Hôn nhân của anh và cô ban đầu là bởi vì giao ước của hai bên gia đình Chu - Diệp mà thành.
Bởi vì muốn hoàn thành giao ước năm xưa tuổi trẻ đã hứa với nhau, niếu như sau này hai người vợ của hai người, cùng sinh con gái hoặc con trai thì kết nghĩa chị em, anh em.. Còn niếu như sinh là một trai một gái sẽ kết thông gia.
Diệp gia lâu nay là người luôn đặt chữ tín lên hàng đầu, mặc dù ông đã qua đời nhưng vợ ông vẫn luôn muốn hoàn thành di nguyện này cho chồng bà.
Diệp Chi Sinh tuy năm nay chỉ mới 28 tuổi, nhưng lại rất có năng lực trong việc kinh doanh tài chính thị trường chứng khoáng. Dưới sự dẫn dắt tài tình của vị giám đốc trẻ tuổi này, đã từng bước một đưa giá cổ phiếu tập đoàn Khương Duệ đứng đầu trong bảng xếp hạng.
Anh vốn không muốn sớm kết hôn, nhưng do mẹ anh, bà Lâm Thiếu Lan những năm này luôn theo sát bên anh nhắc nhở, hối thúc chuyện chung nhân đại sự. Còn nói rất nhiều lời lẽ tốt đẹp về cô gái Chu Bội Ngọc.
Anh nghĩ mẹ tuổi đã cao, dù gì cô gái mà mẹ anh nhắm trúng nhất định cũng sẽ là người vợ hiền thục, biết lễ phép, cho nên anh đã gật đầu giao cho mẹ anh hoàn toàn quyết định.
Vốn dĩ người kết hôn cùng Diệp Chi Sinh là cô thiên kim tiểu thư của Chu gia, Chu Bội Ngọc. Nhưng bởi vì thương gia nhà họ Chu chỉ có một cô con gái, được ba mẹ hết lòng nuông chiều từ nhỏ tính cách có chút ương bướng.
Lại nói cô sớm đã có người trong lòng, cho nên sau khi biết ba cô nhận được lời đề nghị từ bên Diệp gia, cô đã nhất quyết không chịu. Còn doạ niếu như cố ép gả cô cho người cô không yêu, cô nhất định sẽ chết.
Trong nhà họ Chụ đang đau đầu vì chuyện của con gái họ, thì ba cô Lương Phúc, một người làm công trong nhà họ Chu, vào một buổi sáng nọ đang tưới cây trong sân vườn đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, hai mắt tối sầm rồi ngã xuống đất ngất xỉu. Lúc đưa vào trong bệnh viện mới được bác sĩ cho hay ba cô đang mắc phải căn bệnh ung thư tuỵ giai đoạn 2, cần sớm tiến hành điều trị.
Vào lúc này đây, xí nghiệp Chu thị cũng trùng hợp gặp phải khó khăn rất lớn trong việc thiếu hụt nguồn vốn kinh doanh. Thiết nghĩ niếu kết thông gia với Diệp gia, liền sẽ có một số vốn khá lớn giúp xí nghiệp vượt qua nguy cơ lần này.
Trong lúc mọi thứ điều nằm ở cục diện xấu nhất, thì nhà họ Chu đã kịp nghĩ ra một âm mưu, và cô, Lương Tưởng Huân bất ngờ vịt hoá thiên nga. Bất đắc dĩ trở thành con dâu hợp pháp của Diệp gia...
Người ta thường nói đừng bao giờ đùa giỡn với hôn nhân, nó được ví như bạn dùng bàn tay trần cầm lưỡi dao sắc nhọn, sẽ khiến cho bàn tay của bạn bị thương bất cứ lúc nào. Và Lương Tưởng Huân cũng như thế, cô đã xây dựng một cuộc hôn nhân dựa trên sự dối lừa. Cho nên sau một tháng bước vào nhà Diệp gia, sóng gió cũng đã bắt đầu trỗi dậy...
-----------------------------------------------
Tại buổi đấu giá..
"Kính thưa quý vị, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu buổi đấu giá."
"Vật phẩm được đấu giá đầu tiên sẽ là chiếc vòng đeo tay có tên là Malvian, được nhà thiết kế Marco đính 520 viên đá quý cao cấp nhất, tượng trưng cho lời tỏ tình có một không hai trên thế giới."
"Được biết ông đã lấy ý tưởng này, khi một lần vô tình đi ngang qua tượng đài phun nước ở Đức, và nhìn thấy một đôi tình nhân yêu nhau tha thiết cùng nhau nắm tay cầu nguyện trước tượng đài rằng, niếu đối phương là cánh tay, người còn lại sẽ nguyện là một chiếc vòng quý, để mãi mãi luôn được ôm lấy cánh tay ấy.."
"Và điểm khởi đầu cho chiếc vòng tay Malvian này là 200 ngàn USD."
" 220 ngàn."
"240 ngàn. "
"300 ngàn."
"350 ngàn. "
"380 ngàn. "
"400 ngàn."
