Kể từ sau hôm tới nhà Bạch Chỉ, Phó Tây Phán càng ngày càng dính lấy cô hơn.
Gần như bữa nào anh cũng sẽ ồn ào rằng mình chính là con rể đã được ba Bạch thừa nhận.
Những lúc như vậy, Bạch Chỉ sẽ ném cho anh một ánh mắt đầy khinh bỉ, sau đó chế nhạo nói: “Vậy anh kết hôn với ba em luôn đi là vừa.”
Phó Tây Phán dựa đầu vào cổ cô, dụi dụi làm nũng: “Anh mới không cần đâu.”
Vào giờ nghỉ trưa một ngày nọ, Bạch Chỉ ngồi trong phòng khám đợi Phó Tây Phán đến tìm mình.
Cô ngồi chờ một lúc lâu cũng không thấy bóng dáng của anh đâu, đến tin nhắn cũng không có, bèn chắp tay sau lưng, nghi hoặc mà mò lên tầng trên.
Thời điểm bước vào khoa ngoại, cô nhìn thấy mấy thực tập sinh đang tụ tập đứng ở cửa văn phòng trưởng khoa ngó đầu nhìn vào.
Cô đi qua, vỗ vai một người rồi hỏi: “Nhìn lén cái gì đó?”
Thực tập sinh nhỏ giọng báo cáo: “Có một bệnh nhân sống chết không đồng ý để anh Phó làm bác sĩ mổ chính.”
“Hả? Sao lại như vậy?”
Bạch Chỉ có hơi cạn lời. Nếu so sánh Phó Tây Phán với những bác sĩ khác, ngoại trừ tuổi anh có trẻ hơn một chút, thì lý lịch lại vô cùng đẹp đẽ.
Lần trước, khi giúp Phó Tây Phán chỉnh sửa lại tài liệu kiểm tra nghiệp vụ, cô còn bất ngờ phát hiện, anh còn từng tham dự mấy cuộc hội thảo cho những ca phẫu thuật quan trọng.
Phó Tây Phán chỉ cầm mấy văn kiện đó lên, nhướng mày đáp: “Hết cách rồi, anh có một người ba là bác sĩ khoa ngoại cao cấp như vậy thì buộc phải làm việc chăm chỉ hơn nữa thì mới có người công nhận.”
Chắc hẳn bởi vì có Bạch Chỉ mà quan hệ giữa Phó Tây Phán và ba anh cũng hòa hoãn thêm phần nào. Bình thường, suốt mấy năm qua Phó Tây Phán mới về nhà một lần thì hiện tại cũng chăm chỉ ghé qua vào các dịp nghỉ lễ. Khi nói chuyện với Phó Tử Minh cũng chẳng còn thái độ chống đối giống trước kia nữa.
Bạch Chỉ đứng ngoài cửa văn phòng chủ nhiệm khoa ngoại, nghe được giọng nói quen thuộc truyền ra từ bên trong. Lòng cô khẽ giật thót một cái.
Cô chán ghét nói: “Sao lại là bà ta?”
Thực tập sinh: “Chị, chị biết bệnh nhân này à?”
Bạch Chỉ bĩu môi, dù không thoải mái nhưng vẫn đáp: “Ừ. Chị biết.”
Trong văn phòng, ngồi đối diện với Phó Tây Phán không phải ai khác mà chính là hàng xóm lầu trên của Bạch Chỉ, thím Triệu.
Con trai bà ta đột ngột đổ bệnh nên phải đến nằm viện. Mà khoa ngoại hiện tại đang chuẩn bị phương án phẫu thuật cho cậu ta.
Thím Triệu cầm tờ giấy ghi lịch trình điều trị đến nghe bác sĩ chẩn đoán bệnh, lại phát hiện bác sĩ mổ chính không phải là trưởng khoa Nghiêm bọn họ đã đăng ký trước đó mà bị đổi thành Phó Tây Phán.
Nhớ tới những việc lúc trước, giữa mình và Phó Tây Phán từng xảy ra chút mâu thuẫn, bà ta liền đập bàn, kiên quyết phản đối không để anh là người mổ chính.
Trưởng khoa Nghiêm cũng ra mặt cố gắng khuyên giải vài lần nhưng bà ta vẫn bảo thủ cứ giữ khư khư suy nghĩ như vậy.
Mọi chuyện cứ như thế mà rơi vào ngõ cụt, trưởng khoa Nghiêm bèn nói: “Nếu đã vậy, cô mang con trai cô về đi, bệnh viện chúng tôi không nhận ca phẫu thuật này nữa.”
