Ngay ngày hôm đó, tên đàn ông đáng ghét Phó Tây Phán đã xuất hiện đúng giờ bên ngoài phòng khám phụ khoa.
Anh dựa vào cửa, thân hình thon dài phác họa nên một bóng người đẹp đẽ ở hành lang.
Cô y tá nhỏ trêu đùa nói: “Ôi chao, bác sĩ Phó lại đến đợi bác sĩ Bạch tan làm sao?”
“Ừ. Đợi bạn gái.”
Giọng điệu lạnh nhạt nhưng tràn ngập vẻ cưng chiều, chỉ một lời nói, các cô y tá trong phòng đều huyên náo ầm ĩ lên, bọn họ ngưỡng mộ nhìn Bạch Chỉ.
Bạch Chỉ không còn e thẹn như trước kia, tập mãi thành quen mà ngẩng cao đầu, bước ra khỏi phòng trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Cô ngoắc nhẹ tay, Phó Tây Phán ngay lập tức đi theo.
Nghĩ tới việc anh làm vào giờ nghỉ trưa, chả khác nào một con sói đói trong phòng khám bệnh.
Bạch Chỉ vẫn còn tức giận.
Người đàn ông đáng ghét này, ai thèm….
Thôi quên đi, đối với tên đàn ông chết bầm này, để không gây hại cho sự hòa bình của thế giới, tốt nhất đành để mình hi sinh vậy.
Phó Tây Phán búng tay trước mặt cô: “Em nghĩ gì thế?”
Bạch Chỉ đỏ mặt, bĩu môi: “Không có gì.”
Trong nháy mắt Phó Tây Phán đã nhìn thấu tâm tư của cô, anh liếc một vòng quanh hành lang trống trải rồi ghé vào bên tai cô nói: “Vẫn còn mong nhớ chút dư vị lúc trưa sao?”
Bạch Chỉ đẩy anh ra: “Xì. Nhàm chán.”
Phó Tây Phán cười ôm lấy vai cô, mặt không chút thay đổi hỏi: “Kỹ năng hôn của anh đây không tồi phải không?”
“Ahhhh….” Bạch Chỉ che mặt, nhanh chóng chạy thoát khỏi người anh: “Phó Tây Phán, anh là tên biến thái!”
Phó Tây Phán người cao chân dài, đeo balo, bước nhanh vài bước đã đuổi kịp cô.
Anh bắt lấy cổ áo cô rồi kéo về phía mình.
Lần này anh ôm chặt cô trong vòng tay, Bạch Chỉ không thể động đậy, chỉ đành ngoan ngoãn dựa sát vào anh.
“Nhìn xem này. Chạy nhanh như vậy, nhưng cuối cùng vẫn phải trở về bên anh đấy thôi.”
Hai người ngồi trên xe đạp, Phó Tây Phán thu lại thái độ đùa giỡn, ánh mắt chìm xuống, giọng nói cũng chợt trở nên khản đi, như thể đang cố tình kìm nén cảm xúc nào đó.
“Tiểu Chỉ, lát nữa cùng anh đến một nơi.”
“Dạ.”
Bạch Chỉ ngồi sau xe đạp lắc lắc chân, trả lời một cách nhanh chóng.
Nhưng mà nhìn theo con đường Phó Tây Phán chở đi qua, trái tim của Bạch Chỉ liền trở nên hồi hộp.
Phó Tây Phán chở cô đi qua gần hết thành phố A, đến một nghĩa trang ở ngoại ô.
Sắc trời dần tối, chỉ có vài ngọn đèn đường lác đác đang sáng nhẹ.
Vị trí của nghĩa trang xa xôi, lạnh lẽo lại u ám khiến Bạch Chỉ run nhẹ rồi mau chóng bước nhanh theo Phó Tây Phán.
Cô khoác lấy tay anh, áp sát người vào người anh, vẻ mặt trang nghiêm, không còn dáng vẻ cười đùa nữa.
Phó Tây Phán đứng trước cửa tiệm hoa mua bó hoa, sau đó quay người bước vào phòng đặt bàn thờ tro cốt.
Một bức tường cao nối với mái nhà được chia thành nhiều mảnh, ở trên được khắc đầy tên và hình ảnh trắng đen.
Phó Tây Phán đi đến phía bên trái của ngôi nhà , anh dừng lại, anh đặt bó hoa lên bàn phía trước và thắp một nén hương.
Anh lấy một chiếc đồng hồ từ trong túi ra, đặt nó trước bàn thờ.
Bạch Chỉ nhận ra chiếc đồng hồ, là chiếc anh luôn đeo trước đó, trên mặt đồng hồ bị hư hỏng và không còn hiện số giờ nữa.
Ảnh bàn thờ trước mặt là người phụ nữ trẻ mặc sườn xám.
Bạch Chỉ nhớ cô đã nhìn thấy bức ảnh tương tự ở nhà Phó Tây Phán.
Đây là ảnh của mẹ Phó Tây Phán lúc còn trẻ.
