Mặc dù Phó Tây Phán đã kể mọi chuyện cho Bạch Chỉ nghe, nhưng anh không thể vì vậy mà giảm bớt được gánh nặng trong lòng.
Trong mấy ngày nghỉ ngơi ở nhà, anh vẫn luôn bồn chồn không yên.
Trước đây, mỗi đêm anh sẽ chỉ mơ thấy vụ tai nạn xe hơi cách đây mười bốn năm.
Bây giờ, anh lại có thêm một cơn ác mộng.
Mấy ngày này, cứ mỗi khi nhắm mắt lại thì đầu liền tự động nhớ lại cảnh tượng trong phòng phẫu thuật ngày ấy.
Anh mơ thấy mình đang đứng trước bàn mổ, không ngừng tách các mô ruột bị dính lại với nhau, từ trên xuống dưới, hết lần này đến lần khác.
Trong giấc mơ, y tá liên tục nói anh dừng lại, nhưng tay anh cầm chặt dao không thể ngừng được.
“Phó Tây Phán? Phó Tây Phán!”
Bạch Chỉ nhấn tắt màn hình tivi đã được bật suốt đêm, sau đó dùng lực lay Phó Tây Phán đang nằm trên ghế sô pha.
“Ưm?”
Phó Tây Phán từ từ mở mắt, người mặc đồng phục y tá trước mặt dần dần biến thành khuôn mặt Bạch Chỉ.
“Anh gặp ác mộng sao?”
Phó Tây Phán được cô đỡ từ trên salon ngồi dậy, anh bóp bóp hai bên thái dương, thành thật trả lời: “Ừ. Anh không thể nào quên được ca mổ đó.”
“Ài….” Bạch Chỉ thở dài, để balo sang một bên, lấy điện thoại ra: “Hay để em cũng xin nghỉ mấy hôm, ở nhà cùng với anh.”
“Không cần.” Phó Tây Phán giữ lấy bàn tay đang bấm số của cô: “Cảm ơn em đã lắng nghe anh nói về chuyện này. Nhưng anh cần phải tự mình từ từ thoát khỏi nó, em có ở bên cạnh anh hay không cũng không khác biệt mấy. Em cứ làm tốt việc mình thôi. Em như thế này sẽ khiến anh thêm áp lực.”
“Được rồi.”
Bạch Chỉ đáp lại, đeo balo lên, trước khi đi ra ngoài cô liếc nhìn Phó Tây Phán một lần nữa.
Phó Tây Phán ngồi trên ghế sô pha phất tay ra hiệu với cô: “Đi đi.”
***
Lúc Bạch Chỉ tới bệnh viện, cơ thể của Lưu Đình đã gần như đã hồi phục, chồng cô cũng đang làm thủ tục xuất viện.
Y tá nhìn thấy Bạch Chỉ đến, cô ấy nhanh chóng lấy ra vài tờ đơn: “Bác sĩ Bạch, đây là giấy xuất viện của Lưu Đình, chị nhìn một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên ạ.”
Bạch Chỉ nhận lấy tờ giấy, nghiêm túc xem nó.
Đột nhiên cô như nhớ ra điều gì, vỗ vỗ đầu, kéo chồng Lưu Đình nói: “Anh đợi một chút, tôi còn một thứ phải đưa cho cô ấy.”
Mấy ngày này trong bệnh viện xảy ra quá nhiều chuyện, lại thêm chuyện của Phó Tây Phán, cô cũng có chút hoảng loạn, hoàn toàn quên mất đồ vật mà chú Lưu lúc còn nằm viện đã đưa cho mình.
Khi chú Lưu nhập viện lần thứ hai, cùng ở một phòng với Lâm Kinh Mặc.
Mỗi ngày khi Bạch Chỉ đến thăm Lâm Kinh Mặc, cô đều tiện thể mang một ít canh bổ dưỡng cho chú Lưu.
Chú Lưu cũng tặng cô hai chậu hoa lan tử la, nhưng vì quá bận nên cô để hoa trong phòng làm việc, quên mang về nhà.
Ngoài hai chậu hoa chú Lưu còn đưa cho cô một quyển sổ, chú nói muốn nhờ Bạch Chỉ đưa cho một người rất quan trọng.
Bạch Chỉ hỏi chú muốn đưa cho ai, chú Lưu cười thần bí, không nói thêm gì nữa, chỉ nói đợi chú xuất viện mới tiết lộ.
Nhưng tiếc là chú không thể đợi đến ngày mình xuất viện.
Bạch Chỉ lấy cuốn sổ từ trong tủ ra, trịnh trọng đưa cho Lưu Đình.
