Hóa ra là khi xảy ra động đất, bé gái này trốn dưới bàn học nên mới thoát được một kiếp. Nhưng bạn học của cô bé lại không được may mắn như vậy, cửa sổ rơi xuống trực tiếp va đập mạnh vào đầu đứa trẻ ấy, trực tiếp ngất xỉu trước mặt cô bé.
Chấn động mãnh liệt lần này khiến cô bé lập tức nhớ tới hình ảnh của bạn tốt ngã xuống trước mặt mình nên mới sợ hãi tới mức trốn xuống gầm giường. Mà tiểu hộ sĩ khi đến kiểm tra số bệnh nhân xuất viện cũng không kiểm kê lại nhân số, nên cứ như vậy bỏ qua cô bé.
Bạch Chỉ nhíu mày, cô nắm lấy tay bé gái, muốn kéo bé ra ngoài bằng được. Nhưng cô bé vẫn sợ hãi đến mức hét toáng lên: “Không muốn, em không muốn ra ngoài đâu, ra ngoài rồi sẽ bị chèn chết mất.”
Lúc này đang là thời điểm phải chạy đua với thần chết từng giây từng phút.
Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, nhanh chóng kiềm chế lại cảm xúc chính mình. Cô vươn tay ra, kiên trì nói: “Em tin tưởng chị được không?”
Cô bé chớp chớp đôi mắt nhìn Bạch Chỉ. Trong đầu nghĩ đến hình ảnh Bạch Chỉ mỗi ngày đều ngồi bên giường bệnh của mình kể chuyện xưa, cô bé do dự vươn tay.
Cô bé vừa mới đặt vào bàn tay Bạch Chỉ, Bạch Chỉ liền nhanh chóng bắt lấy tay nhỏ, một tay khác che chắn đầu cho cô bé rồi đem kéo lấy cô bé từ dưới giường lên.
Bạch Chỉ bế cô bé lên, đem đầu nhỏ của cô bé đặt vào lồng ngực mình, rồi chạy ra khỏi phòng bệnh.
Trần nhà và vách tường không ngừng rơi xuống người cô, trên hành lang là một mảnh hỗn loạn. Bạch Chỉ cẩn thận né tránh những mảnh đá vụn đó, ôm lấy cô bé chạy ra ngoài.
Bởi vì cô bé sợ hãi khiến bọn họ trì hoãn một chút thời gian nên giờ phút này trong đây đã không có bóng người nào.
Song như vậy cũng tốt, bọn họ không cần phải chen chúc chạy thoát. Bạch Chỉ ôm lấy cô bé chạy thẳng xuống tầng hai, ở chỗ ngoặt lại thấy được một thân ảnh nho nhỏ.
Cô híp mắt, tập trung nhìn về hướng xa.
Là một cậu bé!
Cậu bé đó đang ngồi xổm trước cửa một phòng khám hiện tại, trên chân còn quấn băng gạc.
Bạch Chỉ bây giờ cũng không rảnh suy nghĩ rằng tại sao cậu bé đó lại xuất hiện ở nơi đó. Cô ôm bé gái chạy tới, một tay kia với lấy eo cậu bé, hô lớn: “Đến đây, ôm chặt lấy chị, chúng ta ra ngoài…”
Cậu bé ôm lấy cổ Bạch Chỉ, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, đem hai đứa nhỏ ôm lên. Trong nháy mắt, cô không biết sức mạnh của mình ở đâu ra. Trong lòng chỉ có duy nhất một ý niệm, nhất định phải đưa hai đứa nhỏ ra ngoài.
Mỗi tay Bạch Chỉ ôm lấy một đứa nhỏ, cô vừa chạy vừa dặn dò: “Lấy tay ôm lấy đầu chính mình hoặc ghé đầu vào vai chị.”
Từ phòng học đến sân thể dục phải đi qua một hành lang dài. Cái hành lang này cũng không quá kiên cố, có mấy chỗ tường đã hoàn toàn nứt ra, lộ ra kết cấu thép bên trong.