Mặc dù bức ảnh bây giờ đã bị phai màu, nhưng người trong ảnh vẫn trông vẫn rất duyên dáng, xinh đẹp.
“Phó Tây Phán?”
“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.”
Bạch Chỉ mím môi rồi nắm chặt tay anh.
Phó Tây Phán cũng nắm tay cô, khẽ nâng lên, đặt lên môi và hôn nhẹ lên mu bàn tay cô.
Sau đó anh nhìn lên bàn thờ mẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng, con đang sống rất tốt, con cũng đã gặp được một cô gái tốt, không còn cô đơn một mình nữa.”
Bạch Chỉ dựa vào anh, khẽ thì thầm: “Phó Tây Phán.”
“Tiểu Chỉ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh chứ?”
Bạch Chỉ trả lời dứt khoát: “Sẽ!”
Phó Tây Phán lấy miếng vải trắng mới mua, nhẹ nhàng lau lên bài vị.
Bạch Chỉ đứng bên cạnh anh cũng thắp một nén hương, khi cô quay đầu cắm nén hương, cô thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc vụt qua ở phía cửa.
Cô nhẹ nhàng kéo góc áo của Phó Tây Phán, chỉ về phía cửa, nhỏ giọng nói: “Hình như Viện trưởng Phó vừa đi ngang qua.”
Phó Tây Phán nhíu mày, do dự một lúc rồi bước ra ngoài.
Qủa nhiên ông ấy đứng ở cửa, anh đã nhìn thấy bóng dáng quen thuộc nhưng giờ đây đã già hơn một chút.
Phó Tây Phán bước đến, đuổi theo.
“Bố!”
Khi anh cất lời gọi, Phó Tử Minh dừng bước, bả vai khẽ run, không quay người lại, ông đưa tay lên che miệng.
Danh xưng này, đã lâu lắm rồi ông không được nghe thấy.
Phó Tây Phán bước nhanh vài bước, đi tới trước mặt ông, thấp giọng nói: “Nếu đã đến rồi, chúng ta cùng vào đi ạ.”
“Ừ.”
Trên hành lang dài mười mấy mét, hai cha con đi bên cạnh nhau rất lâu.
Phó Tử Minh hy vọng con đường này sẽ không có điểm cuối, để Phó Tây Phán có thể đi bên mình lâu hơn chút.
Lần trước tuyến xe buýt chạy đến bệnh viện xảy ra tai nạn, trong hội trường đông đúc Phó Tây Phán gấp gáp tìm bóng dáng Bạch Chỉ, trưởng khoa ở đằng sau không ngừng thúc giục anh vào phòng mổ để giúp đỡ.
Lần đó, anh mới sâu sắc cảm nhận được, sự bất lực do nghành nghề mà mình yêu thích mang lại.
Vào những thời điểm nhất định, họ phải bất đắc dĩ lựa chọn giữa bệnh nhân và người thân.
Phó Tử Minh trước đây cũng chỉ đưa ra lựa chọn mà hầu như tất cả các bác sĩ đều sẽ thực hiện.
Lựa chọn này đối với người thân sẽ có cảm giác tội lỗi, cũng có tình yêu với ý niệm ban đầu khi vào nghề, có sứ mệnh và ý thức trách nhiệm đối với nghề, nhưng sau đó cũng là cảm giác vô vọng, bất lực đến cùng cực.
Khi Phó Tây Phán đứng dưới góc độ là một bác sĩ, anh mới hiểu được sự lựa chọn của ba mình, nhưng là một người con, anh rất khó có thể buông bỏ.
Trong suốt hành trình trưởng thành, ông đã bỏ lỡ quá nhiều thời khắc quan trọng đối với anh.
Cả hai đi đến lối vào của sảnh, Phó Tây Phán đột nhiên dừng bước chân, lại gọi một tiếng : “Bố.”
“Ừm….”
Phó Tử Minh đáp lại bằng một giọng dài, chậm rãi quay lại.
Phó Tây Phán liếm môi, khó khăn nói: “Trước đây con đã quá tùy hứng. Con….”
“Đừng nói như vậy.” Phó Tử Minh mở rộng vòng tay, ôm lấy cậu con trai đã cao hơn mình một cái đầu: “Là bố có lỗi với hai mẹ con, bố luôn coi sự hiểu chuyện của hai mẹ con là lẽ đương nhiên, chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của cả hai người.”
Ông buông Phó Tây Phán ra, nghiêm túc nói: “Cho bố một cơ hội để bù đắp cho con, được không?”
Phó Tây Phán nghĩ đến những lời trước đây Bạch Chỉ từng nói.
Nếu mẹ vẫn còn sống, chắc chắn sẽ không muốn thấy anh như thế này.
Ngoài ra, trước đây khi về nhà, anh nhìn thấy bố và mình rất giống nhau cẩn thận cất giữ tất cả những vật dụng và kỷ niệm về mẹ.
Anh khẽ gật đầu, trịnh trọng trả lời: “Dạ.”
Phó Tử Minh vỗ vai anh, mũi chua xót, nước mắt không kìm được rơi xuống.
