Rồi không đợi nghe Lương Tưởng huân giải thích, đã nắm tay cô kéo vào trong nhà.
Một loạt hành động này của Diệp Chi Sinh khiến cho cô cảm thấy rất có lỗi, rõ là công ty của anh đang gặp phải chuyện không nhỏ, cô nhìn cách nói chuyện của anh khi nãy với người trong điện thoại, phần nào đoán biết được anh cũng đang rất lo lắng chuyện công ty, vậy mà còn phải lo tất cả cho tang lễ ba cô, đưa tro cốt ba cô và cô về Nam thôn, cả đêm hôm qua lại còn thức trông chừng cô, hao tổn nhiều tâm tư cho cô, làm cho cô cảm thấy, khiến cho anh có thêm phiền não.
Diệp Chi Sinh đặt cô ngồi xuống ghế rồi hỏi cô: “Tưởng Huân, em đã đói bụng chưa? Tôi đi mua chút gì cho em ăn nhé.”
Cô nhìn hai bên mắt của anh cũng đã có quầng thâm, chuyện công ty anh như vậy mà cô còn thêm cho anh gánh nặng này, khiến cho anh thêm áp lực, trong lòng càng ray rứt thêm, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng anh mà cúi thấp đầu, nói.
“Chúng ta trở về Bắc Kinh đi.”
Diệp Chi Sinh có chút ngạc nhiên, môi đang mấp máy định nói, thì Lương Tưởng Huân liền nói trước.
“Ba tôi cũng đã đạt được tâm nguyện sau cùng, trở về Nam thôn, được ở bên cạnh mẹ rồi, cho nên.. Chúng ta trở về Bắc Kinh đi.”
“Có thật là em muốn bây giờ trở về không?”
“Thật, về nhà thôi Diệp Chi Sinh.”
Diệp Chi Sinh quan sát một chút, thấy trong mắt cô không còn cô tịch, thương tâm nữa, mới nhẹ gật đầu một cái, đưa tay lên vén tóc cô ra sau tai, ôn nhu nói.
“Được, vậy chúng ta ra phía sau, thắp cho ba mẹ một nén nhang, sau đó sẽ về Bắc Kinh.”
Cô nhẹ gật đầu, nói: “Ừm.” Sau đó cùng Diệp Chi Sinh đứng lên, đi đến phía sau mộ của ba mẹ cô..!
Ngồi xe hơn ba giờ đồng hồ, xe mới dừng lại trước biệt thự Diệp gia, Diệp Chi Sinh vốn định sẽ ở nhà với cô, nhưng cô nhiều lần nói, cô không sao, nói anh mau trở lại công ty xử lý công việc.
Anh suy nghĩ một chút mới đồng ý, trước khi đi, anh còn dặn cô, niếu cần gì cứ gọi người quản gia, không thì gọi cho anh, sau nhìn thấy cô gật đầu, anh mới an tâm lái xe nhanh chóng trở về công ty..!
Diệp Chi Sinh vừa lái xe đi được một lúc, điện thoại di động của cô liền vang lên bài nhạc chuông quen thuộc, cô chậm chạp mở túi xách lấy điện thoại ra, nhìn vào màng hình, nhìn thấy số được gọi tới là ở Chu gia, mới vuốt nhẹ trên màng hình, áp điện thoại vào một bên tai, nhẹ giọng nói: “Cháu nghe đây bác gái.”
Đầu dây bên kia, giọng nói của bà Kiều Mẫn có chút gấp gáp hỏi.
“Tưởng Huân, vừa nãy bác tới bệnh viện thăm ba cháu, mới được họ cho hay, ba cháu đã qua đời, Tưởng Huân à, bác thật xin lỗi.”
Lương Tưởng Huân nhỏ nhẹ nói: “Bác gái đừng nói vậy, bác trai bác gái điều đã lo cho ba cháu rất tốt rồi, chỉ là.. Số trời đã định, ba cháu không thể qua khỏi, bác gái đừng vì như thế mà áy náy trong lòng ạ.”
Bà Kiều Mẫn nghe như vậy, trong lòng mới cảm thấy nhẹ đi một chút, sau đó như nhớ ra chuyện động trời, liền lo lắng hỏi.
“À, còn chuyện này nữa, khi nãy bác nghe cô y tá nói, ngoại trừ cháu, còn có thêm một người đàn ông trẻ tuổi, giúp cháu thanh toán toàn bộ tiền viện phí, rồi thuê xe đưa thi thể ba cháu đi, người đàn ông mà cô y tá đó nói, có phải là.. Là Diệp Chi Sinh không?
“Vâng ạ, chính là anh ấy.”
“Ôi trời, cháu nói người đó là Diệp Chi Sinh, vậy chuyện hôm đó, cậu ta cũng đã biết rồi sao? Làm sao cậu ta biết được vậy, là cháu đã nói ra sao Tưởng Huân?” Giọng nói của bà Kiều Mẫn khi hỏi câu này lộ rõ run sợ.
Lương Tưởng Huân biết rõ lo lắng của Kiều Mẫn, bà là đang lo lắng niếu như Diệp Chi Sinh biết được chân tướng sự việc, đến Chu gia làm rõ trắng đen, sau đó rút tất cả hợp đồng tăng vốn bên công ty chồng bà trở lại.
Còn chưa kể đến lúc đó Diệp Chi Sinh lỡ như không nghĩ tình nghĩa xưa của hai bên gia đình, sẽ kiện vợ chồng bà tôi đút lót tiền cho viên chức nhà nước, làm giả giấy tờ về con gái, tráo giả thành thật, tin tức này sau khi đến tai các cổ đông và đối tác làm ăn của chồng bà, thì công ty chồng bà sẽ lập tức bị lung lay.. Nên liền giải thích, trấn an bà.
“Bác gái, cháu không có nói, cũng không biết vì sao anh ấy lại biết được, nhưng bác cứ an tâm, Diệp Chi Sinh sẽ không náo chuyện này lên đâu ạ, tại vì..”
Cô nói đến đây, liền nhớ đến giao ước của cô và anh vào tối đêm đó, nơi ngực trái của cô bỗng nhiên cảm giác như có một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt trái tim cô, khiến cho cô cảm thấy thật đau.
Bà Kiều Mẫn vốn đang lắng nghe, bỗng nhiên cô lại im lặng, khiến cho bà không có kiên nhẫn mà hỏi gấp gáp: “Tại vì chuyện gì? Tưởng Huân, cháu mau nói đi.”
Lương Tưởng Huân nhẹ nắm vạt áo xiết chặt, ngữ điệu lộ rõ đau lòng nói.
“Tại vì hôm đó, cháu đã cầu anh ấy cho cháu ba tháng để chau lo cho ba, sau khi ba tháng này kết thúc, cháu và anh ấy sẽ ly hôn, anh ấy mới đồng ý bỏ qua, không truy cứu chuyện này nữa.”