Bạch Chỉ cắn răng, chịu đựng hai cánh tay lúc này đã tê mỏi, ôm hai đứa nhỏ chạy ra ngoài.
Phó Tây Phán đã chạy khỏi khu phòng học lúc này đang đứng ở trên sân thể dục. Anh nhìn những người đứng trên sân thể dục, cùng với những nhân viên y tế không ngừng chạy ra từ khu dạy học, nhưng trong đó đều không có thân ảnh của Bạch Chỉ.
Trong đầu anh liền ‘ong’ một tiếng.
Anh vội vã bắt lấy cánh tay của một y tá cuối cùng đã cùng Bạch Chỉ đến khu phòng học: “Tiểu Chỉ đâu?”
Tiểu y tá đang trong lúc hoảng loạn bị anh đột nhiên hỏi như vậy liền chưa kịp tỉnh táo, ngây người ba giây mới mở miệng trả lời: “Bác sĩ Bạch, hình như là đi tìm cô bé ở khu giường bệnh số ba.”
Nghe đến đây, tim Phó Tây Phán như thắt lại.
Anh biết khu giường bệnh số ba của cô bé đó nằm ở khu tầng học cũ nhất bên trong tòa nhà, cũng là nơi cách sân thể dục xa nhất. Phó Tây Phán cau mày, quay đầu chạy về phía khu dạy học.
Thời điểm anh vừa chạy đến khu dạy học liền có một tảng đá vừa lúc rơi xuống trước mặt anh.
Vừa rồi chỉ cần anh nhanh hơn một bước thôi, tảng đá này nhất định sẽ rơi trúng người. Lưng Phó Tây Phán chợt lạnh, mồ hôi ướt sũng áo sơ mi.
Anh vẫn chạy vào theo hướng cũ, chỉ là tiện tay lấy thêm một tấm ván gỗ che trên đầu. Anh vừa chạy vừa gọi tên Bạch Chỉ.
Hai người cuối cùng cũng gặp được nhau ở hành lang.
Phó Tây Phán bế một một đứa nhỏ ra từ trong tay Bạch Chỉ, sau đó vứt tấm ván gỗ xuống, một tay còn lại che chắn đầu cậu bé rồi tiếp tục cùng Bạch Chỉ chạy ra ngoài.
Chờ đến khi hai người đến được sân thể dục mới thở phào một tiếng. Bạch Chỉ đặt đứa bé gái xuống, lắc lắc tay mình.
Bởi vì phải ôm hai nhóc con cùng một lúc nên lúc này tay cô đã đau đến chết lặng.
Bé gái tuy rằng đã an toàn đứng ở sân thể dục nhưng vẫn nắm chặt lấy tay mình, sắc mặt sợ hãi tái nhợt. Bé cúi đầu, nhìn xuống vết thương dài bằng một ngón tay trên đùi Bạch Chỉ, miệng vết thương lúc này vẫn chảy máu.
Cô bé sợ hãi đến mức hô lớn lên: “Chị gái, chị chảy máu rồi!”
Bạch Chỉ tiện tay móc một mảnh băng nhỏ từ trong túi để che lại vết thương, tránh để cho màu máu đỏ tươi kích thích đến cô bé.
Miệng vết thương không nhỏ, nhưng Bạch Chỉ cũng không cảm thấy đau đớn. Nếu không có cô bé nhắc nhở thì cô cũng không phát hiện ra chính mình bị xây xát.
Cô che vết rách lại, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng an ủi cô bé: “Chị không có việc gì đâu, em đừng lo lắng.”
Bé gái nắm chặt góc áo, sợ hãi hỏi: “Chị, đều tại em. Nếu em đi theo y tá chạy ra ngoài sớm thì có phải chị sẽ không bị thương như vậy phải không?”
Bạch Chỉ lắc đầu, cô khẽ xoa nhẹ đầu cô nhóc: “Vừa rồi em làm như vậy cũng không sai. Thời điểm xảy ra động đất nếu không thể thoát ra khỏi tòa nhà cao tầng thì phải trốn xuống dưới gầm bàn hoặc góc tường. Nhưng mọi thời điểm phải tin tưởng vào người lớn được không?”