Thím Triệu vừa nghe được đã tức giận, đập bàn nói: “Bệnh viện các người là bệnh viện gì vậy? Mấy người có phải là bác sĩ không vậy hả? Ở đâu ra cái đạo lý nhận bệnh nhân rồi còn không chịu điều trị?”
Phó Tây Phán vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh nhìn giấy tờ bệnh án, nói: “Sao lại không có. Nhìn bệnh án này xem, chẳng phải trước đây mấy người cũng từng đi qua vài bệnh viện rồi sao. Bọn họ cũng không tiếp nhận điều trị đó thôi?”
Thím Triệu nghẹn lời: “Tôi…”
Con trai bà ta đột nhiên đổ bệnh, bọn họ vất vả đi tận mấy bệnh viện để khám cũng không tra ra rõ nguyên nhân.
Cuối cùng có một bác sĩ trong thị trấn nói với bà ta, bệnh viện Nam Quang cũng từng điều trị một bệnh nhân có tình trạng bệnh tương tự như vậy, bảo bà ta đến thử một lần xem sao.
Trưởng khoa Nghiêm sắp đến tuổi về hưu. Mỗi tuần ông ấy chỉ nhận khám bệnh có một buổi sáng, hơn nữa những ca bệnh ông nhận cũng thường là những ca bệnh khó, cần đến sự vào cuộc của chuyên gia.
Thím Triệu nhờ sự giúp đỡ của người quen, vất vả lắm mới liên hệ được với trưởng khoa Nghiêm.
Ai ngờ trưởng khoa Nghiêm lại nói với bà ta, phẫu thuật này cứ để cho Phó Tây Phán tới mổ chính.
Trưởng khoa Nghiêm cũng hiểu được nỗi băn khoăn của thím Triệu, kiên nhẫn giải thích: “Loại phẫu thuật này rất phức tạp, tốn nhiều thời gian, hơn nữa độ nguy hiểm cực cao, cho nên các bệnh viện khác không muốn tiếp nhận là điều có thể hiểu được. Mà khoa chúng tôi, chỉ có tôi và bác sĩ Phó từng điều trị qua ca bệnh tương tự như vậy. Có điều nếu là trước đây thì tôi có thể thực hiện được phẫu thuật này, nhưng hiện tại tôi không thể thực hiện được ca mổ cần nhiều thời gian như vậy.”
“Tuy rằng phẫu thuật ở các khoa ngoại có điểm chung, nhưng thực tế thao tác vẫn có sự khác biệt. Nếu bà vẫn kiên quyết suy nghĩ của mình như vậy thì đem con về đi, chúng tôi lực bất tòng tâm.”
Trước khi thím Triệu đưa ra quyết định lần nữa, trưởng khoa Nghiêm lại nói thêm: “Nếu đã nhất tríí muốn làm phẫu thuật thì phải tin tưởng vào bác sĩ chúng tôi. Được người nhà bệnh nhân tin tưởng cũng là một phần nguyên nhân khiến cuộc phẫu thuật đó có thành công hay không. Mặc kệ trước đây mấy người có khúc mắc gì, chúng tôi là bác sĩ, chữa bệnh cứu người là sứ mệnh cơ bản nhất, không bao giờ thay đổi.”
“Nhưng cuộc phẫu thuật này có độ nguy hiểm vô cùng cao, xác suất thành công không lớn. Nếu các người đã muốn làm, thì phải chuẩn bị tinh thần.”
Thím Triệu cúi đầu, im lặng hồi lâu, tự hỏi bản thân một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên nói: “Bác sĩ Phó, trước đây đều do tôi không đúng. Là tôi không quản giáo nghiêm khắc con trai mình, gây cho cậu không ít phiền phức. Hiện tại, mọi chuyện đều trông cậy vào cậu.”
Phó Tây Phán nhấp miệng, gật đầu, bình tĩnh nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức.”
**
Tối đến, Bạch Chỉ lăn qua lộn lại ở trên giường mấy vòng, tâm trạng có chút bực bội đến nỗi không ngủ được. Trong đầu vẫn nghĩ đến việc xảy ra buổi sáng hôm nay.
Cô do dự một lúc, bèn xoay người xuống giường, đi đến bàn sách, từ đằng sau ôm lấy Phó Tây Phán đang xem tài liệu.
Bạch Chỉ vòng lấy eo, áp thân mình dán vào lưng anh rồi tựa cằm vào vai anh.
