Phó Tử Minh vừa từ thành phố B trở về, chưa kịp về đến nhà, ông đã mang hành lý theo đến bệnh viện. Bệnh viện số hai vừa thành lập không lâu nên có rất nhiều việc cần chờ ông xử lý.
Ông vừa kéo theo hành lý vừa nới lỏng cà vạt. Ngay khi Phó Tử Minh đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một người đang ngồi ở bàn làm việc. Dáng người anh cao dong dỏng, chân bắt chéo lên đùi, đang lật xem bản báo cáo trên bàn của Phó Tử Minh.
Anh không vì Phó Tử Minh bước vào mà dừng tay lại.
Phó Tử Minh nhìn thấy hình dáng quen thuộc, cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Sao con lại ở đây?”
Phó Tây Phán bình tĩnh, không nhanh không chậm đáp: “Con có chút chuyện muốn tìm ba.”
Giọng nói của anh lạnh nhạt, không nghe ra một chút biến hóa cảm xúc khác thường nào.
Cả hai cha con cùng thích một nhãn hiệu trà trắng. Trùng hợp là loại trà trắng trong văn phòng của Phó Tử Minh vừa dùng hết cách đó không lâu. Ông tìm một vòng quanh tủ nhưng chỉ còn lại trà Long Tĩnh được người ta tặng cho từ cuộc họp trước.
Ông lấy túi trà ra. Không đợi ông đặt vào ấm trà, Phó Tây Phán đã giơ tay ngăn ông lại, nói: “Không cần, con nói xong rồi liền đi, hơn nữa con chỉ uống trà trắng.”
Phó Tử Minh ngượng ngùng cười, cất đi ấm trà, mang cho anh một ly nước nóng. Phó Tây Phán liếc nhìn ly nước, vần ngồi im bất động. Anh do dự nói: “Ngày mai ba có đến bệnh viện Nam Quang tham dự cuộc họp không?”
“Có.”
“Đây là đề xuất của các bác sĩ sao?”
Phó Tử Minh ngồi xuống trả lời: “Đúng vậy.”
Bác sĩ được điều động chuyển công tác lần này là các bác sĩ của khoa Phụ sản, chuyện này với Phó Tử Minh không có liên hệ gì. Ông rất hiếu kì, đứa con trai luôn cố tình xa lánh ông nay lại tìm đến vì chuyện này.
Vì vậy ông trả lời rất ngắn gọn, từ chối tiết lộ suy nghĩ của bản thân.
Cuộc trò chuyện đến lúc này tự nhiên cũng không thể kéo dài được nữa.
Phó Tây Phán cắn môi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cùng đi thẳng vào vấn đề chính: “Khoa Phụ khoa và Sản khoa không thể sáp nhập thành một được. Bệnh viện Nam Quang nằm ở trung tâm thành phố, đi lại rất thuận tiện, lại còn có nhiều bệnh nhân đang theo điều trị.
Anh nói rất chậm rãi, rõ ràng từng ý, thậm chí còn liệt kê cả những lý do riêng của chính mình.
Khóe miệng Phó Tử Minh khẽ nhếch lên, cẩn trọng nghe từng lý do một. Ông không vội trả lời, ngược lại, ông hỏi: “Từ khi nào chuyện của khoa Sản lại đến lượt mấy người các con quản vậy?”
Phó Tây Phán đã dự đoán trước được câu hỏi này của Phó Tử Minh, anh do dự đáp: “Bệnh viện đã có các cuộc phẫu thuật liên hợp, nếu các khoa của họ cũng được sáp nhập, bên chúng ta nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Số lượng bác sĩ thì giảm còn bệnh nhân thì không, nếu có ca phẫu thuật liền phải chuyển đến khoa ngoại rồi.”
Phó Tử Minh gật đầu, nhưng trong lòng lại không đồng ý với nhận định của anh.
Ông khẽ liếc nhìn chiếc điện thoại di động, khóe miệng mang theo ý cười: “Là vì bác sĩ mới đến ở khoa phụ sản, Bạch Chỉ sao?”
Phó Tây Phán mím môi, suy nghĩ của mình bị vạch trần khiến hai tai anh đỏ bừng.
