Tên giám đốc Lôi Vỹ ban đầu định ký xong bản hợp đồng với Khương Duệ sẽ lên máy bay, nhưng khi nhìn thấy Khương Duệ cử một cô gái trẻ ăn mặc sành điệu, giao tiếp cũng rất lưu loát, liền sinh động tâm, người trợ lý thân cận vừa nhìn đã biết anh là có ý gì, cho nên sau khi mời cô gái đó ngồi ở ghế sofa, nói Lôi tổng rất nhanh sẽ đến, rồi nhanh lui ra ngoài.
Lôi Vỹ từ bên ngoài đi vào, trên tay cầm theo một chai rượu vang đỏ và hai cái ly, thong thả đi tới bàn tiếp khách, vừa ngồi xuống vừa giương lên một nụ cười, cất giọng.
“Em là thư ký mới của Khuơng Duệ sao?”
Chu Bội Ngọc nhẹ gật đầu nhỏ nhẹ “Dạ” một tiếng, đợi cho Lôi Vỹ ngồi hẳn xuống ghế, cô mới cầm bản hợp đồng ra, nở nụ cười ngọt, nói tiếp.
“Lôi tổng, đây là bản hợp đồng khi nãy ngài gọi tôi mang tới, ngài hãy nhìn qua rồi chúng ta ký tên thôi.”
Tên Lôi Vỹ không có đưa tay ra nhận bản hợp đồng, mà đi khui chai rượu vang đỏ, rót vào hai ly, sau mới nâng một ly đưa tới cho cô.
“Đừng vội, chúng ta trò chuyện một chút đã, hợp đồng lát sau hãy nói nhé.”
Chu Bội Ngọc sớm biết rõ tên Lôi Vỹ này là hạng người gì, nhưng vì cô muốn lập ra chút thành tích trước mắt Diệp Chi Sinh, cho anh không ghét bỏ cô nên đã liều một phen, lại nói cô đã tính qua, niếu Diệp Chi Sinh đến công ty và biết cô vì sợ anh mất hợp đồng không ngại đi đến đây, anh chắc chắn sẽ tới cứu cô.
Cho nên cô không cảm thấy lo lắng gì, chỉ là tên Lôi Vỹ này thật quá lộ liễu rồi, từ lúc anh ta bước vào trong phòng này, đôi mắt luôn nhìn chằm chằm nơi cổ áo được khoét hơi sâu trước ngược cô, bây giờ còn muốn chuốt cho cô say để ăn đậu hủ.
Những loại đàn ông này, cô sớm đã ngán đến tận cổ, nhìn cũng rất muốn ói, chỉ là.. Anh ta có mục đích của anh ta, cô cũng có mục đích của riêng cô, nên đành nhoẻn miệng cười, đặt bản hợp đồng lên bàn, đưa tay ra đón lấy ly rượu, cất giọng thanh ngọt.
“Vậy chúng ta sau khi uống hết ly rượu này sẽ bàn tiếp nhé.”
“Được, nâng ly thôi.” Lôi Vỹ nói xong liền ngẩn cao đầu, một ngụm uống cạn.
Nhưng cạn một ly rồi lại một ly, mặc dù cô đã nhắc khéo nhiều lần, anh ta vẫn chưa có ý định ký vào bản hợp đồng, đến khi đầu cô có chút choáng váng, cô mới từ chối không uống nữa, lần nữa cầm bản hợp đồng lên nhắc nhở.
“Lôi tổng à, uống cũng đã nhiều rồi hay là chúng ta nói đến việc ký hợp đồng đi.”
Có hơi mem trong người, Lôi Vỹ liền dùng đó làm cớ, trực tiếp vòng tay qua eo cô, kéo cô lại gần, ngữ điệu lộ rõ ám muội.
“Sao em cứ nhắc chuyện hợp đồng mãi thế? Anh nghe rất nhàm chán, hay là chúng ta cùng nhau chơi trò mới đi, anh vui sẽ ký hợp đồng này, còn sẽ cho em một tờ ngân phiếu, giá bao nhiêu tuỳ em viết vào có được không?”
Lôi Vỹ nói xong liền cúi đầu hôn lên da thịt nơi xương quai xanh của cô, mùi nước hoa trên người cô khiến cho anh hít vào mà ngây dại.
Chu Bội Ngọc không ưng thuận đẩy Lôi Vỹ ra, ngữ khí có chút lớn tiếng.
“Lôi tổng, xin ngài tự trọng một chút, tôi không phải loại người tuỳ tiện.”
Lôi Vỹ bị cô đẩy mạnh, cả người hơi ngã ra phía sau, anh không bực tức, ngược lại cảm thấy rất hứng thú từ trước đến nay, phụ nữ được anh động đến điều chưa có ai dám từ chối, anh nham nhở lần nữa ghé sát vào bên tai cô, phun từng chữ vào.
