Yêu Em Thành Nghiện

Chương 36



Sáng hôm sau, lúc Bạch Chỉ đến bệnh viện, cô thấy một số bác sĩ trẻ và y tá tập trung xung quanh trạm y tá. Tất cả mọi người đều vươn cổ ra nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Bạch Chỉ tò mò đi tới hỏi: “Mọi người đang nhìn gì thế?”

Cô y tá vuốt nhẹ màn hình điện thoại: “Bác sĩ Bạch, chị mau tới đây xem. Có người tuồn tin nói Lâm Lộ mang thai rồi.”

Đồng tử của Bạch Chỉ căng ra: “Cái gì? Ai cơ?”

“Là siêu mẫu nổi tiếng Lâm Lộ, người đã tổ chức tiệc đính hôn xa hoa vào năm ngoái. Vị hôn phu của cô ấy còn tặng một số thiết bị chữa bệnh hiện đại cho các bệnh viện trong thành phố nữa.”

Bạch Chỉ mấp máy môi. Cô kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời. Hôm qua, Lâm Lộ mới đến phòng bệnh của mình để kiểm tra. Vậy mà hôm nay tin tức này đã bị truyền ra ngoài.

Nhìn tin tức hiển thị từ khóa #Hot, Bạch Chỉ ngay lập tức nghĩ tới việc ngày hôm qua Lâm Lộ đến đây, có lẽ cô ấy cũng giống như con chim sợ cành cong, mang tâm trạng nơm nớp lo sợ tin tức bị truyền ra ngoài.

Cô y tá vừa đọc tin đó vừa khoanh tay tưởng tượng nói: “Nghe nói họ muốn có con từ lâu rồi. Trước đó tổ chức tiệc đính hôn đã trọng đại như vậy, vậy thì hôn lễ sẽ như thế nào đây?”

“Dù thế nào thì cũng không phải chuyện của chúng ta.” Bạch Chỉ cười: “Lát nữa phiền em mở máy vi tính giúp chị, chị phải đi sắp xếp một số đồ.”

Cô y tá cười toe toét đáp lại: “ Vâng, em biết rồi!”

Hôm qua Lâm Lộ xuất viện mà không làm siêu âm B, Bạch Chỉ vẫn nghĩ rằng hôm nay cô ấy sẽ tới kiểm tra, nhưng đợi cả buổi sáng cũng không thấy tên của cô trong hệ thống đăng ký.

Đang trong giờ nghỉ trưa, bên ngoài phòng khám đang yên tĩnh đột nhiên xôn xao ầm ĩ một hồi. Bạch Chỉ cảm thấy có chút gì đó kỳ quái, cô vừa mở cửa phòng liền đụng phải cô y tá tình cờ cũng đứng ở cửa.

Cô y tá vội vàng nói: “Bác sĩ Bạch, viện trưởng Đồng muốn gặp chị.”

“Bây giờ sao?”

Cô y tá gật đầu lia lịa: “Vâng.”

Bạch Chỉ liếc nhìn vài người đàn ông bị y tá chặn lại, trên tay họ đang cầm micro và máy ảnh. Nhìn thấy hai thứ này, trong lòng Bạch Chỉ cảm thấy hồi hộp một chút, linh cảm dường như việc cô bị viện trưởng gọi đến có liên quan tới chuyện của Lâm Lộ. Cô đi nhanh vài bước rồi chạy tới văn phòng của viện trưởng.

Vừa mở cửa vào, cô còn chưa kịp lên tiếng, viện trưởng Đồng đã đặt ngón tay lên môi ra hiệu giữ im lặng, sau đó lại chỉ vào ghế sô pha bên cạnh.

Ông đang nghe điện thoại, tâm trạng hồi hộp nhưng lại vô cùng kính cẩn. Bạch Chỉ ngồi xuống được một lúc thì khi viện trưởng Đồng kết thúc cuộc gọi.

Ông cầm một lá thư khiếu nại do cấp trên gửi đến, đặt trước mặt Bạch Chỉ: “Cháu xem đi, Lâm Lộ bảo rằng cháu là người đã làm lộ thông tin của cô ấy.”

Bạch Chỉ choáng váng: “Sao có thể?!”

Cô liếc nhanh bức thư khiếu nại, sau đó trả lời viện trưởng: “Cháu chưa nói với bất kỳ người nào về việc cô ấy có đến đây khám.”

Bạch Chỉ đã thẳng thắn trả lời, nhưng những lời tiếp theo của viện trưởng Đồng khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng: “Cháu đã đọc tin tức mới chưa?”