Chi nhánh số hai của bệnh viện nằm ở vùng ngoại ô, so với bệnh viện chính thì ít bác sĩ hơn, ký túc xá theo đó mà cũng trống trải hơn. Nếu Bạch Chỉ bị chuyển đi, cô ấy nhất định sẽ phải chuyển sang kí túc xá dành cho bác sĩ ở chi nhánh số hai.
Vì vậy, về công lẫn tư, anh cũng không muốn Bạch Chỉ chuyển sang đấy.
Phó Tử Minh chỉ khi nào họp mới về bên bệnh viện chi nhánh chính, Bạch Chỉ cũng vừa mới đến, làm sao ông ấy có thể biết cô?
Phó Tây Phán ngước mắt lên, ánh mắt ảm đạm có chút không kiên nhẫn: “Ba đang điều tra con.”
Phó Tử Minh cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận. Ông đổi một tư thế ngồi khác dễ chịu hơn: “Ánh mắt con rất tốt. Bác sĩ Bạch nhiệt tình tốt bụng, lại rất ưa nhìn.”
Cảm giác bị theo dõi khiến Phó Tây Phán vô cùng khó chịu. Kể từ khi mẹ bỏ nhà đi, anh và ba cũng từ đó mà trở nên lạnh nhạt với nhau. Sau khi anh dọn ra ở riêng, cả hai gần như cũng cắt đứt liên lạc với nhau.
“Chuyện của con không cần ba quản.”
“Con là con trai của ba, chuyện của con ba đương nhiên nên quan tâm rồi.” Phó Tử Minh chống tay: “Đừng quên hôm nay con đến đây là nhờ ba giúp đỡ.”
Phó Tây Phán phủ nhận: “Đây không phải là cầu xin ba giúp đỡ, mà là con đưa ra một gợi ý, ba có thể chấp thuận hoặc không.”
Dù người trước mặt luôn né tránh ông, Phó Tử Minh vẫn kiên nhẫn hỏi: “Vậy con đây muốn ba công tư phân minh hay chỉ vì việc tư?”
Phó Tây Phán cau mày phức tạp, không biết nên trả lời thế nào.
Khi cuộc trò chuyện đang rơi vào bế tắc, một ý tá bước vào với xấp tài liệu. Cô gõ cửa 2 lần, Phó Tử Minh liếc nhìn Phó Tây Phán, ông ngồi thẳng lưng, thu dọn đống tài liệu lại ngay ngắn, sau đó nghiêm nghị nói: “Mời vào.”
Cô y tá cúi đầu bước vào văn phòng: “Bác sĩ Phó…”
Trước khi cô nói hết câu, một giọng nói thanh niên trong trẻo, cùng một giọng trung tuổi trầm thấp hơn đồng thời lên tiếng: “Có chuyện gì?”
Như một phản ứng có điều kiện, Phó Tây Phán trong vô thức đã quay đầu lại trả lời.
Tuy nhiên sau đó anh lại nhớ ra đây không không phải bệnh viện chính, mà là văn phòng trưởng khoa của bệnh viện chi nhánh 2, anh lúng túng quay đầu lại.
Cô y tá hơi sững lại trước câu trả lời của hai người. Cô tuy rằng chưa từng gặp qua Phó Tây Phán, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thấy ảnh của hai cha con họ lúc trước khi giúp trưởng khoa dọn dẹp văn phòng.
Cô dường như đã đoán được mối quan hệ của hai người. Cô thường nghe Phó Tử Minh khen ngợi con trai mình, sau đó là giọng nói có chút cô đơn, phàn nàn việc đứa con trai này không thèm về nhà lấy một lần.
Thấy hai người cùng xuất hiện trong một văn phòng, nghĩ thầm trong bụng mối quan hệ giữa viện trưởng Phó và con trai đã có tiến triển, cô liền có chút dịu đi.
Cô mỉm cười hiểu ý, bước nhanh đến bàn làm việc: “Trưởng khoa Phó, đây là tài liệu cần ông ký”.
Cô y tá đưa hồ sơ cho Phó Tử Mình, còn cố tình nhấc khung ảnh bị ngã trên bàn lên, cố ý để cho Phó Tây Phán thấy.
