Ở dưới đáy lòng còn đang thầm mắng chửi, dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy Diệp Chi Sinh đặt ly cà phê xuống bàn, Lương Tưởng Huân liền thay đổi sắc mặt, tiếp tục nhìn anh cười tươi đến đôi lông mày cũng điều cong cong lên.
Cô đảo mắt suy nghĩ một chút rồi nói: “Điện thoại khi nào phục vụ mang tới, thì cứ tạm thời để ở chỗ anh đi, sáng ngày mai tôi dùng cũng được, tôi.. Vậy tôi trở về phòng đây, anh cứ tiếp tục công việc đi nhé!”
Lương Tưởng Huân nói xong thì xoay người rời đi, chỉ là chân vừa bước được hai bước, giọng nói trầm thấp của Diệp Chi Sinh đã truyền tới bên tai: “Công việc tôi xử lý xong rồi, ở lại một chút đi.”
Lương Tưởng Huân có chút khó tin mà xoay người, ánh mắt dời tới gương mặt anh tuấn mang vài phần lạnh nhạt của Diệp Chi Sinh.
Câu nói vừa rồi của anh, nghe qua thì không có bất kỳ cảm xúc nào, nhưng không biết tại sao, câu nói truyền vào tai cô, lại giống như ảo giác, nghe ra anh đang luyến tiếc, muốn cô ở lại bên cạnh anh…
Trái tim cô vừa khi nãy, phải thật khó khăn lắm mới được cô khống chế tốt, thì bây giờ lại lần nữa mất kiểm soát, từ từ đập nhanh, trong đầu cực kỳ hỗn loạn.
Còn đang không biết phải nên làm gì trong tình huống này, thì Diệp Chi Sinh đã trực tiếp gấp máy tính lại, đứng lên thẳng một đường đi vào bên trong, lát sau đã trở ra với một chai thuốc rượu, rồi ngồi xuống mép giường, tay kia vỗ vỗ lên nệm, nhìn cô nói.
“Đến đây.”
Lương Tưởng Huân thân thể cứng đờ, tai nghe thấy anh gọi, mà vẫn không có chút phản ứng, cứ như thế mà nhìn anh đến sững sờ.
Diệp Chi Sinh ngược lại không than một tiếng, chồm người về phía trước, vươn tay ra bắt lấy cổ tay Lương Tưởng Huân kéo cô lại gần, cho cô ngồi xuống giường.
Cũng không để cho Lương Tưởng Huân có cơ hội mở miệng chất vấn, anh muốn làm gì? anh đã cầm chai thuốc rượu, ngồi xổm dưới sàn gạch, nhẹ nhàng nâng chân trái của cô lên, đổ thuốc rượu ra tay, cẩn thận xoa lên cổ chân bị sưng tím cho cô.
Lương Tưởng Huân đang chìm trong suy nghĩ, đau đớn nơi cổ chân nhanh chóng được truyền đi, thân thể cô liền chấn động một chút, theo bản năng thu chân lại.
Nhìn thấy một vùng cổ chân bị sưng to, còn có màu tím sẫm hiện lên, đáy mắt Diệp Chi Sinh chợt hiện lên một tia thương tiếc, anh lần nữa nâng chân Lương Tưởng Huân lên, động tác lần này nhẹ nhàng hơn lúc nãy rất nhiều.
Dư quang nơi khoé mắt nhìn thấy Lương Tưởng Huân, hai tay dùng nhiều sức nắm chặt tấm ga trải giường, cố nhịn đau không lên tiếng, động tác tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại khiến cho anh càng thêm đau lòng, cuối cùng nhịn không được buông ra một câu trách cứ.
“Cô rốt cuộc bị làm sao vậy? Sưng to đến thế này, vẫn không chịu nói ra, đây không phải là chân của cô sao…”
Lương Tưởng Huân buổi chiều lúc đi tham quan, mãi mê ngắm nhìn quang cảnh, bản thân không chú ý an toàn, nên đã bị một người đi đường đụng phải, tuy may mắn được Diệp Chi Sinh kịp thời đỡ lấy eo cô, giúp cô tránh khỏi tình huống mất mặt té ngã xuống đường, thế nhưng do cô mang giày cao gót, bất ngờ bị đẩy mất thăng bằng, khiến chân trái của cô bị trật.
Nhưng từ lúc bị thương cho tới bây giờ, cô điều cố duy trì bước chân ổn định, Diệp Chi Sinh vì sao lại biết chân cô bị thương? Lẽ nào, anh vẫn luôn để mắt đến cô, cho nên mới phát hiện?
Còn có, cô vẫn luôn vướng bận trong lòng chuyện anh đồng ý đi Nhật Bản, vụ làm ăn có doanh thu mấy ngàn vạn này đối với người được phong danh hiệu “Tướng quân trường thắng” trong giới tài chính như Diệp Chi Sinh, thì thật không đáng nhắc tới một chút nào.
Nhưng niếu thật là vì cô, vậy những lời nói vào tối đêm đó, nói cả đời điều không muốn nhìn thấy cô, phải giải thích thế nào đây…
Cô đối mặt với lời trách cứ của Diệp Chi Sinh, không có nữa điểm khó chịu nào, mà tận sâu nơi mềm mại nhất, còn có một chút hưởng thụ, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.”
Nghe cô nói xin lỗi, mi tâm anh còn nhăn chặt hơn, ngữ khí lộ ra không cao hứng.
“Tôi thật không hiểu, cô đối với người khác vô cảm thì thôi đi, ngay cả với bản thân mình, cũng không có một chút để ý, ở phương diện này, cô thật sự khiến tôi bội phục.”
Lương Tưởng Huân ngồi ở trên giường, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu của Diệp Chi Sinh, không thể đoán biết được, anh là đang suy nghĩ việc gì, cô sau một hồi do dự, mới lấy hết can đảm, to gan hỏi.
“Diệp Chi Sinh, tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Anh vì sao lại đi Nhật Bản?”
Hơn năm phút trôi qua, nhìn thấy Diệp Chi Sinh là không có ý định trả lời, cô không có kiên nhẫn, tiếp tục nói.
“Còn nhớ, có lần tôi nghe mẹ nói, bởi vì trong hồi ức của anh đối với nơi này không tốt, vậy nên anh rất không thích đi nơi này. Vậy tại sao lần này lại tới đây? Niếu như nói, lý do đích thân tổng giám đốc tập đoàn Khương Duệ tới Nhật Bản, chỉ để xem quy trình sản xuất Trà Xanh, thì thật không có hợp lý một chút nào… ”
“Không phải em rất thích đi nơi này sao?” Diệp Chi Sinh xoa xoa một hồi, nhìn thấy vùng bị thâm tím đã dần tiêu tán bớt, mới cẩn thận thả chân Lương Tưởng Huân xuống, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lương Tưởng Huân, ước chừng vài giây, mới trầm giọng tiếp tục lên tiếng.
“Lúc ông Maruse ngỏ lời mời, tôi nhìn thấy từ trong ánh mắt em, tràn đầy mong đợi, cho nên đã đồng ý tới đây.”