“Vẫn chưa. Nhưng cháu có nghe các y tá bàn tán.”

Viện trưởng Đồng đeo kính vào, cầm điện thoại lên, nheo mắt lướt một hồi, cuối cùng lướt đến diễn đàn tin tức mới. Lúc ông đưa điện thoại cho Bạch Chỉ, hai mắt của cô mở to, sự kinh ngạc trong lòng càng tăng lên.

Tin tức không chỉ đăng ảnh Lâm Lộ đến bệnh viện đa khoa Nam Quang, mà còn đính kèm cả hồ sơ bệnh án cá nhân của Lâm Lộ. Bệnh án này chỉ có những bác sĩ đã tư vấn cho bệnh nhân mới có.

Nhìn thấy hồ sơ bệnh án rõ ràng, giọng nói của Bạch Chỉ run rẩy, nhưng cô kiên quyết phủ nhận: “Thật sự không phải cháu làm.”

Viện trưởng Đồng cất điện thoại, ngồi sang bên cạnh cô, vỗ vỗ vai an ủi : “Tất nhiên là chú tin cháu, cũng tin tưởng vào công tác bảo mật của bệnh viện. Chú chắc chắn sẽ điều tra rõ ràng chuyện này.”

Bạch Chỉ nghiêm nghị gật đầu: “Vâng.”

Viện trưởng Đồng lại thở dài, đăm chiêu nói: “Bởi vì Lâm Lộ trực tiếp báo cáo với cấp trên, hơn nữa chuyện này lại liên quan đến giới truyền thông. Cho nên trước khi sự việc được sáng tỏ, cháu hãy tạm dừng công việc của mình lại, nghỉ ngơi một thời gian, đừng tới bệnh viện vào lúc này.”

Điện thoại trên bàn lại đổ chuông trong khi cô đang nói chuyện với viện trưởng Đồng. Bạch Chỉ nhớ đến khung cảnh hỗn loạn sáng nên, vì vậy cô cúi đầu miễn cưỡng chấp nhận quyết định của viện trưởng Đồng.

Sau khi ra khỏi văn phòng của viện trưởng, cô cảm thấy vô cùng chán nản.

Cô không hiểu chuyện gì đang diễn ra, tại sao bệnh án chỉ có cô và Lâm Lộ mới có lại lọt vào tay giới truyền thông? Là Lâm Lộ tự tung tin hay hồ sơ bệnh án bị tuồn ra ngoài?

Nhưng cô nghĩ đi nghĩ lại, hôm qua khi Lâm Lộ đến bệnh viện cũng chuẩn bị mọi thứ rất đầy đủ, cẩn thận mọi lúc mọi nơi. Trong lúc nói chuyện cô ấy cũng đề cập đến việc không muốn ai khác biết chuyện này. Có vẻ như Lâm Lộ sẽ không chủ động công khai việc mình mang thai với giới truyền thông.

Cô để hai tay vào túi áo, thất thểu bước về phía phòng khám.

Bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa, nhưng bàn lễ tân của phòng khám lại bị bao vây bởi một nhóm người. Y tá trưởng đang vất vả để giữ trật tự.

Những người đó khi nhìn thấy Bạch Chỉ, họ như liền phát điên, cầm micro và máy ảnh lao về phía cô như những con mãnh thú. Micro kết nối với thiết bị ghi âm để trực tiếp phía trước miệng Bạch Chỉ, phóng viên dồn dập đặt câu hỏi: “Bác sĩ Bạch, cô chính là bác sĩ đang khám bệnh cho Lâm Lộ đúng không?”

Bạch Chỉ bình tĩnh đáp lại: “Vâng là tôi đây.”

“Vậy thì với tư cách là một bác sĩ, trách nhiệm của cô là bảo vệ quyền riêng tư của bệnh nhân. Vậy mà cô lại công bố hồ sơ bệnh án của cô ấy, cô làm vậy với mục đích gì?”

Cô dứt khoát nói: “Không phải tôi.”

Sự kiên quyết của Bạch Chỉ cũng không làm họ lùi lại mà còn cười nhạo và tiếp tục hỏi: “Hồ sơ bệnh án chỉ có cô và Lâm Lộ mới có, cô nói không phải cô, vậy ý cô là Lâm Lộ tự tung tin của mình với giới truyền thông sao? Cô đang phản bệnh viện đấy à?”

“Tôi…”

Bạch Chỉ choáng váng trước sự hung hăng và ác ý của anh ta. Cô cắn chặt môi nuốt nước bọt, lo lắng đến mức hai tay nắm chặt lấy áo mình.