Phó Tây Phán lướt nhìn qua tấm ảnh rồi lập tức quay mặt đi.
Công việc của Phó Tử Minh rất bận rộn, bức ảnh trên bàn là một trong những tấm ảnh gia đình hiếm hoi của ông. Nó được chụp khi Phó Tây Phán vẫn còn đang học tiểu học.
Trong tuổi thơ của anh, cha là một khái niệm gì đó rất mơ hồ. Phó Tây Phán nhớ lại tuổi thơ của mình cùng những khoảnh khắc ở bên cạnh ba mình.
Ngay cả khi anh đứng trước phòng mổ, bàn tay run rẩy, đờ đẫn ký vào giấy giấy báo bệnh tình nguy kịch của mẹ, Phó Tử Minh cũng không ở bên cạnh anh.
Phó Tây Phán càng cảm thấy tức giận khi nhớ đến điều này.
Anh đứng dậy lạnh lùng nói: “Con đi đây.”
Phó Tử Minh gật đầu, không giữ lại.
Đến khi Phó Tây Phán bước đến trước cửa, ông mới lấy hết dũng khí hỏi: “Cuối tuần nay con có về nhà ăn cơm không?”
Hai chữ “về nhà” này, như một nhát dao xuyên qua trái tim của Phó Tây Phán.
Anh đã bao lâu rồi chưa về nhà rồi?
Tuy rằng trong bệnh viện, ba anh như một người hùng cứu được mạng sống của biết bao người, nhưng ông cũng vẫn là một người bình thường, là một người chồng, người cha.
Những tháng năm thời thơ ấu ông không đặc biệt dịu dàng với anh, nhưng vẫn lặng lẽ để lại cho anh ký ức khó phai nhòa.
Hôm nay gặp lại, anh mới ngạc nhiên nhìn ba của mình. Người năm đó luôn tất tả đi sớm về khuya với công việc, hôm nay đã già rồi.
Phó Tây Phán rốt cuộc cũng không nhẫn tâm.
Anh nhẹ giọng đáp: “Có.”
“Có đưa con bé đến không?” Phó Tử Minh lại hỏi.
Phó Tây Phán đặt tay lên cửa văn phòng làm việc, đẩy cửa ra: “Sẽ đưa đến.”
Phó Tử Minh tươi cười hớn hở, cầm lấy tài liệu vui vẻ ký tên.
***
Cuối tuần, Phó Tây Phán đưa Bạch Chỉ về nhà mình ăn tối.
Bạch Chỉ ngạc nhiên, cùng một chút hoảng loạn trước lời mời này.
Nhưng nghĩ đến việc viện trưởng Phó đã tranh luận gay gắt ở cuộc họp, ngăn cản viện trưởng Đồng sáp nhập hai khoa lại, nên cô vẫn đồng ý. Cô còn đặc biệt mua vài món quà đến làm khách nhà Phó Tây Phán.
Phó Tử Minh đang mang tạp dề, bước ra mở cửa cho hai người. Vì hôm nay con trai về nhà nên ông đích thân đi chợ, cố ý nấu vài món mà con trai thích ăn.
Khi món ăn đã được dọn lên bàn, Phó Tây Phán mới phát hiện đây đều là những món mà lúc nhỏ anh thích ăn.
Trải qua biết bao năm tháng, mọi thứ cùng thói quen lúc nhỏ khi lớn lên cũng thay đổi, nhưng ba anh Phó Tử Minh vẫn giống như lúc xưa.
Hồi đó Phó Tử Minh rất hiếm khi đi họp phụ huynh cho anh. Ông vì quên mất con trai mình đã lớn mà đi nhầm lớp.
Anh không nói gì, chỉ cười nhạt rồi gắp thức ăn vào chén.
Bạch Chỉ nhìn một chén cơm chất đầy đồ ăn như núi của mình, nhanh chóng nắm lấy tay Phó Tử Minh: “Viện trưởng Phó, để cháu tự lấy thêm là được rồi.”
“Ở nhà thì không cần xưng hô khách sáo như vậy đâu.”