Cô bé gật đầu đáp: “Vâng.”
Bạch Chỉ dưới sự giúp đỡ của y tá nhanh chóng dùng bông băng băng bó lại vết thương. Cô đứng ở sân thể dục, cùng với y tá kiểm kê nhân số, xem xét tình huống của các bệnh nhân.
Bởi vì hiện tại tình huống khẩn cấp, nhân viên y tế bởi phải khuân vác bệnh nhân vội vã nên cả đầu đầy mồ hôi, mà những người bệnh cũng bởi vì bị dư chấn mãnh liệt vừa rồi dọa sợ đến mức hoảng hốt. Chỉ có Phó Tây Phán một chút mồ hôi cũng không có.
Anh nhìn qua có phần tiều tụy, đáy mắt thâm quầng. Bạch Chỉ đi tới, cánh tay cô vừa chạm vào cánh tay anh, liền hít hà một hơi: “Phó Tây Phán, có phải anh bị sốt không?”
Phó Tây Phán ho nhẹ một tiếng, đè thấp âm lượng: “Ừ, anh biết, không cần lo lắng. Đợi anh kiểm tra xong cho bọn họ rồi nói sau. Anh vốn không có việc gì.”
Mấy người bệnh bởi vì chạy nhanh nên miệng vết thương lại bị vỡ ra, anh nhanh chóng bị gọi đến xử lý.
Cho nên anh không kịp nói thêm với Bạch Chỉ hai câu liền vội vã gia nhập vào đội phụ trách công tác cứu trợ.
Mãi cho đến khi rạng sáng, mọi người đều uể oải ngồi phục xuống gò đất nghỉ ngơi, gió lạnh ban đêm đánh úp lại nhưng chẳng có ai dáng buông lỏng tinh thần.
Xử lý xong những bệnh nhân bị thương, một bác sĩ cưỡng chế ấn Phó Tây Phán lên giường, một y tá khác lại đưa tới một ly nước và thuốc hạ sốt.
Phó Tây Phán uống thuốc xong, đầu choáng váng một chút, trước mắt từ từ cảm thấy mơ hồ.
Bạch Chỉ ngồi xuống bên mép giường, lôi kéo tay anh: “Ngủ đi. Ngày hôm nay anh đã vất vả nhiều rồi.”
Một tay khác của cô khẽ nâng lên, nhẹ nhàng gẩy tóc mái trên trán anh, rồi khẽ áp vào vầng trán lúc này đã nóng bỏng.
Bởi vì sốt cao, gương mặt Phó Tây Phán ửng hồng cả lên, miệng khẽ lẩm bẩm. Bạch Chỉ tò mò cúi người xuống, dán lỗ tai xuống gần miệng anh muốn nghe rõ anh nói cái gì.
Ở trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, vậy mà Phó Tây Phán vẫn gọi tên cô như cũ, cứ một lần rồi lại thêm một lần.
“Tiểu Chỉ….”
“Ừ, em ở đây. Em luôn ở đây cùng anh.”
Bạch Chỉ không ngại phiền phức chỉ thấp giọng lại rồi đáp lại anh, một lần lại thêm một lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, đoàn xe tình nguyện đã quay trở lại.
Bấy giờ, đi cùng với họ còn có cả bác sĩ Cao.
Thời điểm xe của bọn họ bị lún phải vũng bùn nên đành phải ngồi lại đó chờ cả một đêm, đợi đến khi cơn mưa lớn ngừng mới được xe đón trở lại trạm y tế.
Ông về đến trạm y tế liền nhìn thấy trên trán Phó Tây Phán dán miếng tản nhiệt, không nhịn được mà vỗ vai anh trêu đùa: “Xem đi, tôi nói quyết định hôm qua của cậu chính là không đúng phải không? Tuy rằng cậu còn trẻ nhưng thân thể vẫn không bằng tôi. Tiểu Phó này, trở về nhớ rèn luyện nhiều hơn đó.”
Phó Tây Phán cười đáp lại ông: “Vâng.”