Cô trả lời: “Tôi không nói vậy. Xin anh đừng hiểu sai ý của tôi. Ý của tôi là tôi không nói và cũng không tiết lộ thông tin của bệnh nhân.”

Một phóng viên khác hỏi: “Nếu không phải là cô, vậy những ai trong bệnh viện có thể tiếp cận được máy tính của cô?”

Bạch Chỉ lặng người đi, chưa kịp trả lời thì những chiếc micro gắn của các đài truyền hình liên tục được chĩa về phía cô. Những câu hỏi khác nhau cũng được phát ra từ mọi hướng.

“Bệnh viện Nam Quang là bệnh viện đa khoa to nhất ở thành phố A, nhưng quyền riêng tư của bệnh nhân rốt cuộc có được đảm bảo hay không?”

“Đã là máy tính của cô, tại sao có thể cho người khác truy cập được chứ?”

Trong số những câu hỏi này, đều có ẩn chứa chỉ dẫn ác ý và cả những cái bẫy mà họ đã sắp đặt từ trước, chỉ cần cô không cẩn thận trả lời…

Hết người này đến người khác liên tục lao về phía Bạch Chỉ, không cho cô một chút cơ hội để thở. Họ không quan tâm đến câu trả lời của Bạch Chỉ, dù sao thì những tin tức cũng đã được viết từ trước.

Bên tai Bạch Chỉ ong ong vang lên những câu hỏi, ánh đèn flash trước mặt khiến cô chói mắt, phóng viên vẫn đang tiến về phía trước buộc cô phải lùi lại…

Ngay khi cô bị choáng ngợp bởi những câu hỏi này và gần như sụp đổ, có người đã kéo cô ra phía sau lưng mình.

Phó Tây Phán kịp thời mang theo bảo vệ của bệnh viện đến ngăn cản đám phóng viên đang quá ác liệt này lại, bảo vệ Bạch Chỉ ở sau lưng mình.

Anh cầm lấy một chiếc micro, bình tĩnh nói: “Mọi người đặt câu hỏi liệu bác sĩ có tôn trọng quyền riêng tư của bệnh nhân hay không, vậy mọi người có tôn trọng quyền riêng tư của những bệnh nhân khác hay không? Bệnh viện đang điều tra sự việc này và sẽ thông báo ngay sau khi có kết quả. Bây giờ mời mọi người giữ trật tự và cất hết thiết bị ghi hình đi.”

Sau khi các nhân viên bảo vệ cố gắng can ngăn, những phóng viên này mới từ từ giải tán.

Bạch Chỉ đang ngồi trên ghế dài ở hàng lang, hai mắt ngơ ngác nhìn lên tường. Phó Tây Phán mua một cốc cacao nóng từ máy bán hàng tự động dúi vào tay cô.

“Bột cacao có chứa phenethylamine* giúp cải thiện tâm trạng. Anh nghĩ em cần nó một chút ngay lúc này.”

*Bột cacao có chứa phenethylamine – một chất dẫn truyền thần kinh trong não hoạt động như chỉ số giúp cải thiện tâm trạng tự nhiên, tăng chỉ số hạnh phúc.

Bạch Chỉ cúi đầu nhìn xuống cốc cacao nóng trong tay: “Một chút sao? Hiện tại em phải cần một tấn mới vui vẻ lên được.”

“Cái này…” Phó Tây Phán cười đùa: “Anh mua được, nhưng em có uống hết được không?”

Bạch chỉ quay đầu lại, lẩm bẩm nói: “Phó Tây Phán….”

Phó Tây Phán mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê trên tay: “Được rồi, không chọc em nữa.”

Bạch Chỉ lắc lắc cốc cacao, thở dài nói: “Khám bệnh sao mà khó đến thế chứ…”

Phó Tây Phán vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Khó khăn như vậy mà em có thể kiên trì đến bây giờ là em lợi hại lắm rồi.”

Bạch Chỉ đột nhiên xúc động. Cô bĩu môi, quay đầu lại nhẹ nhàng gục đầu vào vai Phó Tây Phán.

“Thật sự không phải em….”

“Anh biết.” Phó Tây Phán đặt ly cà phê trên tay xuống, đưa tay lên nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, vỗ về an ủi: “Anh luôn tin tưởng em, viện trưởng Đồng và mọi người cũng vậy.”