Phó Tây Phán gấp tài liệu lại: “Sao vậy? Có phải anh mở đèn nên em không ngủ được không? Để anh ra ngoài đọc.”
“Không… Không phải đâu, anh đừng đi.” Bạch Chỉ nghiêng mặt, hôn nhẹ vào cổ anh, giọng nói có xíu hờn dỗi: “Phẫu thuật này anh nhất định phải làm sao? Dù gì nhiều bệnh viện đã từ chối bà ấy như vậy, thêm anh nữa cũng không sao.”
“Nhưng nếu cứ để đứa bé kia thoi thóp như vậy trước mặt mình, anh vẫn muốn thử một lần.” Phó Tây Phán cũng dựa đầu vào cô, dịu dàng nói: “Không sao đâu, anh cũng sẽ không quá suy sụp nếu phẫu thuật thất bại.”
“Không phải em sợ anh tiến hành phẫu thuật thất bại đâu.”
“Em chỉ là sợ phẫu thuật không thành công rồi lại khiến thím Triệu đến bệnh viện náo loạn một trận phải không?”
“Phải…”
Bạch Chỉ vòng tay ôm lấy anh chặt hơn một chút: “Em không muốn anh xảy ra chuyện gì.”
“Hôm nay bà ấy chưa thực sự muốn xin lỗi đâu. Nếu không phải con trai bà ấy bị bệnh, bà ấy nhất định sẽ giương bộ mặt vênh váo tự đắc lên mãi cho mà xem.”
Phó Tây Phán kéo tay cô xuống, vuốt ve gương mặt cô: “Nếu đổi lại là em, em có tiếp nhận điều trị hay không?”
Bạch Chỉ nhíu mày, bỗng nhiên im lặng.
Cô bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Em đây chẳng phải đã nói là sẽ không nhận sao?”
Bạch Chỉ giận dỗi dính người gãi cho tâm anh khẽ rung động.
Anh nghiêng mặt, cắn nhẹ vào vành tai cô, sau đó khẽ nghiêng người, ôm cô vào trong ngực.
Phó Tây Phán tắt đèn, bế Bạch Chỉ lên, rồi cùng cô nằm lên giường.
Từng nụ hôn tinh tế đáp xuống trán cô, rồi khóe mắt cho đến chóp mũi và cuối cùng là phủ lên đôi môi mỏng.
Bạch Chỉ có hơi không khỏe, nghi hoặc hỏi: “Anh xem tài liệu xong rồi sao?”
Phó Tây Phán khàn khàn đáp: “Xem gần xong rồi, chẳng qua là tài liệu có thể xem tiếp vào ngày mai, nhưng bạn gái thì phải chăm sóc ngay bây giờ.”
“Ai cần anh…”
Phó Tây Phán hôn lên môi cô, lấp kín miệng nhỏ.
Bạch Chỉ cau mày, hơi ngẩn ngơ.
Cô đẩy bả vai Phó Tây Phán ra nhưng không có kết quả, đành vỗ nhẹ vào ngực anh.
Lúc này Phó Tây Phán mới chịu buông cô ra.
Bạch Chỉ ngẩng đầu: “Phó Tây Phán à, phẫu thuật lần này anh nắm chắc mấy phần?”
Nhắc đến phẫu thuật, hứng thú trong người Phó Tây Phán lập tức bị dập tắt. Anh buông tay cô ra, ngửa mặt nằm thẳng trên giường, do dự đáp: “Dựa theo bệnh án và phán đoán của anh, khoảng chừng bốn đến năm phần đi.”
“Nhưng nếu dựa vào kinh nghiệm của cuộc phẫu thuật trước kia của anh thì chỉ còn không đến ba phần.”
Tỷ lệ thành công thấp như vậy sao, Bạch Chỉ tự hỏi bản thân, vẻ mặt mờ mịt nhìn trần nhà đến phát ngốc.
Phó Tây Phán lại tiếp tục nói: “Trước kia anh từng làm hai cuộc phẫu thuật thất bại, trưởng khoa Nghiêm cũng vậy.”
Bạch Chỉ mím môi, cô không muốn nghĩ tới áp lực ở thời điểm hiện tại mà anh phải đối diện nữa. Cô đành quay lưng, vùi đầu nhỏ vào trong chiếc gối mềm.
Phó Tây Phán nhìn bả vai đang run run của cô, cũng chỉ biết im lặng, cánh tay anh vươn trên không trung khựng lại một lúc, cuối cùng lại để xuống chăn mình.
Anh xốc chăn lên, lại đi đến kệ sách, bật đèn, tiếp tục xem tài liệu.