Vợ của chú Lưu đã qua đời nên chỉ có mỗi một cô con gái, cô nghĩ rằng chú Lưu chắc hẳn đã viết vài lời nhắn nhủ cho con gái khi chú đang trong viện, vốn dĩ định khi xuất viện sẽ đưa cho cô ấy.
Lưu Đình nhận lấy quyển sổ, chỉ mới lật mở hai trang, nước mặt đã chảy dài.
Bạch Chỉ vỗ vỗ vai cô: “Nếu chú Lưu ở đây, nhất định không muốn nhìn thấy cô như thế này.”
Lưu Đình nặng nề trả lời: “Tôi biết rồi.”
Sau đó cô ấy lại hỏi: “Bác sĩ Bạch, cô có thể cho tôi xin số điện thoại của của bác sĩ Phó không?”
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn cảm ơn anh ấy một lần nữa, ba tôi hai lần nhập viện, anh ấy đã giúp đỡ rất nhiều.”
Bạch Chỉ nghĩ Phó Tây Phán vì sự việc này mà luôn tự trách bản thân, nếu Lưu Đình có thể nói chuyện với anh, có lẽ sẽ giúp anh nhanh chóng thoát ra được, cho nên cô đã cho Lưu Đình số điện thoại của Phó Tây Phán.
Lưu Đình ngồi cạnh cửa sổ, vừa nhìn vào cuốn sổ mà ba cô để lại, vừa gõ chữ trên điện thoại.
Thực ra, quyển sổ này ba cô không phải để lại cho cô.
Mà là muốn đưa cho Phó Tây Phán.
Ở trong có viết chi tiết, hai lần nằm viện, Phó Tây Phán và y tá khoa phẫu thuật đã chăm sóc cho chú Lưu rất tận tình chu đáo.
Kể cả lần cúp điện đó, phòng làm việc của các bác sĩ đều bị cúp điện, nhưng máy lạnh trong phòng bệnh vẫn hoạt động bình thường.
Chú Lưu nhìn thấy Phó Tây Phán cùng với y tá bị muỗi đốt đỏ đầy cánh tay, nhưng không hề có chút phàn nàn nào.
Trong sổ còn viết chi tiết rằng Phó Tây Phán rất quan tâm đến kỹ thuật nuôi dưỡng của cây lan tử la.
Con người thường xuyên bận rộn với công việc như Phó Tây Phán nay có chút không quen nhàn rỗi ở nhà, anh xem tivi một lúc, rồi lại lướt lướt điện thoại.
Ở nhà hết đứng rồi ngồi rồi lại nằm, thay đổi vô số tư thế mà vẫn thấy buồn bực.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên bàn rung lên hai lần.
Anh cầm lấy điện thoại, là tin nhắn do Lưu Đình gửi đến.
Tin nhắn rất dài, nhìn có khoảng vài trang.
‘Xin chào, bác sĩ Phó. Tôi là Lưu Đình. Mấy ngày nay vì phải nằm viện, mà chưa có cơ hội nói lời cảm ơn đến anh. Bác sĩ Bạch vừa nãy mới đưa cho tôi quyển sổ mà ba tôi viết khi đang nằm viện, trong đó ghi lại rất nhiều điều về sự chăm sóc ân cần của anh trong thời gian ba nằm viện.’
‘Ba tôi cả một đời thích trồng hoa, sau khi ra viện lần đầu, ông đã nhiều lần nói phải chọn vài chậu hoa lan tử la đẹp nhất để tặng anh. Không những thế, trong quyển nhật ký ba tôi còn viết rằng bệnh viện rất nhiều muỗi, ba muốn lần này sau khi xuất viện, có thể tặng anh vài chậu cây ngải cứu và hoa phong lữ. Vì vậy, lần này sau khi xuất viện, tôi sẽ giúp ba hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này.’
‘Ba tôi đã ra đi, là người nhà chúng tôi rất đau buồn, nhưng tôi biết anh cũng đau buồn giống tôi. Chặng đường tương lai vẫn còn rất dài, tôi đang từ từ bước ra khỏi đau khổ vì sự ra đi của ba tôi, cũng mong rằng anh có thể nhanh thoát khỏi mặc cảm, tự trách bản thân, rồi tiếp tục dành hết tâm sức cho công việc. Cầu mong anh được bình an và hạnh phúc.’
Phó Tây Phán đọc tin nhắn do Lưu Đình gửi đến, thở dài nhẹ nhõm một hơi, tảng đá lớn trong lòng giống như đã buông bỏ được một chút.
Đoạn tin nhắn mà Lưu Đình gửi đến, không chỉ là sự thấu hiểu của gia đình bệnh nhân đối với bác sĩ, mà nhiều hơn là sự thấu hiểu của bệnh nhân đối với bác sĩ.
Tất cả sự cố gắng và cống hiến của anh, chú Lưu đều nhìn thấy và khắc trong tim.
**
Tối hôm đó, khi Bạch Chỉ về nhà, đem theo chậu lan tử la mà chú Lưu tặng về, đặt nó cùng với những chậu hoa khác.
Cô nhìn thấy Phó Tây Phán trong nhà bếp đang quấn chiếc tạp dề mới nấu mì, dường như tâm trạng đã tốt hơn chút.
“Phó Tây Phán! Anh đỡ hơn rồi?”
Phó Tây Phán gật gật đầu, đưa cho cô một tô mì: “Ừ. Tràn đầy sức sống. Ha ha.”
Anh đưa tay lên đầu Bạch Chỉ xoa xoa: “Cảm ơn em. Vì có em, lần này anh mới nhanh thoát ra được.”
Bạch Chỉ có chút bối rối: “Hả? Em? Em đâu có làm gì đâu.”
Phó Tây Phán mỉm cười: “Đối với anh có em ở bên cạnh là điều tốt nhất rồi.”
Bạch Chỉ mím môi, hai má đỏ bừng.
Buổi tối, mặc dù Phó Tây Phán đã giải tỏa được một phần chuyện của chú Lưu, nhưng gánh nặng tâm lý của anh vẫn còn, đè ép anh khó chịu.
“Không! Làm ơn hãy cứu mẹ tôi!”
Phó Tây Phán lại một lần nữa vật vã trong cơn ác mộng tai nạn xe mà tỉnh dậy, lưng anh ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng ướt đẫm.
Chỉ là lần này không giống với những lần trước, trước đây khi tỉnh lại anh chỉ có thể tự ôm lấy cơ thể co ro ở đầu giường rồi từ từ trấn tĩnh lại.
Lần này, anh vừa hô lên một tiếng, Bạch Chỉ liền đẩy cửa bước vào, sốt sắng hỏi: “Sao vậy?”
Cô đưa cho Phó Tây Phán một cốc nước, rồi lại lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán cho anh.
Phó Tây Phán liếc nhìn đồng hồ trên góc bàn, đã ba giờ sáng, ánh mắt anh đảo quanh Bạch Chỉ, rồi lại liếc nhìn cửa phòng đang mở của anh, bên ngoài đặt một chiếc ghế.
Anh ngồi dịch sang bên trái giường một chút, để trống khoảng nửa giường.
“Đừng ngồi ngoài cửa.”
Bạch Chỉ đỏ mặt ngồi ở trên giường, cô ôm lấy chân mình, co lại như quả bóng, cố ý giữ khoảng cách với Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán cười nhẹ, đưa một nửa chăn bông cho cô.
Bạch Chỉ sợ anh hiểu lầm nên nhanh chóng thanh minh : “ Anh đừng hiểu nhầm, em không phải là thích anh, em chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì thôi, dù sao anh cũng là chủ nhà của em.”
“Ừ, anh biết rồi.” Phó Tây Phán lại tăng điều hòa lên một độ, quay đầu lại, nhìn cô nghiêm túc nói: “Là anh thích em.”
Bạch Chỉ hít một hơi lạnh, trong lòng vô cùng khẩn trương.
Cô không biết bây giờ phải làm gì, cũng không biết nên đặt tay ở đâu.
Phó Tây Phán sợ cô xấu hổ, nhìn sang chỗ khác rồi dựa vào thành giường, do dự nói: “Em không phải muốn biết anh xảy ra chuyện gì sao?”
“Ừ. Nhưng mà anh không muốn nói thì thôi.”
“Không. Bây giờ anh muốn nói, chuyện này đã đè nén trong lòng anh từ rất lâu. Mười bốn năm rồi, nhưng anh vẫn luôn không có cách nào thoát ra được, bây giờ cũng đã đến lúc phải kết thúc thôi.”
Phó Tây Phán hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, nhớ lại nói: “Mười bốn năm trước, khi anh đang còn học cấp ba. Mùa xuân năm đó, mẹ anh lái xe chở anh đến thành phố B, trên đường va chạm với một xe tải đi ngược chiều.”
“Thế nên anh rất sợ ngồi xe ô tô?”
“Ừ.”
Phó Tây Phán gật đầu, lại tiếp tục nói: “ Hôm đó trời mưa nên đường rất trơn, xe của chúng anh bị trượt một đoạn. Lúc đó, mẹ nói anh nhảy khỏi xe. Nhưng mà dây an toàn của anh bị mắc kẹt, làm thế nào cũng mở không được. Mẹ vì giúp anh mở dây an toàn mà bỏ qua cơ hội nhảy thoát khỏi xe……”
“Đợi đến khi anh từ mặt đất đứng dậy, Chiếc xe đã đâm vào lan can, chỗ ghế lái bị tông đến biến dạng……”
Phó Tây Phán càng nói càng kích động, giọng nói run run, những giọt nước mắt đã chảy dài.