Bạch Chỉ ngẩng đầu, rời khỏi vai anh: “Nhưng không phải tất cả mọi người đều tin em…”

“Cho nên chúng ta mới phải nghĩ cách để tìm ra sự thật.”

“Có cách gì sao?”

“Ừ…”

Phó Tây Phán đột nhiên trầm mặc, bàn tay nắm chặt ly cà phê đắng. Vấn đề lần này thật sự khó khăn, đủ loại bằng chứng đều hướng về Bạch Chỉ và vấn đề bảo mật của bệnh viện. Mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân vốn đã căng thẳng và mong manh, sự cố lần này đã nhanh chóng làm tan vỡ niềm tin vốn ít ỏi không dễ dàng gì xây dựng được.

Dù không muốn tin rằng có người trong bệnh viện làm việc đó, nhưng trước tiên phải kiểm tra từ bên trong.

Phó Tây Phán ngập ngừng hỏi: “Mật khẩu máy tính của em, ngoài em ra còn ai biết nữa không?”

“Có y tá Trần ở khoa em, nhưng không phải là cô ấy. Bởi vì hôm qua khi Lâm Lộ đến đây đã rất muộn, lúc đó cô ấy đã tan làm rồi.”

“Vậy sau khi khám xong cho Lâm Lộ, còn ai vào phòng khám nữa không?”

Bạch Chỉ lắc đầu: “Cô ấy là bệnh nhân cuối cùng.”

Dưới sự nhắc nhở của Phó Tây Phán, cô nhớ lại từng chút những sự việc ngày hôm qua, đột nhiên trong đầu Bạch Chỉ hiện lên một hình ảnh.

“Hôm qua em có bảo Lâm Lộ đi siêu âm B, nhưng đợi tới lúc tan làm vẫn không thấy cô ấy mang kết quả siêu âm đến, cho nên em đành tới phòng siêu âm hỏi.

“Em rời khỏi văn phòng sao?”

“Vâng.” Bạch Chỉ gật đầu: “Hơn nữa em cũng không tắt máy tính.”

Nói xong Bạch chỉ bực bội ôm đầu, biết thế lúc đó để máy tính ở chế độ ngủ cho xong.

Phó Tây Phán đứng dậy, vỗ vai cô: “Anh cũng sẽ không tắt máy tính nếu như phải ngẫu riêng rời phòng khám để lấy đồ. Người ta có chuẩn bị mà đến, em cũng khó mà đề phòng được.”

“Đi thôi, tới phòng giám sát. May là bên ngoài phòng đã lắp đặt camera.”

Theo đề nghị của Phó Tây Phán, cả hai người cùng nhau tới phòng giám sát. Nhưng sau khi đến đó, hy vọng của Bạch Chỉ lại một lần nữa tan biến.

Camera của bệnh viện quay rõ tình hình bên ngoài phòng khám chiều hôm qua. Không có ai vào phòng khám sau khi Bạch Chỉ rời đi.

Vì rắc rối lần này mà cả giờ nghỉ trưa Phó Tây Phán đã cùng cô đi hết bệnh viện. Bạch Chỉ cảm kích nói: “Cảm ơn anh, giờ nghỉ trưa đã qua rồi, anh mau quay lại làm việc đi. Việc của em em có thể sắp xếp được, không phiền tới anh nữa.”

“Nhưng mà…”

Bạch Chỉ cười miễn cưỡng: “ Không phải lo cho em. Bây giờ em có rất nhiều thời gian.”

Phó Tây Phán bỏ hai tay vào túi quần, nhìn cô một chút, rồi xoay người bước xuống cầu thang.

Sau khi bị đình chỉ công tác, Bạch Chỉ cũng lo lắng rằng nếu tiếp tục ở lại bệnh viện sẽ lại thu hút thêm nhiều phóng viên và những rắc rối không đáng có. Cho nên sau khi chuyển hồ sơ bệnh án cho một đồng nghiệp, cô nhanh chóng thu dọn rồi ra về.

Có lẽ là do dư âm của đám phóng viên vừa rồi, nên khi Bạch Chỉ rời khỏi bệnh viện, trên đường đi cô cảm thấy tất cả mọi người đều đang nhìn cô, hơn nữa còn chỉ trỏ vào mình.

Cô cúi thấp đầu, nắm chặt túi sách, bước đi nhanh hơn.Khi Bạch Chỉ đi đến một ngã tư thì sau lưng cô vang lên tiếng “bíp bíp”. Chiếc xe Porsche đang đi thẳng một bên đột nhiên vượt lên, rồi dừng xe lại chắn trước lối đi của cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv