu của cô. Tư Gia Di cầm lấy ly rượu rồi lại ngửa đầu uống cạn ly, không hiểu tại sao trong lòng cảm thấy vô cùng buồn phiền. Do uống quá nhanh nên cô bị sặc rồi ho khan, cổ họng và khoang mũi đều cảm thấy nóng bỏng.
Diêu Tử Chính đứng dậy đi đến chỗ cô giúp cô vỗ lưng.
“Trước đây trong nhà gặp xảy ra chuyện, chúng tôi cần một số tiền rất lớn.” Anh đột nhiên nói.
Tư Gia Di chau mày, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.
“Nếu tôi nhớ không nhầm, lúc ấy em và Á Nam vẫn đang là thực tập sinh đúng không? Còn chưa được coi là gà nhà của công ty quản lý, lại càng không có tiền.”
“Tại sao lại nói đến chuyện đó?”
‘Quá khứ’, cô rất ghét nhắc đến từ này.
Diêu Tử Chính dường như rất thích thú khi nhắc đến chuyện này: “Tất nhiên bây giờ số tiền ấy chẳng đáng là bao, nhưng đối với chúng tôi khi đó mà nói thì đó chính là tiền cứu mạng. Trước đây tôi không đủ khả năng kiếm được số tiền ấy nên đành phải vay một người bạn, đổi lại phải thay cậu ta làm một số chuyện, cũng bởi vậy mà chọc đến không ít người xấu. Vì Á Nam ở trọ trong quán bán đồ ăn vặt ở đầu phố kia, lúc ấy tôi hẹn nó gặp nhau ở đây để đưa tiền cho nó, để nó đưa lại cho ba mẹ. Em còn nhớ lúc ấy chính em đi cùng cô ấy đến gặp tôi lấy tiền không?”
Thời gian trôi qua đã lâu, kí ức đã trở nên mông lung mờ mịt, nhưng giọng nói bình thản của người đàn ông này dường như có thể đưa cô vén bức màn trở lại quá khứ, đánh thức một số kí ức cô đã quên.
Lúc ấy Diêu Á Nam hẹn cô tới quán này ăn khuya, đồ ăn ở đây nổi tiếng cả dãy phố, mà lúc ấy cô thèm ăn vặt, đã muộn nhưng vẫn lái xe đến đây. Cô ăn rất nhanh, Diêu Á Nam lại như người mất hồn, hết nhìn trái lại nhìn phải giống như đang đợi ai đó.
Sau đó xuất hiện một đám người đánh nhau.
“Khi đó tôi không tìm được hai người, nhưng trước đó đã bị bọn du côn tìm được. Quả thực rất khéo, cả dọc đường bị người ta đuổi đánh, về đến nơi lại nhìn thấy hai người đang ngồi đây ăn uống.”
Tư Gia Di không còn nhớ rõ lúc ấy có đúng là các cô ngồi ở trong quán ăn uống gì thật hay không, nhưng cô quả thật nhớ một chuyện, đó là khi Diêu Á Nam xông về phía trước ngăn cản bọn họ, vẻ mặt cô ấy lo lắng đến cỡ nào.
Diêu Á Nam lôi kéo người bị đuổi đánh kia chạy như điên, còn cô không biết chuyện gì đang xảy ra nên bị bỏ lại. Cuối cùng Diêu Á Nam gọi điện cho cô, lúc ấy cô mới tìm được bọn họ đang trốn ở cuối hẻm.
Mùa đông năm ấy cũng lạnh giống hệt mùa đông năm nay, Diêu Á Nam đi tìm hiệu thuốc mua thuốc, cô chỉ có thể dùng khăn tay cố gắng giúp anh cầm máu. Cả người anh phát run, không biết bởi vì đau hay bởi vì cái rét lạnh mùa đông. Tư Gia Di cởi áo khoác cho anh mặc, giây phút đó là lần đầu tiên anh mở mắt nhìn Tư Gia Di, một giọt máu như viên ngọc đỏ tươi đọng trên lông mi anh sau nháy mắt đã rơi lên áo của cô.