Bạch Chỉ ngượng ngùng: “Dạ… bác Phó?”
Phó Tử Minh gật đầu, nhịn không được gắp thêm cho cô một miếng, rồi giả vờ thản nhiên hỏi han: “Hai đứa hẹn hò được bao lâu rồi?”
Bạch Chỉ hoảng hốt, thiếu chút nữa làm rơi chén cơm: “Bác nói sao ạ?!!”
Phó Tây Phán đỏ mặt, cắm đầu ăn cơm không nói gì.
Bạch Chỉ vội vàng xua tay giải thích: “Bác à, bác hiểu lầm rồi, bác sĩ Phó và cháu chỉ là đồng nghiệp thôi. Cháu đến đây lần này là để cảm ơn bác đã nói giúp cho khoa của chúng cháu tại hội nghị. Những món quà đó là do các đồng nghiệp trong khoa cùng cháu mua tặng bác, muốn thay cho lời cảm ơn ạ.”
Phó Tử Minh gật đầu, cố ý kéo dài âm thanh một cách đầy ẩn ý: “Ồ….”
“Không phải… cháu…”
Bạch Chỉ thấy không thể giải thích rõ ràng được liền đá vào chân của Phó Tây Phán dưới gầm bàn, vậy mà anh vẫn xem như không có chuyện gì, ngồi vững như núi chăm chú nhìn vào một bàn đầy đồ ăn.
Sao mà….Phó Tây Phán trong lúc này lại thích ăn đến vậy?
Bạch Chỉ ngượng ngùng, phải tiếp tục tự bào chữa: “Bác sĩ Phó rất nổi tiếng ở bệnh viện chúng cháu. Có rất nhiều y tá và bác sĩ đang theo đuổi anh ấy.”
“Còn cháu thì sao?”
Bạch Chỉ càng nói càng hoảng: “Cháu… Chúng cháu thật sự chỉ là đồng nghiệp thôi ạ.”
Cô đá vào chân Phó Tây Phán thêm lần nữa, lần này cuối cùng anh cũng đã có phản ứng. Anh lẳng lặng đứng dậy, cầm lên một cái chén đi vào bếp.
Ngay sau khi Phó Tây Phán vừa rời đi, trong gian phòng chỉ còn lại Bạch Chỉ và những câu hỏi tới tấp của Phó Tử Minh, khiến Bạch Chỉ càng trở nên hoảng loạn hơn.
Phó Tử Minh đối với Bạch Chỉ mà nói, giống như những người họ hàng không muốn gặp nhất khi về nhà vào dịp tết. Những câu hỏi ông đặt ra, từng chữ một như lưỡi dao sắc bén, nhắm thẳng vào phần quan trọng nhất.
Phó Tử Minh như lệ thường, hỏi han tình hình của ba Bạch Chỉ, sau đó lại quay sang Bạch Chỉ: “Tiểu Chỉ, con có bạn trai chưa?”
“Vẫn chưa ạ.”
“Thế con thích mẫu người như thế nào? Bác sẽ giới thiệu cho con.”
“Dạ..” Bạch Chỉ biết được ý đồ của ông, bèn miêu tả ngược lại với Phó Tây Phán: “Con thích những chàng trai hiền lành, hài hước, nói nhiều. Tốt nhất không nên là bác sĩ, đặc biệt là bác sĩ phẫu thuật vì họ quá bận rộn ạ.”
Ngay sau khi nói ra một vài tiêu chuẩn, Phó Tây Phán đang dọn cơm trong phòng bếp, nghe thấy vậy bàn tay anh run lên, cái chén trong tay anh rơi xuống, vỡ thành từng mảnh.
Phó Tử Minh ngồi trong phòng khách lớn tiếng hỏi: “Con sao thế?”
Phó Tây Phán đáp: “Không sao, mọi người cứ ăn cơm đi, con tự thu dọn được.”
Phó Tử Minh do dự một hồi, đột nhiên nghiêm túc nói với Bạch Chỉ: “Bọn bác phẫu thuật thật sự rất bận, nhưng không có nghĩa là không thể chăm lo cho gia đình.”
