Phó Tây Phán được xếp vào nhóm xuất phát đi cứu nạn đầu tiên, những ca phẫu thuật do anh mổ chính sẽ được chuyển qua cho các bác sĩ khác.
Đồng nghiệp của Bạch Chỉ cũng vô cùng tri kỷ chủ động đổi ca trực, để cô tan ca đúng giờ về nhà với Phó Tây Phán.
Trong nhà, dưới đất đặt hai vali cỡ 26 inch, đồ vật bên trong đã được đổi đi đổi lại mấy lần, nhìn có hơi lộn xộn.
Bạch Chỉ chống hông đứng giữa phòng, trên giường xếp đầy quần áo của Phó Tây Phán: “Anh à, dự báo thời tiết nói bắt đầu từ ngày mai nhiệt độ huyện Thanh Tuyết sẽ giảm xuống, anh có muốn mang thêm quần áo không?”
Phó Tây Phán suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng trả lời: “Anh thấy chắc như vậy là đủ rồi đấy.”
Bạch Chỉ xem tiếp dự báo thời tiết, lại hô to: “Phó Tây Phán!! Dự báo thời tiết còn nói mấy ngày sau sẽ mưa đấy! Em lấy áo mưa và áo khoác không thấm nước bỏ vào cho anh nhá.”
“Ừ!”
Phó Tây Phán ngồi trên sofa, nghiêng đầu, nhìn hành lý đã chất thành một ngọn núi nhỏ dưới sàn.
Bạch Chỉ cầm di động, vừa xem thời tiết, vừa không ngừng nhét đồ vào vali.
Cô bĩu môi, oán giận dự báo thời tiết vì sao chỉ báo có mấy ngày mà thôi.
Phó Tây Phán nhịn không được nói: “Anh đi cứu nạn chữa bệnh chứ có phải đi du lịch đâu, mang mấy thứ cơ bản nhất thôi là được rồi.”
“Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ, hiện tại hẳn là bên kia cái gì cũng thiếu, lỡ tới lúc cần mà không có thì làm sao bây giờ?”
Nói xong, thậm chí Bạch Chỉ còn nhét thêm kem chống muỗi và băng dán cá nhân vào vali, vài loại thuốc bôi ngoài da cũng không bỏ sót.
Phó Tây Phán đỡ trán, bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng lại tràn ngập hạnh phúc.
Bởi vì trận động đất gần đây, thành phố A đều sẽ cập nhật tình hình thực tế tại khu bị nạn liên tục trong hai mươi tư giờ.
“Theo thông tin từ kênh tin tức nhanh, hôm qua do dư chấn của trận động đất ở huyện Thanh Tuyết dẫn tới sạt lở núi, đội y tế cùng ba tình nguyện viên đã bị mắc kẹt……”
Phó Tây Phán nhíu mày, liếc mắt nhìn Bạch Chỉ đang nhìn mấy cái vali phát sầu, anh lặng lẽ chỉnh nhỏ âm lượng TV.
Bạch Chỉ cầm hai cái áo khoác na ná nhau chạy ra: “Phó Tây Phán, anh xem đem theo cái nào thì được?”
Anh ngẩn ngơ tùy ý chỉ cái bên tay phải Bạch Chỉ: “Cái đó đi.”
“Phó Tây Phán, anh làm sao vậy? Bản tin mới nói gì đó?”
Bạch Chỉ vừa xoay người, TV đã bị anh tắt mất.
Phó Tây Phán đi qua lấy áo khoác ném vào vali, sau đó đứng dậy ôm chặt cô.
Anh cúi đầu thủ thỉ bên tai cô: “Đem cái nào cũng giống nhau thôi, chỉ tiếc không thể mang em theo, nhưng cũng may không thể mang em theo.”
Bạch Chỉ ôm lại anh, hơi ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh nói: “Phó Tây Phán, ngày mai anh đi rồi à?”
“Ừ.”
“Ôi ~ em luyến tiếc……”
Phó Tây Phán cúi đầu hôn môi cô, động tác mềm nhẹ, anh thở dài một hơi: “Anh sẽ về sớm thôi.”