“Lúc ấy cả người tôi bẩn thỉu, trên mặt lại dính máu nên em không nhớ tôi cũng là chuyện bình thường.”
Quả thật Tư Gia Di không thể nào nhận ra được điểm giống nhau giữa người đàn ông phong độ ngay trước mắt cô lúc này đây với người đàn ông ngày ấy thấp giọng nói “Xin lỗi!” vì làm bẩn áo khoác của cô.
“Còn tôi lại nhớ rõ em.”
“Đừng nói nữa…”
Anh không quan tâm lời từ chối của cô: “Khi đó tôi cảm thấy chúng ta không cùng một thế giới, nên nói thế nào để hình dung được nhỉ? Em giống như… một cô bé lớn lên trong thành phố, cuộc sống rất thoải mái, rất nhẹ nhàng, và cũng rất sạch sẽ. Nhưng bây giờ em lại đi sai đường rồi, ở trong cái vòng luẩn quẩn này em sẽ bị người khác dẫm đạp, bị người ta vấy bẩn. Tôi không muốn nhìn thấy kết quả ấy, nhưng nếu không thể thay đổi được, tôi thà để mình là người vấy bẩn em.”
Người đàn ông rất hiếm khi bày tỏ cảm xúc này chưa từng nói với cô nhiều như vậy, Tư Gia Di cảm thấy ngay cả giọng nói của của cô cũng này dường như không còn là giọng của cô nữa, giọng cô có phấn hoảng hốt: “Tại sao lại nói điều này với tôi?”
Ánh trăng mờ nhạt như nước, nhớ đến người con gái xinh đẹp khi ấy, anh nói: “Tôi cho em một lý do để em cho phép mình rơi vào tình yêu của tôi.”
Tư Gia Di ngẩng đầu.
Diêu Tử Chính mỉm cười với cô.
Ở góc độ này ngay dưới ánh trăng, sự dịu dàng thân thiết của anh khiến Tư Gia Di bỗng nhiên cảm thấy… Đôi mắt anh quyến rũ mê hồn.
***
Đạo diễn hô một tiếng “Cắt”, dường như rất hài lòng nói với Tư Gia Di và nam diễn viên chính: “Quá tuyệt.”
Tư Gia Di đi đến chỗ màn hình xem lại cảnh quay với đạo diễn, người trợ lý chạy đến khoác thêm áo khoác cho cô.
Đây là cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay, mọi người vội vàng chuẩn bị ra về, lúc sắp chia tay một người trước khi về còn quay lại nói với Tư Gia Di: “Hôm nay biểu cảm của cô rất tốt, hãy tiếp tục duy trì nhé.”
Đây là lần thứ hai trong ngày có người nói những lời này với cô.
Ngay cả vị giáo sư đạo diễn Bành mời đến cũng nói như vậy: “Những phân cảnh tình cảm đã tinh tế hơn rất nhiều, phải cố gắng duy trì điều này.”
Tư Gia Di vẫn là Tư Gia Di, nhưng cuộc sống của cô dường như đã có điều gì khác trước.
Vừa qua lễ Noel đã sắp hết năm, Diêu Tử Chính phải đi công tác. Nhưng chính anh đã nói với cô, anh có thể trở về trước lễ tất niên.
Đêm ba mươi Tư Gia Di phải tham gia một lễ khởi công, rạng sáng công việc mới kết thúc, về nhà chưa ngủ được mấy đã đến giữa trưa. Cô đã hẹn Phó Dĩnh cùng đi ăn cơm trưa.
Phó Dĩnh ngồi ở phía đối diện, vẻ mặt vô cùng tức giận: “Đừng tưởng rằng một bữa cơm trưa này có thể nhờ vả tớ. Cậu không có lương tâm hả, tối nay bỏ rơi tớ để đi tiếp đón bọn họ, cậu có thể bỏ rơi tớ để tớ một mình đón lễ tất niên bằng cách đếm ngược số ư?”
“Không còn cách nào khác, buổi tối tớ có bữa tiệc, lãnh đạo công ty cũng đi cùng.”