**
Đến ngày tiến hành phẫu thuật cho Triệu Lượng, thím Triệu ngồi trong phòng khám. Trước mặt bà là một đống giấy tờ về cuộc phẫu thuật.
Trên mặt bàn bày ra là những tài liệu về khả năng nguy hiểm có thể xuất hiện trong suốt quá trình giải phẫu. Nhìn một đống giấy tờ đầy từ ngữ chuyên ngành, lần đầu tiên trong đời bà ta cảm thấy bất lực như vậy.
Bàn tay đang cầm bút của bà ta run rẩy, nhìn chằm chằm vào tờ giấy cam kết sau phẫu thuật, nước mắt rơi xuống khi đọc dòng chữ: dù kết quả của cuộc phẫu thuật ra sao thì bệnh viện sẽ không chịu trách nhiệm.
Thím Triệu nhỏ giọng hỏi: “Có phải tôi ký cái này xong, nếu không may xảy ra chuyện gì thì đều do chúng tôi phụ trách?”
Chủ nhiệm Nghiêm vừa định giải thích, lại thấy bà ta lau sạch nước mắt, nhanh chóng kí tên mình xuống: “Không sao cả. Tôi tin tưởng bác sĩ.”
Phó Tây Phán nghe một câu như vậy, khẽ thở phào một tiếng, rồi giải thích cho bà về những nguy hiểm phát sinh. Sau đó đi vào phòng chuẩn bị cho ca đại phẫu.
Căn bệnh này vốn hiếm gặp nên quá trình cũng vô cùng phức tạp.
Vì thế thời điểm tiến hành ca mổ, những bác sĩ khoa ngoại vào ngày thường không có mặt, hôm nay đều đứng trong phòng quan sát, thông qua hệ thống máy tính để theo dõi cuộc phẫu thuật.
Ca giải phẫu bắt đầu từ buổi sáng, mãi đến khi Bạch Chỉ tan tầm vẫn chưa kết thúc.
Cô xách mấy phần thức ăn đi đến bên ngoài phòng phẫu thuật, đặt vào tay thím Triệu một phần: “Đợi cả một ngày rồi, thím cũng ăn chút gì đi.”
Thím Triệu nhìn hộp cơm trước mặt, nhớ đến mấy bác sĩ vẫn còn trong phòng giải phẫu, nước mắt bỗng trào ra.
Bà ta ngượng ngùng đặt hộp cơm sang một bên: “Tôi chờ phẫu thuật kết thúc đã.”
Bạch Chỉ cũng không khuyên nhủ nữa. Cô bước sang một bên, ngồi xuống ghế ngoài ở cửa phòng.
Cô đặt một tay lên ngực mình, một tay xoa chân, còn có chút khẩn trương hơn so với người nhà bệnh nhân.
Quá trình phẫu thuật tiếp tục kéo dài đến 5 giờ sáng mới kết thúc.
Thời điểm đèn phẫu thuật tắt, Bạch Chỉ vì quá căng thẳng mà sắc mặt cũng tái nhợt, cẳng chân cũng mỏi nhừ, phải dựa vào tường mới miễn cưỡng đứng lên được.
Y tá đẩy giường bệnh ra. Thím Triệu vội vã bước đến, nhìn thấy con trai nằm trên đó vẫn hô hấp đều đặn mới thở phào một hơi.
Phó Tây Phán mở cửa đi ra ngoài, anh khẽ mỉm cười nói với thím Triệu mấy câu.
Chỉ thấy thím Triệu kéo lấy tay anh, luôn miệng nói lời cảm ơn.
Hai người khách khí một phen, thím Triệu mới đi theo y tá trở về phòng bệnh của con trai.
Bạch Chỉ chắp tay sau lưng, đi tới nói: “Phẫu thuật thành công phải không?”
“Ừ.”
Phó Tây Phán gật đầu, khoảnh khắc anh nhìn thấy Bạch Chỉ, cả người mới thả lỏng được.
Anh kéo Bạch Chỉ lại, hai tay đặt trên vai cô trượt xuống, thân thể áp sát vào lưng Bạch Chỉ, rồi cứ dựa vào người cô như vậy.
Bạch Chỉ trêu đùa nói: “Anh làm gì vậy hả? Em thế này sao động đậy được?”
Phó Tây Phán thở dài nói: “Anh ở trong kia căng thẳng muốn chết.”
Anh nâng tay lên, đưa tới trước mặt Bạch Chỉ: “Em nhìn xem, toàn là mồ hôi.”