Bạch Chỉ ôm lấy vai anh, để đầu anh tựa vào vai mình, không ngừng vỗ nhẹ lưng anh, an ủi nói: “Được rồi, chuyện đã qua rồi, đừng nói nữa.”
“Không. Hãy để anh nói. Tất cả đều là do anh. Nếu như mẹ không cứu anh, thì chuyện đã không như vậy.”
“Trong trường hợp đó, mọi người mẹ đều sẽ làm như vậy, bác ấy sẽ không vì điều đó mà trách cứ anh.”
“Nhưng anh sẽ tự trách mình. Không chỉ như vậy. Trên thực tế cả nhà anh đã định trước buổi trưa ngày hôm đó mới xuất phát, anh đã nổi tính trẻ con và cáu kỉnh với ba, vì hầu hết vào lễ hội mùa xuân mỗi nay ông ấy đều rất bận rộn.”
“Nếu như xuất phát đúng giờ đã định thì cso phải sẽ không gặp người tài xế say rượu lái xe kia? Cũng sẽ không gặp trận mưa đó? Mẹ anh sẽ vẫn còn sống?”
Giọng Phó Tây Phán run run, cố gắng che đậy sự đau khổ và tự trách.
Suốt mười bốn năm nay, mối quan hệ giữa anh và ba không thể hòa hợp, một phần là do lúc nhỏ thiếu vắng tình cảm ba con, một phần vì từ nhỏ anh đã thấy mẹ một mình lo liệu tất cả công việc nhà, nhưng phần nhiều anh tự trách mình.
Anh không thể tha thứ cho sự tùy hứng của mình, nếu không phải vì anh cãi nhau với ba, có lẽ đã không xảy ra vụ tai nạn xe đó.
Nhưng anh cần phải thoát khỏi nỗi đau và sự áy náy mất mẹ, cho nên anh đã chuyển sự tự trách đổ lỗi lên ba mình, cảm giác tội lỗi với mẹ dần dần chuyển thành hận thù với ba.
Nhưng cho dù như vậy, mười bốn năm qua, anh vẫn không một giây phút nào cảm thấy thư thái.
Vết sẹo không thể biến mất trên cơ thể, cơn ác mộng lặp đi lặp lại hàng đêm, kim đồng hồ không còn cử động, tất cả mọi thứ, như đang liên tục nhắc nhở anh, do sự ngang ngược của bản thân đã giết chết mẹ anh.
Bạch Chỉ ôm lấy Phó Tây Phán, trái tim như bị kim châm đầy đau đớn.
Cô không biết an ủi anh như thế nào, chỉ có thể nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của anh.
Một lúc sau, Phó Tây Phán dường như dần bình tĩnh lại.
Cô buông anh ra, lấy ngón tay lau giọt nước mắt trên mặt anh: “Phó Tây Phán, mẹ của anh chắc chắc không muốn thấy bộ dạng như thế này của anh. Bác ấy cứu anh, mong muốn anh có thể sống tốt, không phải sống trong gánh nặng.”
“Anh không ngừng chìm đắm trong nỗi đau của quá khứ, chính là đang phụ lòng bác ấy.”
Lời nói của Bạch Chỉ, như chiếc búa lớn đập nặng vào đầu anh.
Phó Tây Phán nặng nề gật đầu.
“Được rồi. Nói xong rồi. Anh đi ngủ sớm đi. Kỳ nghỉ của anh đến hôm nay là hết rồi, ngày mai phải đi làm đấy.”
Bạch Chỉ đè anh xuống giường, đắp chăn cho anh, vỗ nhẹ lưng anh và dỗ anh ngủ như dỗ một đứa trẻ.
Phó Tây Phán vùi nửa khuôn mặt vào gối, từ từ nhắm mặt lại, hơi thở cũng dần trở nên ổn định.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn vàng vỏ quýt ở đầu giường, ánh sáng ấm áp ánh lên làm mái tóc của Phó Tây Phán trông càng mềm mại. Nhìn anh nằm yên lặng trên giường, Bạch Chỉ nhịn không được vươn tay chạm vào gò má anh.
Phó Tây Phán rõ ràng đã ngủ say đột nhiên vươn tay ra khỏi chăn, anh vẫn nhắm mắt, nắm lấy tay cô, đặt trên má mình: “Có phải tôi nhắm mắt rồi, em sẽ rời đi không?”
“Không phải đâu.” Bạch Chỉ cười, cô rút tay ra khỏi tay anh, sau đó kéo chăn ra rồi nằm xuống: “Em sẽ ở đây cùng anh, không đi đâu cả. Ngủ ngon, Phó Tây Phán.”