Bạch Chỉ vùi đầu trong lồng ngực ấm áp của anh: “Anh trở về phải lập tức kết hôn với em đấy!”
Nhưng lúc này đây Phó Tây Phán không đáp lại cô, chỉ là vòng tay càng siết chặt hơn.
Trong mấy ngày qua, hai người đều cố tình lảng tránh đề tài này, mỗi lần Phó Tây Phán xem TV đều cẩn thận tránh mấy đài đưa tin.
Nhưng tin tức nhan nhản đưa lên rất nhiều, Bạch Chỉ sao lại có thể không biết.
Anh không nói, cô cũng phối hợp mà làm bộ như không thấy.
Nhưng có thể không lo lắng sao, có thể thôi luyến tiếc sao, Bạch Chỉ có muốn giấu cũng chẳng giấu được, hơn nữa càng tới gần ngày xuất phát thì cô lại càng nôn nóng.
Tối đến, Bạch Chỉ vùi vào lòng Phó Tây Phán, nghĩ đến ngày mai, cô lại càng dính người hơn mọi ngày.
Cô ngửa đầu, chủ động hôn lên khóe môi anh.
Bạch Chỉ níu cổ anh, làm sâu thêm nụ hôn này.
Phó Tây Phán nhắm mắt lại, môi khẽ nhếch, cũng không phối hợp cho lắm.
So với anh, Bạch Chỉ hôn vừa trúc trắc lại vụng về, môi lưỡi sau vài lần trêu đùa toàn kết thúc trong thất bại.
Cô đỏ mặt, càng thêm bối rối.
Phó Tây Phán nhíu mày, duỗi tay đè cô lại, giọng khàn khàn nói: “Đừng quậy.”
Ngón tay Bạch Chỉ vẽ lên mặt anh, bất mãn lầu bầu: “Phó Tây Phán, ngày thường anh đâu như thế này!”
Lời còn chưa nói xong, Phó Tây Phán lại rất thản nhiên gật gật đầu, chịu đựng thở dài: “Ừ, đừng nói chuyện.”
Có lẽ Phó Tây Phán đã sớm đoán trước được hành động dị thường của cô, cho nên anh chỉ là thật cố gắng bình tĩnh mà lấy cái gối đầu, đặt giữa mình và Bạch Chỉ cố ý ngăn cách một khoảng giữa hai người.
Anh mở mắt ra, nhìn mắt cô rưng rưng, hẩy nhẹ mái tóc trên trán cô rồi chỉ để lại một cái hôn khẽ: “Ngủ đi nào.”
Bạch Chỉ lại ngẩng đầu gọi một tiếng: “Phó Tây Phán……”
“Khụ khụ khụ……” Phó Tây Phán ho khan vài tiếng, ôm vai cô, lại an ủi: “Ngủ đi. Sáng sớm mai phải đi rồi.”
Anh cố ý nhắc nhở, càng làm Bạch Chỉ cảm nhận được rõ ràng sự không nỡ khi sắp chia xa, cùng với sự mờ mịt vô định lúc này.
Cô cắn môi suy nghĩ một hồi, ôm chặt người bên cạnh.
Một lát sau, trước sự không hợp tác của Phó Tây Phán, Bạch Chỉ mất mát ghé lên vai anh khóc lớn.
Phó Tây Phán thở phào một hơi, trên trán ướt đẫm mồ hôi, ôm eo cô, nhẹ nhàng bế lên, sau đó nghiêng người để Bạch Chỉ nằm bên cạnh mình.
Cô giống như con koala treo trên người anh, bởi vì nức nở mà giọng trở nên đứt quãng: “Phó Tây Phán, em hối hận.”
Cô nâng mặt anh lên: “Nếu sớm đồng ý anh cầu hôn thì tốt rồi.”
Phó Tây Phán mím chặt môi, gian nan mở miệng: “Cũng may em chưa đồng ý.”