Phó Tây Phán dựa vào người cô, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “So với việc phẫu thuật thất bại, anh càng sợ làm em phải lo lắng. May mắn là thành công.”
Bạch Chỉ nghiêng mặt, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt anh: “Bác sĩ Phó, anh vất vả rồi.”
Phó Tây Phán tiến hành phẫu thuật hơn mười tám tiếng đồng hồ. Giải phẫu bao nhiêu lâu, cũng yêu cầu anh phải chăm chú bấy nhiêu. Trong suốt cả ca mổ, đến ngay cả một giọt nước anh cũng chưa được uống.
Bạch Chỉ khẽ vuốt nhẹ cằm của anh. Mấy hôm nay bởi vì ca giải phẫu này mà anh đều thức tới khuya.
“Đi tới nhà ăn thôi. Nếu không ăn gì em sợ anh sẽ ngất xỉu ra đó mất. Em thật sự không khiêng nổi anh đâu.”
Phó Tây Phán cũng không lập tức buông tay: “Chờ thêm một lát nữa đi, để anh ôm em thêm một lúc thôi. Anh mệt mỏi quá, một chút sức lực cũng không có.”
Ánh ban mai buổi sáng xuyên qua khe cửa, chiếu xuống hành lang, khiến bóng dáng hai người đan vào nhau phản chiếu xuống nền gạch sứ.
Bác sĩ Tiểu Lý cầm một tờ phiếu đi tới, anh ta đứng cách đó không xa, xụ mặt, giả bộ ho khan một tiếng: “Khụ khụ. E hèm, anh Phó à, tờ phiếu này anh còn chưa kí đâu.”
Phó Tây Phán bĩu môi, cực kỳ không tình nguyện mà đi qua, nhanh chóng lấy bút ra rồi ký tên xuống.
Bạch Chỉ nhìn cử chỉ tự nhiên thuần thục của Phó Tây Phán, trợn tròn mắt.
Bác sĩ Tiểu Lý nhận lấy tờ phiếu, đỏ mặt nhắc nhở anh: “Đại ca à, anh làm gì thì cũng có thể suy nghĩ đến cảm xúc của người khác một chút được không. Anh nhìn xem ở khoa chúng ta, bác sĩ Lâm và trưởng khoa Nghiêm mỗi ngày đều tung cơm chó trên bảng tin, tốt xấu gì người ta cũng chỉ là trên mạng thôi. Nhưng còn anh thì sao, ở ngoài đời cũng không chịu buông tha cho bọn em.”
Phó Tây Phán xoay đầu bút, dùng đuôi bút khẽ ký vào đầu anh ta. Lò xo trong bút cũng bật lại một tiếng, bút bi trở về trạng thái ban đầu mới thu lại.
Anh cài bút vào túi áo blouse trắng: “Vậy cậu cũng mau tìm một cô bạn gái để cùng nhau khoe ân ái đi.”
“Anh…”
Bạch Chỉ đi đến nơi: “Có muốn tôi giới thiệu cho cậu không? Khoa chúng tôi có y tá Trần chưa có bạn trai đó.”
Bác sĩ Tiểu Lý vừa nghe thấy, hai mắt liền sáng lên: “Được đó!”
Anh ta quay đầu, dùng khuỷu tay chọc chọc vào người Phó Tây Phán: “Chậc chậc, thật sự không hiểu EQ của anh như thế này mà lại tìm được bạn gái.”
Phó Tây Phán tự tin đáp: “Chỉ cần dựa vào vẻ ngoài là đủ rồi.”
Bác sĩ Tiểu Lý cạn lời, cầm tờ đơn rồi trở về phòng bệnh.
Đợi cậu bác sĩ đó đi rồi, Bạch Chỉ mới hừ lạnh một tiếng, vươn tay khẽ nhéo lấy lỗ tai của Phó Tây Phán, nhẹ nhàng nói: “Xem ra ban nãy anh chính là nhân cơ hội để chiếm tiện nghi của em ha.”
“Không phải, không phải đâu. Anh thật sự mệt mỏi đó, sức cũng chỉ đủ để ký một tờ phiếu mà thôi.”
Phó Tây Phán muốn vươn tay kéo cô lại, nhưng bị Bạch Chỉ xoay người né tránh.
Tay cô nhét vào túi áo blouse, bước chân nhanh nhẹn, thúc giục nói: “Anh nhanh lên chút đi, Phó Tây Phán.”
“Tiểu Chỉ, em từ từ, đợi anh đã….”