“Em có biết, hành động vừa rồi của em khiến cho anh cảm thấy rất kích thích không?”
Tên chết tiệt này đúng là gương mặt quá dày mà! Chu Bội Ngọc tức giận đến hai bên tai cũng đỏ lên, trừng to mắt định mắng vào mặt tên Lôi Vỹ vô sỉ này, nhưng lời còn chưa kịp phun ra, cánh môi còn đang mấp máy liền bị Lôi Vỹ ngậm lấy, bàn tay đặt ở trên ngực cô đang tích cực xoa nắn mạnh bạo.
Chu Bội Ngọc tuy đã sớm nghe những lời tai tiếng về Lôi Vỹ, nhưng lại không hề nghĩ là anh ta lại dám làm tới mức này, quá bất ngờ với hành động biến thái của anh, mất gần mười giây cô mới kịp phản ứng.
Cô vừa đẩy Lôi vỹ ra, đầu liên tục tránh né, trong giọng nói lộ rõ đe doạ.
“Lôi tổng, anh mau buông tôi ra, niếu anh còn như thế tôi sẽ kiện anh đó, mau buông tôi ra.”
Lôi Vỹ như là không hề nghe thấy cô đang cảnh cáo mình, chỉ hơi nhếch môi lên cười một cái rồi lại tiếp tục gặm nhấm môi cô, mặc kệ cho cô đang kịch liệt chống cự.
“Lôi tổng, mau buông tôi ra.”
“Cái tên đáng chết này, mau buông tôi ra, đồ vô sỉ.”
“Hay, chữi nghe rất hay, anh thích phong cách này của em, ngoan chiều anh đi, anh bây giờ rất muốn thử qua ấm nóng bên dưới của em đó nha.” Ha ha
Tên Lôi Vỹ Sau khi nói những lời này liền cúi đầu xuống hôn lên khuôn ngực trắng như tuyết của cô.
Chu Bôi Ngọc đã hết kiên nhẫn, cô đã không thể lấy được bản hợp đồng này thì cũng không cần nhân nhượng mà nhỏ nhẹ.
“Đồ biến thái, vô sỉ, hạ lưu, người bẩn nhân cách rẻ rách.”
“Đồ thần kinh có bệnh, tôi nhìn anh đã rất mắc ói rồi, mau bỏ bàn tay bẩn thiểu gớm giếc ra khỏi người tôi..” Cô vừa la hét, hai tay liên tục đánh lung tung trên mặt, trên đầu tên Lôi Vỹ.
Bị cô đánh khá đau, sinh ra tức giận, anh liền hung hăng quăng cho Chu Bội Ngọc một cái tát như trời giáng, gầm lên như con thú hoang.
“Câm miệng cho tôi, nói cho cô biết, Lôi Vỹ tôi đã thích thì có trời mới ngăn nổi, cô còn dám kháng cự lại lần nữa, tôi liền giết chết cô.”
Chu Bội Ngọc không bị lời hăm doạ của anh doạ sợ, mà khẽ nhếch môi lên cười nhạt, ngữ điệu cao ngạo lớn tiếng.
“Thật sao? Đừng nói tôi không nhắc nhở anh, niếu như hôm nay anh dám đụng đến tôi, chỉ một giờ đồng hồ thôi, cái công ty rách nát của anh sẽ được Diệp Chi Sinh dỡ bỏ.”
Lôi Vỹ như nghe được chuyện cười, liền ngửa đầu lên bật cười sẳng khoái, đưa tay bóp chặt cằm cô, ghé sát gương mặt, cũng dùng giọng điệu đầy khí phách.
“Em đang doạ tôi sao? Lôi Vỹ tôi lần đầu bị phụ nữ doạ đấy, nhưng ý tứ này của em thật quá nông cạn rồi.”
“Lại nói em làm trợ lý cho anh ta phải biết rõ, niếu như hôm nay hợp đồng này bị huỷ, thì chuyện gì sẽ xảy ra? Trong lúc tôi còn đang hứng thú, em tốt nhất nên ưng thuận.”
Lôi Vỹ sau khi nói xong những lời này, nhìn thấy cô không có phản ứng gì, mới lại cười nhạt một cái, sau đó cúi xuống định hôn lên môi cô.
Trong lúc môi anh và cô gái đó chỉ còn cách nhau một xăng ti mét, bên ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa, mi tâm anh nhăn chặt lại, lớn tiếng quát về phía cánh cửa.
“Là ai? Mau cút đi.”
Người quản lý hơi run run giọng nói vào trong.
“Lôi tổng, giám đốc Diệp nói muốn gặp ngài ngay lập tức ạ.”