Những ngày cuối cùng của năm, tất cả mọi người trong toàn soạn ai nấy cũng bận rộn với công việc, sau khi tạp chí được xuất bản mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên nhận được nhiệm vụ yêu cầu đi phỏng vấn, nghe nói mấy ngày trước ở Phượng Hoàng Sơn trong Hàng Châu phát hiện giống chim Điểu quý hiếm. Đây là loài chim được thế giới bảo vệ, rất lâu rồi chưa từng được thấy đến. Bất kể tin tức này có thực hay không, toà soạn phải cho người đi xem một chút, nhưng nếu là thật thì tuyệt đối phải tranh giành trước nhất để đưa lên trang đầu.
Chỉ là cuộc phỏng vấn lần này phải xuất phát sớm, không thể đợi đến năm sau. Mọi người bận rộn cả năm đều hy vọng trong khoảng thời gian nghỉ ngơi này có thể cùng người nhà đoàn tụ, dù tiền làm thêm giờ có nhiều hơn nữa cũng không có người tự nguyện rời nhà trong năm mới.
Một buổi sáng tổng biên tập hỏi có ai tự nguyện đi không, ông sốt ruột đến nỗi không biết phải làm như thế nào cho đúng?
Thời điểm này ai nấy cũng đều đoàn tụ cùng gia đình, Đồng Niệm có thể hiểu được. Chỉ tiếc, cô cũng muốn cùng người nhà đoàn tụ nhưng khổ nỗi một người thân bên người mình cũng không có bất kỳ ai. Lễ mừng năm mới đối với cô mà nói chính là không cần phải đi làm, ở nhà ngủ nướng. Cho nên ngủ nhiều hay ít một ngày cũng không có gì đáng ngại.
“Tổng biên tập, tôi tự nguyện đi thu thập tin tức.” Đang lúc mọi người đang lo lắng, Đồng Niệm ra mặt tình nguyện đi thay cho mọi người.
Tổng biên tập không nghĩ đến Đồng Niệm sẽ ra mặt, nghĩ đến bối cảnh của Đồng Niệm nên ông cũng không dám thất lễ với cô. Hôm nay thấy Đồng Niệm rất hiểu chuyện, trong lòng vô cùng cảm động, càng có ấn tượng với nhiều hơn.
Nhìn Đồng Niệm đi vào phòng tổng biên tập, dđl/q'd mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng tránh được một kiếp nạn.
“Đồng Niệm.” Tổng biên tập bảo cô ngồi xuống, giọng nói ôn hòa: “Nhiệm vụ phỏng vấn lần này, ngoại trừ tòa soạn chúng ta ra bên ngoài còn có hai người, còn có hiệp hội bảo vệ động vật đi cùng nhau. Đầu tiên, cô đến tòa soạn gặp mặt mọi người, lúc đó sẽ có người hướng dẫn và dẫn cô đi.”
Tổng biên tập lấy ra một cái máy ảnh hiệu Single Lens Reflex giao cho Đồng Niệm rồi dặn dò: “Nghe nói cô chụp hình rất đẹp, đến lúc đó phải nhớ chụp hình. Tư liệu sau khi phỏng vấn trực tiếp được phải lập tức gởi về, ngàn vạn lần không thể trễ nãi!”
“Vâng.” Đồng Niệm rất nghiêm túc nghe ông chỉ bảo, mặc dù tới tòa soạn làm việc một thời gian, nhưng đây là lần đầu tiên cô đi ra ngoài phỏng vấn nên trong lòng không tránh khỏi lo lắng.
Những chi tiết có thể nghĩ tới, sau khi dặn dò cô, chủ bút mới thở phào nhẹ nhõm.
Buổi chiều hai mươi chín tết, tòa soạn bắt đầu nghỉ. Mọi người thật vui vẻ thu thập đồ đạc về nhà ăn tết.
Nhìn mọi người vui mừng hớn hở, Đồng Niệm cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bã, ai nấy cũng đều có gia đình sum họp, còn cô lại lẻ loi một mình. Về đến nhà nghênh đón cô chỉ có Rella, ngoài ra không còn có ai khác nữa.
Mặc dù vô cùng cô đơn vắng vẻ, cuối cùng cũng phải về nhà vì không thể ở ngoài đường được. Ngày hôm đó sau khi về đến nhà, cô vừa ăn xong cơm tối liền nhận được điện thoại của Đồng Tâm, giọng nói của nó vẫn như vậy tràn đầy sức sống.