Ông và Phó Tây Phán cùng nhau đi vào đại sảnh, Bạch Chỉ đang đứng trước bài vị đợi họ.
Cô lấy khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho Phó Tử Minh, lịch sự chào: “Chào chú Phó.”
Phó Tây Phán nắm tay cô trước mặt bố mình, giới thiệu: “Con giới thiệu lại ạ, đây là bạn gái của con, Bạch Chỉ .”
Bạch Chỉ hai má đỏ ửng, cúi đầu, lại gọi: “Con chào chú.”
“Ừ.” Phó Tử Minh cười lau nước mắt rồi nói đùa: “Xem ra năm đó nhà ta không uổng công cho con mượn ngồi ghế xích đu rồi, còn lấy lại được một cô con dâu.”
Bạch Chỉ mím môi, mặt càng đỏ hơn, nhưng rồi cô cũng không biết trả lời như thế nào nên đành lùi xuống một bước, nấp đằng sau lưng Phó Tây Phán.
Sau khi cả ba người cùng nhau cúng bái sau đó bước ra khỏi nghĩa trang.
Phó Tây Phán chủ động đề nghị: “Bố, con và Tiểu Chỉ hôm nay về nhà ăn cơm được không ạ?”
Phó Tử Minh cười đến không khép miệng lại được, vừa lòng đáp: “Được! Đương nhiên được.”
**
Buổi tối, Bạch Chỉ và Phó Tây Phán trở về nhà.
Bạch Chỉ vừa về đến nhà liền cởi giày ra, ngã người trên sô pha, xoa xoa cái bụng tròn trịa rồi thở dài nói: “Trời ạ, em no căng cứng bụng rồi”
Ở nhà Phó Tây Phán, Phó Tử Minh liên tục gắp thức ăn cho cô.
Cô đã từ chối nhiều lần nhưng không có kết quả, chỉ có thể cố gắng ăn hết.
Phó Tây Phán tìm viên men tiêu hóa từ tủ thuốc, rót thêm cốc nước ấm đưa cho cô: “Đây, em cầm lấy này.”
Anh cũng ngồi lên sô pha, nhấc chân cô để gác trên chân mình, vừa giúp cô xoa bóp vừa hỏi: “Lúc nhỏ em thường đến nhà anh chơi xích đu sao?”
Bạch Chỉ nuốt viên thuốc, mơ hồ trả lời: “Vâng.”
“Vậy sao anh không có chút ấn tượng nào với em?”
Phó Tây Phán cố gắng nhớ lại, nhưng tiếc là vẫn không nhớ được gì cả.
Bạch Chỉ bĩu môi, khẽ lẩm bẩm: “Cái đầu này của anh, có thể nhớ được gì.”
“Em nói cái gì?”
Bạch Chỉ cười cười, qua loa nói: “Không, không có gì.”
Phó Tây Phán lại ngẩng đầu lên, cẩn thận suy nghĩ tiếp, nhưng vẫn không có manh mối nào.
Anh tự nhủ: “Chẳng lẽ khi nhỏ ngoại hình em bình thường quá, nên anh không có ấn tượng gì?”
Câu nói này, Bạch Chỉ nghe được rất rõ ràng.
Cô khó chịu nhéo lấy lỗ tai anh rồi nói: “Phó Tây Phán, anh vừa nói gì hả?”
“Ahhhhhhhh….Đau đau đau…..anh sai rồi, sai rồi, sai rồi.”
Thấy anh cầu xin tha thứ nên cuối cùng Bạch Chỉ cũng buông tay.
Hai tay cô khoanh trước ngực, cười nhạo nói: “Anh là đồ ngốc, một tuần liền cũng không học thuộc được hình giải phẫu.”
Lời nhắc nhở này giống một cây gậy phá tan một đám sương mù vây lấy trong vùng ký ức nào đó, lập tức làm cho anh như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Anh chợt nhớ ra, lúc nhỏ từng bị một cô bé nhìn chằm chằm trong lúc anh đang khốn khổ học thuộc bài.
Bạch Chỉ nhìn anh đang trợn tròn mắt, hỏi: “Sao vậy? Anh nhớ ra rồi hả?”
Phó Tây Phán ho nhẹ một tiếng chột dạ nhìn sang chỗ khác rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không có, không có.”
Anh nuốt nước bọt tự nhủ, tốt hơn là mãi mãi không nhớ ra.
“Này!” Bạch Chỉ lấy ngón trỏ nâng cằm anh lên: “Phó Tây Phán, anh lại định giở trò gì?”
Phó Tây Phán hơi tiến về phía trước, ôm lấy cô, dụi đầu vào cổ cô, cố ý chuyển chủ đề rồi nhỏ giọng nói: “Anh đưa em về nhà hai lần rồi. Khi nào em mới dẫn anh về nhà đây?”
“À, còn sớm lắm. Đợi đến khi nào thông qua tháng thử việc rồi lại tính sau đi.”
“Ài…..” Phó Tây Phán buồn bã thở dài: “Sao còn có thời gian thử việc nữa hả….”