Tư Gia Di vừa nói xong thì một người khách ngồi ở bàn rất xa đi đến chỗ cỗ xin chữ kí, xin được chữ kí rồi lại muốn chụp ảnh. Phó Dĩnh chờ người hâm mộ kia đi rồi mới tặc lưỡi cảm thán: “Chúng ta ăn mới có được bao lâu lắm? Thế mà đây đã là người thứ tư đến xin chữ kí.”
“Cậu nói không biết xấu hổ, vừa rồi ai vừa mới thấy mặt tớ đã đưa ra cả đống poster, không kí xong không cho tớ ăn hả?”
“Ai bảo người nhà của tớ nhiều đâu, người nào cũng đòi một tấm poster, chắc cậu kí xong cũng mỏi tay đấy nhỉ.”
Tư Gia Di mỉm cười, tâm trạng rất vui vẻ.
Phó Dĩnh cũng cười: “Nếu năm đó tớ có thể kiên trì thêm một chút giống cậu, không biết chừng bây giờ cũng như cá trở mình cũng nên.”
Cô ấy vốn nói đùa, nhưng Tư Gia Di lại bắt đầu nghĩ đến khả năng này: “Hay là hôm nào cậu đến công ty tớ một chuyến, tớ sẽ tiến cử cậu.”
“Không cần đâu, so với việc xuất hiện trên màn ảnh thì tớ thích công việc này hơn. Hơn nữa, nếu tớ vẫn còn nằm trong giới nghệ sĩ hỗn loạn này, có khi bây giờ lại còn thảm hại chơi cũng không chừng. Cậu xem Phương Tử Hằng đấy, lúc trước một bước lên mây, bây giờ còn chẳng bằng…”
Tư Gia Di vội vàng lảng sang chuyện khác: “Cậu có rảnh không? Đi mua thức ăn với tớ đi.”
“Không phải buổi tối cậu dự tiệc sao?”
“Sắp tới tớ có một chương trình liên quan đến nấu nướng, đang nghĩ nhân dịp hai ngày nghỉ luyện tập một chút.”
Cô thật sự muốn luyện tập, nhưng là luyện tập trong phòng bếp ở nhà Diêu Tử Chính.
Sau khi chia tay Phó Dĩnh, cô quay đầu xe đến nhà Diêu Tử Chính, may là cô mang theo túi lớn túi nhỏ đến, trong tủ lạnh của người đàn ông này chẳng có gì ngoài rượu.
Tư Gia Di làm hai món Trung Hoa và hai món Tây, hi vọng có một món hợp khẩu vị của anh. Hộp rượu cô tặng vẫn còn nguyên chưa mở nắp, vất vả lắm cô mới tìm được, cô đổ ra hay ly cao, nhìn bàn ăn cảm thấy rất hài lòng.
Tất cả đã được chuẩn bị đâu vào đấy, lúc ngẩng đầu nhìn thì ra đã gần đến bảy giờ. Tính toán thời gian chuyến bay của anh, chắc là cũng về tới nhà nhanh thôi.
Để tạo bất ngờ nên Tư Gia Di đành nhẫn nại chờ đợi, đợi được đến tám giờ vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu. Đổi kênh TV đến phát ngán rồi, cuối cùng Tư Gia Di quyết định chấm dứt trò chơi nhàm chán này. Cô tắt TV rồi gọi điện cho Diêu Tử Chính.
Mới rút di động trong túi ra, điện thoại bàn bên cạnh sô pha đổ chuông.
Tư Gia Di gọi cho Diêu Tử Chính, trong lúc mải nghe đã bỏ qua chiếc máy bàn vẫn đổ chuông.
Cô nghe thấy di động phát tín hiệu đã được kết nối.
Cô nghe thấy ở phía cửa vang lên tiếng cửa mở.
Cô nghe thấy tiếng chuông di động của Diêu Tử Chính.
Và cô cũng nghe thấy một câu nói vang lên sau tiếng trả lời tự động của máy bàn: “Diêu tiên sinh, Phương Tử Hằng đã bị ép từ chức, chúng ta có cần tiếp tục không?”