“A…” Bạch Chỉ giật mình, cô chỉ nghĩ đến Phó Tây Phán mà quên mất Phó viện trưởng cũng là bác sĩ phẫu thuật, cô hoảng loạn giải thích: “Bác, bác hiểu lầm rồi, ý con không phải như vậy.”
Bạch Chỉ đảo mắt, nhìn thấy tấm ảnh cũ được đặt trong kệ tivi.
Đó là tấm ảnh mà mẹ của Phó Tây Phán chụp trước đó. Trong hình bà mặc một bộ sườn xám, làm tôn lên dáng vẻ nuột nà thon gọn. Đôi mắt hình lưỡi liềm, sáng lấp lánh như sao trên bầu trời, khóe miệng cong cong vừa phải.
Bạch Chỉ nhìn vào tấm hình, bất giác bị mê hoặc: “Đẹp quá!”
Phó Tử Minh quay đầu, thản nhiên cầm bức ảnh lên: “Ừ. Lúc ấy bác gái đang học đại học. Tấm hình này được chụp trong phòng chụp ảnh của trường bọn bác.”
Sau khi hoài niệm về tình yêu của ông trong quá khứ, Phó Tử Minh đột nhiên trở nên rạng rỡ. Ông đứng thẳng dậy, chọn một vài bức ảnh từ trong tủ tivi, lần lượt kể những câu chuyện đằng sau những tấm ảnh này.
Khi Phó Tây Phán bước ra, thức ăn trên bàn đã được dọn gọn gàng sang một bên, một nửa bàn còn lại đang bày la liệt những tấm hình của mẹ anh khi anh còn nhỏ, và cả hình của ba anh và bà khi còn trẻ.
Phó Tử Minh cầm những tấm hình cùng Bạch Chỉ trò chuyện, ông kể lại từng chi tiết một cách rất nghiêm túc. Nhưng cả hai đều không nhận ra, Phó Tây Phán đang ngồi ở bên cạnh đang mang vẻ mặt nặng nề.
Chén cơm trắng trước mặt anh vẫn còn nguyên vẹn. Từ lúc nhìn thấy những tấm hình này, anh đã không còn động đũa nữa.
Sau bữa tối, Phó Tây Phán đưa Bạch Chỉ đến trước cổng khu nhà, sau đó nói với cô rằng vẫn còn việc phải giải quyết, nên đành phải để cô tự về nhà trước.
Tiễn Bạch Chỉ xong, anh quay về nhà một lần nữa.
Anh phụ ba thu dọn thức ăn thừa, lau bát dĩa rồi đi vào phòng bếp.
Phó Tử Minh như đang quay về quá khứ sau cuộc trò chuyện lúc nãy. Ông nhìn Phó Tây Phán đã lâu không về nhà, nay đang đứng trong bếp rửa bát. Khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, ông cảm thấy mối quan hệ của hai người cuối cùng nguôi ngoai được phần nào.
Ông đi đến phòng bếp, tựa lưng vào cửa: “Tiểu Chỉ là một cô gái tốt. Là con trai, con nên chủ động trước. Hay là con theo đuổi lâu rồi nhưng vẫn không được? Có cần ba tư vấn gì không? Hồi đó ba cũng đã từng theo đuổi mẹ con rồi, nhưng…”
Phó Tây Phán ném khăn lau xuống bồn rửa bát, làm nước văng lên tung tóe, đồng thời cắt ngang tất cả những gì Phó Tử Minh muốn nói.
Anh quay người lại, nghiêm nghị nói: ”Ông nghĩ rằng tôi về nhà ăn một bữa cơm là đã tha thứ cho ông sao?”
“Tôi rất ghét mỗi khi ông nhắc đến mẹ, nếu như ông thích bà ấy như vậy thì đã không để cho bà ấy một mình chịu khổ. Lúc ông vẫn đang ở bệnh viện trực ban, mẹ đã tự mình đem cơm đến cho ông trong trời mưa bão. Ông ở trong bệnh viện ấm áp mà cứu người, còn ở nhà trời mưa bão cuốn bay mái nhà hơn một nửa. Là bà ấy một mình bắc thang tự sửa chữa. Đến sau này, khi mẹ ốm nặng nhập viện, ông có ở đấy không? Đến cuối cùng…”
Giọng nói của Phó Tây Phán run lên vì tức giận, anh cố kìm nén nỗi đau thương: “Mẹ nằm trong phòng phẫu thuật, giấy báo bệnh nguy kịch của bà ấy không có chữ ký của người thân. Lúc đó y tá hỏi ông ở đâu, ông ở đâu?!”
