Diệp Chi Sinh nghe cô nhắc đến Lôi Vỹ, mới hơi nâng mi mắt nhìn cô một chút, nhìn thấy một bên má của cô và nơi cổ, điều là những vết sưng đỏ do bàn tay dùng sức mà thành, tuy là rất ghét loại người hai mặt của Chu gia, nhưng cũng không thể phủ nhận việc hôm nay cô làm, và những vết thương trên người cô cũng chỉ vì muốn lấy bản hợp đồng cho Khương Duệ mà ra.
Nhưng còn những việc cô vừa nói, anh nghe thật không hiểu, loại phụ nữ này rốt cục muốn giở trò gì? Anh im lặng một chút mới cất giọng trầm thấp.
“Cô nói với tôi những chuyện này làm gì?”
“Anh thật sự không biết hay cố tình không biết?"
"Rằng ở chổ này, đã khắt sâu hình bóng anh?” cô nhẹ đặt tay lên một bên ngực, nhìn anh chăm chú.
“Tôi mặc kệ cô là có ý tứ gì, cũng nên chấm dứt ý nghĩ đó đi, tôi là người đã có gia đình không muốn vướng vào mớ hỗn độn, đừng để tôi phải nói những lời không mấy hay ho với cô thêm nữa.” Anh nói xong liền bước đi trở về xe.
Nhưng lúc anh vừa vượt qua khỏi cô được hai bước, giọng của Chu Bội ngọc từ phía sau lại vang lên.
“Diệp Chi Sinh, anh là lo ngại Tưởng Huân hiểu lầm?"
"Niếu là như thế thì anh đã nghĩ nhiều rồi, Tưởng Huân không có để tâm về anh nhiều như anh nghĩ đâu.”
Câu nói này của cô quả nhiên tác động mạnh đến anh, khiến cho bước chân anh dừng hẳn lại.
Cô đoán biết điểm yếu của anh, liền mạnh dạng dẫm giày cao gót từng bước chậm rãi đi về phía anh, tiếp tục công kích.
“Vài hôm trước em có gặp Tưởng Huân, trò chuyên một lúc, Tưởng Huân có kể em nghe chuyện giao ước ba tháng cùng chuyện anh muốn ly hôn.”
“Em có hỏi qua Tưởng Huân, niếu như sau khi hai người chia tay, em có thể yêu anh không? Anh đoán xem Tưởng Huân nói gì.” Cô nói đến đây mới đứng trước mặt anh, nhìn sắt mặt anh có chút biến đổi, không phải lạnh lùng như ban đầu, mà là vẻ mặt hoài nghi.
Niếu củi đã có, cô sao lại có thể không cho một ngọn lửa! Cô khẽ cười rồi mới lại nói.
“Tưởng Huân nói.. Sẽ ủng hộ em đến cùng.”
“Còn nói rằng hôn sự này ngay từ ban đầu chỉ là một cuộc giao dịch, cho nên đợi ba tháng này kết thúc Tưởng Huân sẽ rời đi.. Vậy nên em cũng sẽ đợi đến ngày đó, ngày mà anh tiếp nhận em.”
Lực đạo nơi cánh tay anh hơi dùng sức nắm chặt thành quyền, liếc cô một cái rõ chán ghét, sau khi buông lại cho cô một câu: “Ăn nói hàm hồ.” Liền bước chân thật dài tới mở cửa hông xe ngồi vào ghế tài xế, rồi cho xe chạy đi…
Chu Bội Ngọc đưa mắt nhìn theo, đợi đến khi bóng xe của anh mất hút trên đường lớn, cô mới khẽ cười, nói thật nhỏ vừa đủ một mình cô nghe thấy: “Mặc kệ anh chán ghét em như thế nào, em cũng sẽ làm anh dần dần tiếp nhận em.”
- - - - - - - - - - - - -
Lương Tưởng Huân nhẹ đặt ly cà phê lên bàn làm việc của Diệp Chi Sinh, nhìn thấy anh vẫn đang chăm chú nhìn văn kiện, cô cắn cắn môi dưới suy nghĩ một chút mới lên tiếng.
“Công ty anh gần đây có nhiều việc lắm à?”
Diệp Chi Sinh không có dời tầm mắt khỏi văn kiện, khẽ “Ừ” một tiếng, sau đó lật sang một trang khác tiếp tục xem.
Cô mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế ở cạnh anh, không có nói thêm gì chỉ lẳng lặng xem anh xử lý văn kiện.
Diệp Chi Sinh cũng không có nói chuyện với cô, lần lượt xử lý từng văn kiện một, trong phòng ngoài tiếng sột soạt của văn kiện khi được lật sang trang, tiếng bút máy được ký trên giấy, tiếng lách tách của bàn phím laptop, thì chẳng còn tiếng động nào.
Không biết như thế trôi qua bao lâu, mãi cho đến khi cô cảm thấy có chút buồn ngủ, khẽ đưa mắt liếc nhìn thời gian trên đồng hồ một chút, mới biết là đã gần một giờ rồi, cô ngồi có một chút mà lưng của cô đã mỏi như thế, anh suốt ngày ở công ty luôn là bộ dáng này, hôm nay sau khi ăn cơm xong anh liền vào trong thư phòng ngồi cho tới bây giờ, không phải còn đau hơn cô sao.
Cô nghĩ vậy mới hơi nhỏ giọng gọi anh: “Hay là ngày mai hãy làm tiếp có được không?”
Sau đó nhìn thấy Diệp Chi Sinh nâng mi mắt lên nhìn, cô mới mỉm cười giải thích.
“Tôi nhìn thấy thời gian đã rất trễ rồi, anh nên nghỉ ngơi một chút niếu không sẽ ngã bệnh.”
Cánh tay cầm bút máy của anh có chút dùng sức, sau mới cất giọng trầm thấp.
“Em về phòng ngủ trước đi, tôi còn việc chưa làm xong.”
“Tôi không có buồn ngủ, vậy đợi chút nữa anh xử lý văn kiện xong thì cùng đi ngủ.” Cô nói rồi mỉm cười nhìn anh.
Anh nhìn cô cười ngọt đến động lòng như vậy, nơi mềm mại nhất trong lòng anh khẽ run lên một phen, rồi không có trả lời cô tiếp tục cúi đầu xuống xem tiếp văn kiện.
Nhưng thật tình từ lúc cô ngồi ở đây, anh đã không có tập trung, những văn kiện này bình thường anh chỉ nhìn qua một cái liền có thể thấy được chổ sai sót.
Còn bây giờ trong đầu anh ngoài những câu nói lúc trưa của Chu Bội Ngọc nói về Lương Tưởng Huân cứ lặp đi lặp lại, anh chẳng thể nghĩ thêm gì, tuy là anh không hẳn là tin những lời nói đó, nhưng cũng không thể phủ nhận anh thật sự đang lo sợ nó xảy ra…
Còn đang suy nghĩ, dư quang khoé mắt anh nhìn thấy Lương Tưởng Huân đang che miệng lại ngáp, anh do dự một chút mới đóng tập văn kiện lại, đứng lên nhỏ giọng gọi.
“Về phòng thôi.”
Lương Tưởng Huân liền “À” một tiếng, rồi cũng đứng lên, theo sau anh trở về phòng ngủ.