“Chị.” Giọng nói của Đồng Tâm trong trẻo, xuyên thấu qua điện thoại truyền tới, “Toàn soạn chỗ chị làm đã nghỉ tết chưa?”
“Vừa mới nghỉ chiều ngày hôm nay.” Đồng Niệm cuối đầu ăn mì xào, cảm thấy có chút ngán, tuần này cô đã ăn liên tục trong ba ngày.
Đồng Tâm vui vẻ cười lên, giọng nói mang theo vẻ phấn khởi: “Tối mai chị về nhà ăn bữa cơm tất niên nha, ba mẹ em muốn chị về nhà ăn cơm, em cũng rất nhớ chị!”
Mặc dù không xác định được có bao nhiêu thành ý trong câu nói này, nhưng trong một khắc này Đồng Niệm cảm thấy vô cùng cảm động. Hàng vạn gia đình sum họp, cuối cùng cũng có người nhớ đến cô, đây cũng là mà loại an ủi.
“Được rồi.” Đồng Niệm mím môi cười đồng ý. Sau đó lại cùng Đồng Tâm tán dóc vài câu nữa rồi mới cúp điện thoại.
Đồng Niệm vừa đặt điện thoại di động lên bàn, tiếng chuông lần nữa lại vang lên, cô không có nhìn hiển thị cuộc gọi đến, vì nghĩ rằng là Đồng Tâm gọi lại, “Tâm Tâm còn có chuyện gì sao?”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại sững sờ, sau đó cất giọng nói, “Đồng Tâm tìm em có chuyện gì?”
Nghe được giọng nói của anh, Đồng Niệm kinh ngạc, đôi mày thanh tú chậm rãi nhíu lên, “Chú bảo em tối mai về nhà ăn cơm.”
“Vậy à.” Giọng nói người đàn ông chìm xuống, “Vậy em có trở về nhà không?”
Đồng Niệm nhìn tô mì đã nguội lạnh, đẩy cái tô ra, “Có.”
Người đàn ông đầu bên kia điện thoại trầm mặc lại, một lúc sau mới nói, “Ừ, cúp máy đây.”
Nghe tiếng tít tít từ bên kia điện thoại, sắc mặt Đồng Niệm ảm đạm xuống. Thật ra thì cô hiểu hàm nghĩa của cú điện thoại này, có lẽ là Lăng Trọng muốn cô về nhà ăn cơm đêm giao thừa.
Nhưng thời điểm cả nhà sum họp, cô ở trong nhà người khác không cùng họ hàng với mình, luôn cảm thấy không được tự nhiên. dđl/q'd Những năm trước, bởi vì bị anh giam giữ nên cô không thể làm gì khác được, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng. Hôm nay để cho cô lựa chọn thì cô tự nguyện trở về nhà chú của mình, dù sao tất cả mọi người cũng đều họ Đồng, vẫn có một phần thân tình ở đó.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đồng Niệm dậy sớm bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Cô dùng khăn lau cửa sổ, phòng bếp, phòng tắm, phòng khách, mỗi một góc cô đều cẩn thận lau chùi sạch sẽ.
Nếu là lễ mừng năm mới thì phải có một chút bầu không khí, tuy nhà chỉ có một mình cô, nhưng phải trang trí cho có hình dạng của ngày tết.
“Oẳng oẳng oẳng….”
Chợt nghe Rella kêu, Đồng Niệm nhếch môi cười lên, vỗ cái đầu nhỏ của nó nói: “Thế nào lại quên mất Rella của chúng ta chứ? Nơi này là nhà của hai ta mà.”
Rella phe phẩy cái đuôi nhỏ, đi tới bên cạnh cô, nũng nịu cọ xát, bộ dáng ngây thơ ngốc nghếch.
Dọn dẹp sạch sẽ nhà cửa từ trong ra ngoài, Đồng Niệm thay mới toàn bộ dra giường. Sau khi xong xuôi cũng đã là buổi trưa. Buổi tối phải đến nhà chú ăn cơm nên Đồng Niệm cũng lười nấu cơm, cô lấy ra một hộp mì ăn liền, ráng ăn cho no bụng.
Sau khi ăn mì, Đồng Niệm nằm trên chiếc giường đơn sạch sẽ, thoải mái mở mắt. Cô cúi đầu xuống ngửi mùi thơm còn lưu lại mùi nắng mặt trời ở phía trên tấm dra, cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu.
Sau giấc ngủ trưa ngon lành, Đồng Niệm thức dậy thay một chiếc áo len dài rộng màu hồng, mang một đôi ủng da màu đen ngang gối, bên ngoài là áo lông màu trắng che kín gối để giữ ấm.
Ăn mặc xong xuôi, Đồng Niệm soi gương, gật đầu hài lòng. Đúng bốn giờ cô cầm túi xách lên đi ra cửa, chạy đến nhà chú của cô.
Cả nhà chú đã sớm chuẩn bị xong mọi thứ, nhìn thấy Đồng Niệm đến lập tức niềm nở đón tiếp.
Đồng Niệm đã lâu chưa có ghé thăm, chú thím nhìn thấy cô đều rất thân thiết. Lần trước cô bị bệnh, đợi khỏi rồi mới nói cho họ biết cho nên lần này nhìn thấy cô, thím cực kỳ nhiệt tình thăm hỏi.
“Niệm Niệm.” Thím lôi kéo tay của cô, mặt tươi cười, “Sau này con nhớ thường xuyên về nhà chơi nha, chú của con rất nhớ đến con.”
Đồng Niệm cười gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của chú, trong lòng cảm thấy ấm áp.
Không lâu sau đó, Đồng Tâm từ bên ngoài trở về, đi theo Đồng Tâm còn có Ôn Đình Hiên. Cha mẹ Ôn Đình Hiên ra nước ngoài tham dự hội thảo không kịp quay trở về đón năm mới, cho nên anh cũng tới nhà họ Đồng tham gia náo nhiệt.
Thím nhìn thấy Đình Hiên, vẻ mặt rất vui vẻ, sớm đã coi anh là người trong nhà: “Đình Hiên tới chơi hả con.”
“Bác trai bác gái.” Ôn Đình Hiên khí độ bất phàm, gia thế cũng xem là tốt, đương nhiên chiếm được cảm tình của chú thím. Anh đặt giỏ quà quý giá ở trên bàn, thuận tay nắm lấy tay Đồng Tâm giữ lại ở trong lòng bàn tay.
Mặc dù Đồng Chấn Thanh trầm mặc ít nói nhưng khi nhìn thấy Ôn Đình Hiên sắc mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng, có thể thấy được hai đứa đang quen nhau.
Mẹ Đồng Tâm nghĩ đến tương lai sau này càng nhìn càng thích. Nhà họ Ôn là nhà có nho giáo, gia đình mấy đời làm quan rất có thể diện, mà Ôn Đình Hiên đứa nhỏ này bản thân cũng rất có tiền đồ, tuổi còn nhỏ mà đã làm quản lý cấp cao trong công ty, tiền lương hàng năm quả thật là không ít.
Vô luận từ bất cứ phương diện nào, Ôn Đình Hiên cũng phù hợp với yêu cầu của thím, cho nên trong lòng anh tự nhiên vui mừng.
“Các con ngồi chơi đi nha.” Bà vui vẻ nói rồi kéo tay chồng, hai người cùng đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên.
Ngồi trước bàn tròn, Ôn Đình Hiên và Đồng Niệm cùng nhau nói chuyện phiếm, lâu rồi không có gặp anh nên cũng có nhiều chuyện để nói.
Giây lát, Đồng Tâm thay xong quần áo chạy ra ngoài, đứng trước mặt bọn cô, quay một vòng hỏi: “Đẹp không?”
Một cái váy hoa màu hồng phấn, là kiểu dáng mới, Đồng Niệm đã từng xem qua trên tạp chí, đương nhiên giá tiền cũng không rẻ.
Đồng Tâm có làn da trắng, dáng người xinh đẹp, mặc quần áo như thế, khẳng định rất đẹp mắt, cũng phù hợp với khí chất của cô.
“Rất đẹp.” Ôn Đình Hiên mím môi cười, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Đồng Tâm vui mừng chạy tới ôm cổ của Đình Hiên, hôn lên mặt Đình Hiên một cái, làm nũng nói: “Cám ơn anh.” Dứt lời, cô chạy vào phòng bếp, vội vã khoe với cha mẹ mình.
Nhìn thấy Đồng Tâm rời đi, dđl/q'd Đồng Niệm nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện nhỏ giọng nói: “Đình Hiên, như vậy em sẽ làm hư nó.”
Ôn Đình Hiên thu lại ánh mắt dõi theo Đồng Tâm, gương mặt tuấn tú chứa đựng đầy vẻ cưng chiều, “Cô ấy còn nhỏ, em sợ cô ấy bị uất ức, cho nên em cố gắng thật nhiều để cho cô ấy có cuộc sống thật tốt.”
Đồng Niệm nhíu mày, sắc mặt buồn bã. Tính tình Đồng Tâm cô hiểu rõ nhất, từ nhỏ đã có tính khí cao ngạo, việc gì cũng háo thắng luôn muốn hơn người, tính tình bướng bỉnh như vậy nếu như không thay đổi sợ rằng về sau sẽ xảy ra chuyện không hay.
Đồng Niệm định mở miệng khuyên Ôn Đình Hiên mấy câu, liền thấy Đồng Tâm chạy nhanh như khói trở lại, nụ cười trên mặt còn chưa biến mất.
Sắc trời dần dần tối xuống, từng nhà đèn đuốc sáng choang. Bên ngoài tiếng pháo nổ đì đùng vang lên không ngừng.
Ôn Đình Hiên cúi đầu cắn hột dưa, lột hột dưa bên trong ra, nắm thành một nắm trong tay, nâng niu đưa cho người bên cạnh.
Đồng Tâm đang xem tivi, thấy anh đưa hạt dưa tới, cô bĩu môi, cúi đầu ăn một miếng, ánh mắt lấp lánh cười.
Người đàn ông khuôn mặt dịu dàng, khóe miệng nụ cười thủy chung nhìn Đồng Tâm chăm chú, tràn đầy nhu tình. Thấy Đồng Tâm ăn hết sạch, anh lại cúi đầu tiếp tục bóc hạt dưa, được một nắm nữa lại đưa cho Đồng Tâm.
Đồng Tâm hình như cũng không có nhận thấy được gì, nhìn chằm chằm tivi không chớp mắt, thỉnh thoảng cùng Đình Hiên nói vài câu.
Nhìn một màn ấm áp này, khiến Đồng Niệm nhếch môi cười, cô có thể nhận thấy rất rõ ràng ánh mắt tản mát ra tình yêu của Ôn Đình Hiên, cũng có thể thấy ý cười trên khóe môi của Đồng Tâm, cô yên lặng đứng lên, đi tới phòng bếp định giúp một tay, không muốn làm kỳ đà cản mũi.
Đồng Niệm còn chưa đi vào phòng bếp, bên tai liền nghe thấy giọng nói rúi ra rúi rít của thím. Chú tính tình hướng nội, bình thường cũng không thích nói chuyện, ở nhà nói chuyện cũng không nhiều. Trên căn bản thím nói cái gì thì chú làm theo cái ấy, làm không đúng hoặc không xong thì thím sẽ quở trách chú, chú đa số cũng không có cãi lại chỉ yên lặng lắng nghe.
Lúc này cũng bởi vì chú bỏ muối vào thức ăn hơi nhiều nên bị thím quở trách.
Từ góc độ của cô nhìn sang, có thể thấy chú đang cúi đầu tiếp tục thái rau, cũng không có vì lời nói của thím mà tức giận. Vẻ mặt chú như thường, thậm chí thím có nói lớn tiếng thì chú cũng gật đầu một cái, bày tỏ là đúng.
Trong lúc thím xào rau, chú còn đứng bên cạnh giơ tay của mình lên xoa bóp bả vai cho thím. Hai người thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, ồn ào lúc nãy hình như không tồn tại.
Đồng Niệm thở dài một hơi, đáy lòng ngũ vị tạp trần. Cô cười lui ra ngoài, cũng không có đi quấy rầy bọn họ.
Tình yêu, là cái gì chứ?
Có lẽ tình yêu, cho tới bây giờ chưa bao giờ công bằng. Nói cho cùng, chính là một người sẵn sàng nguyện ý vì người khác mà chụi đựng.
Cảm giác này chỉ có hai người đang yêu nhau mới hiểu được, người thứ ba vĩnh viễn nhìn không thấu!
Đưa tay móc đồng hồ từ trong cổ ra, ngón tay giữa của Đồng Niệm khẽ vuốt ve đồng hồ, nụ cười trên khóe miệng từ từ thu lại. Tình yêu này là dành cho hai người hay là có người thứ ba nữa đây?
Đến cuối cùng, người khác xen vào tình yêu của cô hay cô mới là người thứ ba xen vào tình yêu của người khác?