Anh giơ tay, ngón cái cẩn thận lau nước mắt vương nơi khóe mi cô: “Tiểu Chỉ, nếu…… anh chỉ nói là nếu, nếu không có anh……”
Bạch Chỉ không chờ anh nói hết đã ngẩng đầu hôn tới tấp.
Cô biết anh muốn nói gì, đó cũng là điều cô lo lắng nhất, cũng không muốn nghe nhất.
“Không có lỡ như, cũng không có nếu như gì hết. Em muốn anh trở về, bình bình an an trở về đây cho em.”
Phó Tây Phán không nói gì, chỉ là nhìn khóe mắt ướt đẫm của cô, trong lòng thắt lại.
Anh nhẹ nhàng hôn lên giọt nước mắt lăn dài trên má cô, lòng tràn đầy chua xót.
Môi hôn dịu dàng, tình cảm triền miên nhưng vẫn không thể an ủi được Bạch Chỉ.
Rõ ràng anh đã đáp lại rất nhiệt tình, nhưng trong lòng cô vẫn tràn ngập thương cảm cùng mất mát.
Cô nằm trong lòng Phó Tây Phán thở hổn hển, không ngừng nức nở.
“Hu hu…… Em hối hận rồi.” Bạch Chỉ bụm mặt, càng khóc càng lớn tiếng: “Em không hề kiên cường như vậy, cũng không vĩ đại như thế. Lời con mẹ nó thề gì cơ chứ, em chỉ muốn anh ở bên cạnh em mà thôi.”
Phó Tây Phán hít sâu một hơi, tay phủ lên lưng cô, chậm rãi vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ.
Anh do dự mở miệng: “Vậy em ngẫm lại xem, nếu đổi lại người được cử đi chi viện là em, em sẽ đi sao?”
Câu này vừa mới hỏi ra, Bạch Chỉ tức khắc ngừng nức nở, ánh mắt nhìn về phía anh tràn ngập vẻ tội nghiệp.
“Sao anh có thể hỏi như vậy chứ.”
“Anh đang dạy em cách đặt mình vào hoàn cảnh của người khác đấy.” Phó Tây Phán giơ tay, ngón tay cuộn lại, khớp xương gõ cốc vào đầu cô một cái, hỏi lại câu kia: “Em nói xem, em có đi không?”
Cô bĩu môi, nghiêm túc tự hỏi, sau đó nặng nề gật đầu: “Có.”
Phó Tây Phán cười cười, cúi đầu, vùi mặt vào cổ cô, học theo giọng điệu của cô mà ăn vạ: “Vậy…… nếu như anh cũng giống em bây giờ không muốn để em đi, vậy em sẽ làm sao đây?”
“Em……” Bạch Chỉ nghẹn lời, cô phồng má, giơ tay gõ đầu anh, sau đó lầu bầu: “Em mới không thèm nói giọng đáng ghét như anh đâu, được chưa hả?”
Cho dù đã từng đối đầu với bao nhiêu căn bệnh khó nhằn cùng bao lần thất bại tự trách thì nhiệt huyết và quyết tâm dấn thân vào y học của Bạch Chỉ chưa bao giờ có một tia do dự.
Chẳng qua lúc này đây, tình huống thay đổi.
Cô thở dài: “Chuyện này không giống nhau…… xông pha nơi tuyến đầu mỗi ngày đều phải đề phòng lo lắng, sợ hãi bất an……”
Bạch Chỉ ôm anh làm nũng: “Em mặc kệ, cứ không muốn anh đi đấy……”
Tuy cô biết mình có ngang bướng cũng không thể thay đổi được gì, nhưng cô càng muốn nói, muốn Phó Tây Phán ghi tạc trong lòng, muốn anh lúc nào cũng phải nhớ rõ, nhất định phải luôn cẩn thận trong mọi việc.
Phó Tây Phán cười khẽ, tiếp tục an ủi cô: “Yên tâm, anh sẽ bảo vệ tốt bản thân, anh đảm bảo.”
Bạch Chỉ ngước mặt lên rồi giơ ngón út ra, như trẻ con nói: “Ngoắc tay đi.”
“Được, ngoắc tay.”
***
Sáng hôm sau, Phó Tây Phán ở nhà kiểm tra hành lý một lần cuối cùng.
Bỗng nhiên Bạch Chỉ lấy từ trong ngăn kéo ra một cặp nhẫn, đây là lúc trước cùng Phó Tây Phán làm ở cửa hàng DIY (Do It Yourself).
Nhưng bởi vì bác sĩ trước khi phẫu thuật đều phải tháo nhẫn, mà bác sĩ ngoại khoa như Phó Tây Phán còn phải phẫu thuật rất nhiều nên cũng không tiện, vì thế vẫn luôn để trong ngăn kéo không dùng đến.
Mấy hôm trước, cô ra tiệm mua thêm hai sợi dây chuyền, luồn qua hai chiếc nhẫn đó.
Bạch Chỉ vẫy tay, ý bảo anh cúi người: “Phó Tây Phán……”
Phó Tây Phán vừa hỏi, vừa hơi hạ thấp người xuống: “Làm gì vậy?”
Cô đeo sợi dây chuyền lên cổ Phó Tây Phán, anh giơ tay vuốt ve chiếc nhẫn, lại cảm thấy nặng trĩu.
Bạch Chỉ nói: “Anh nhất định phải bình an trở về, bởi vì có em đang đợi.”
Phó Tây Phán vân vê chiếc nhẫn, cảm xúc phức tạp, anh do dự thật lâu, mới nặng nề gật đầu: “Được.”
“Em…… Hôm nay sẽ không đi tiễn anh, em không muốn nhìn anh đi.”
Phó Tây Phán lại lên tiếng: “Ừ.”
Tuy nói như thế, nhưng thời gian nghỉ trưa, nhóm bác sĩ hộ sĩ đi cứu nạn đầu tiên của đa khoa Nam Quang đã tập kết đầy đủ trên quảng trường.
Trong đó đương nhiên có không ít các đôi vợ chồng trong bệnh viện.
Bọn họ đứng trước xe chia tay đầy lưu luyến.
Chỉ có Phó Tây Phán ngồi trên xe cạnh cửa sổ, ngơ ngẩn nắm chiếc nhẫn trong tay.
Một bác sĩ vừa chia tay với vợ xong đi lên xe, ngồi bên cạnh anh: “Bác sĩ Phó không định nói chút gì đó với bác sĩ Bạch sao?”
“Cô ấy……” Phó Tây Phán hơi sửng sốt, sau đó chậm rãi mở miệng: “Hôm nay có ca phẫu thuật nên rất bận.”
Khi các bác sĩ, hộ sĩ đều lên xe hết thì đội trưởng đội y tế đứng ở phía đầu xe, dùng loa nhỏ thông báo những việc cần chú ý.
Phó Tây Phán nghiêng đầu, anh chợt phát hiện Bạch Chỉ đứng sau cây cột trước cửa bệnh viện, cô cau mày tránh sau đám người.
Anh không hề do dự giơ tay lên: “Chờ một chút. Cho tôi hai phút. Xin lỗi, tôi sẽ lập tức trở về.”
Nói xong, Phó Tây Phán chạy xuống xe, anh đẩy đám người, vội vàng chạy đến chỗ Bạch Chỉ.
Nhanh chóng cho cô một cái ôm vội vàng, anh khẽ nói bên tai cô: “Anh nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, nhưng em không cần chờ anh.”
Mấy ngày nay tin tức vẫn luôn đưa tin huyện Thanh Tuyết có dư chấn lớn nhỏ, khiến rất nhiều kiến trúc yếu ớt bị hư hại, mấy ngày mưa to liên tục càng thêm ‘dậu đổ bìm leo’.
Điều Phó Tây Phán có thể làm là hết sức cẩn thận, nhưng thiên tai khó dò, anh cũng không muốn cho Bạch Chỉ một lời hứa hẹn mông lung, cũng không hy vọng cô dùng thời gian tốt đẹp của mình để chờ đợi.
Anh cúi đầu, ấn lên trán cô một cái hôn khẽ: “Đừng khóc, anh sẽ đau lòng. Được rồi, anh đi đây.”