“Ở bệnh viện ai cũng nói ông là một chuyên gia phẫu thuật, là một người có thể cứu sống người khác từ tay thần chết. Trong nhà treo đầy bằng khen của ông, những thứ đó đối với chúng tôi có ích lợi gì? Đối với hai mẹ con tôi mà nói, ông chẳng qua chỉ là một người chồng, một người cha không có trách nhiệm. Ông chưa lần nào đi họp phụ huynh cho tôi, lần duy nhất thì ông lại nhầm lớp. Vì công việc của ông, mẹ con tôi buộc phải cảm thông, không được có lời oán than gì. Nhưng tôi thực sự rất ghét ông! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông!”
“Lúc trước chuyện của tôi ông không lo, thì bây giờ ông cũng không có tư cách quản tới.”
Sau cơn kích động, Phó Tây Phán dần dần bình tĩnh trở lại. Anh lau tay, lấy từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng, đặt lên tủ khử trùng: “Hai hạng mục của tôi đều ngừng cả rồi. Đây là tiền trước đây ông cho tôi mượn, giờ tôi mang đến đây trả lại cho ông. Mật khẩu là sinh nhật của mẹ.”
Nói xong Phó Tây Phán cởi bỏ tạp dề ném sang một bên, bước đi không ngoảnh mặt lại.
Khi cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc niềm hy vọng nhỏ nhoi của Phó Tử Minh cũng hoàn toàn tan vỡ. Ông quay đầu nhìn những tấm ảnh trong phòng khách, gương mặt đau khổ rơi nước mắt.
Có một điều mà Phó Tây Phán đã nói đúng, ông chả là gì ngoài một người chồng, người cha thất bại.
***
Phó Tây Phán trở lại căn nhà mình tự mua. Bạch Chỉ nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức ra ngoài đón.
“Phó Tây Phán, anh về rồi à? Sao sớm vậy? Em còn tưởng rằng hai cha con sẽ nói chuyện lâu hơn một chút…”
“Phó Tây Phán, anh sao vậy?”
Bạch Chỉ nhìn khuôn mặt u ám, thậm chí còn vương lại vài giọt nước mắt của Phó Tây Phán, lo lắng đến mức mức không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Nếu là trước đây, anh sẽ cúi gằm mặt xuống, xua đuổi cô bằng giọng điệu lạnh lùng.
Nhưng bây giờ khi anh nhớ lại những điều Lâm Kinh Mặc nói với mình. Anh nghiến răng, ngẩn người một lúc rồi nói: ”Không có gì, anh hơi mệt thôi. Cảm ơn em đã lo lắng, nhưng anh muốn ở một mình.”
Phó Tây Phán nhẹ nhàng lách người qua, mệt mỏi bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
Bạch Chỉ nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, cảm xúc ngổn ngang.
Khi đến nhà Phó Tử Minh làm khách, cô để ý thấy có gì đó rất lạ giữa hai cha con họ.
Lúc nhắc đến vợ mình Phó Tử Minh trông rất rạng rỡ, nhưng Phó Tây Phán lại mang một vẻ mặt ảm đạm.
Căn nhà của ông hơi lộn xộn, mọi thứ được xếp chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên, có vẻ như Phó Tử Minh sống một mình.
Tuy nhiên giữa những mớ lộn xộn đó lại có những tấm ảnh được đặt ngay ngắn trên kệ tủ tivi, có dấu vết được lau chùi thường xuyên.
Bạch Chỉ lờ mờ cảm nhận đã có chuyện không hay xảy ra, nhưng cô cũng không dám trực tiếp hỏi Phó Tây Phán.
Phó Tây Phán, rốt cuộc anh đã trải qua những gì vậy?