...
Cả hội trường đấu giá đang lần lượt giơ tấm bảng và đưa ra mức giá khá hấp dẫn, bởi vì ai củng muốn có chiếc vòng tay Malvian. Cho đến khi nghe bà La đưa ra giá 400 ngàn USD mọi người mới im lặng, bởi vì giá 400 ngàn USD cho chiếc vòng tay là quá cao rồi.
Người MC đứng ở trên bục sân khấu, gương mặt rạng rỡ mỉm cười nhìn về phía bà La nói.
"400 ngàn USD lần thứ nhất.. 400 ngàn USD lần thứ hai.. Vâng và chiếc vòng tay.."
Lời của Người MC còn chưa kịp nói hết thì bên dưới sân khấu, có một người đàn ông giơ cao tấm bảng, ngữ điệu cao ngạo mà dứt khoát.
"700 ngàn."
700 ngàn USD? cả hội trường như không tin vào đôi tai mình, quay sang nhìn nhau xì xầm rồi không hẹn cùng đưa mắt hướng đến người đàn ông đang giơ cao tấm bảng.
Lúc tầm mắt họ rơi trên người đàn ông đó, mới tin được tai mình không nghe nhầm. Thì ra là Diệp Chi Sinh, giám đốc tập đoàn Khương Duệ.
Khương Duệ là một trong những tập đoàn lớn trong nội thành Bắc Kinh, chuyên về thị trường chứng khoáng tài chính. Giá cổ phiếu của Khương Duệ luôn được đứng đầu trong bảng xếp hạng. Cho nên khi nghe được Diệp Chi Sinh mua chiếc vòng tay mà so với những thương gia ở đây là giá trên trời, còn đối với Diệp Chi Sinh chỉ là vài con số nhỏ lẻ, không đáng nói tới..
MC đứng trên bục sân khấu suýt chút không trụ được, ông chớp chớp mắt hai lần lấy lại bình tỉnh, sau mới nở nụ cười rạng rỡ, tiếp tục chuyên môn của mình.
"Xin hỏi có ai trả giá cao hơn 700 ngàn USD nữa không ạ?"
"700 ngàn USD lần thứ nhất.. 700 ngàn USD lần thứ hai.. 700 ngàn USD lần cuối cùng."
"Vâng, xin chúc mừng giám đốc Diệp đã chiến thắng đấu giá, và chiếc vòng tay đá quý Malvian trị giá 700 ngàn USD đã thuộc về ngài, xin chúc mừng..."
"Và vật phẩm thứ hai được đấu giá đó chính là... "
...
Buổi đấu giá vừa kết thúc, các phóng viên từ xa xa vừa nhìn thấy thân ảnh của Diệp Chi Sinh cùng một người phụ nữ bước ra từ cánh cửa phòng hội trường, liền tranh nhau ùa tới.
"Giám đốc Diệp, khi nãy tôi nhìn thấy ông đấu giá chiếc vòng tay đá quý Malvian đó với giá 700 ngàn USD, đây là mức giá rất cao, có phải ông đối với chiếc vòng tay đá quý có ý nghĩa gì đặc biệt chăng?"
Cùng lúc đó nữ nhân viên bên hội trường đấu giá vừa kịp đi tới, trên gương mặt điều hiện ra ý cười, hai tay đưa chiếc hộp màu đen sang trọng về phía Diệp Chi Sinh, hơi cúi đầu cất giọng thanh ngọt.
"Giám đốc Diệp, đây là chiếc vòng tay Malvian mà ngài đã đấu giá ạ."
Diệp Chi Sinh không vội trả lời đám phóng viên, mà đưa tay tới nhận lấy chiếc hộp mở ra, cầm chiếc vòng lên, rồi đưa chiếc hộp rỗng lại cho nhân viên phục vụ phẩy tay ra hiệu, ý bảo lui.
Rồi hơi xoay người sang người phụ nữ bên cạnh, nhẹ nâng bàn tay nhỏ của cô lên, đeo chiếc vòng tay đá quý Malvian vào. Sau đó còn nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay trắng mịn của người phụ nữ một cái, khiến cho các phóng viên xung quanh không ngừng cảm thấy ngưỡng mộ, và ghen tị.
Sau mới vòng tay qua hông kéo eo người phụ nữ đó lại gần sát vào người anh, không nóng không lạnh cất giọng.
"Thật ra cũng không phải là đặc biệt lắm, nhưng bởi vì nghe được câu chuyện ý nghĩa, thâm tình trong chiếc vòng đó, cho nên đã rất muốn mua để tặng cho bà xã tôi."
"Aiiyo, bà Diệp quả thật có phúc, lấy được ông Diệp đây vừa giỏi kinh doanh, lại còn rất lãng mạng trong tình yêu nữa."
"Trên đời này thật đúng là khó tìm được cặp thứ hai nào hạnh phúc như ông Diệp bà Diệp đây."
"Bà Diệp có phải mỗi một ngày trôi qua, bà điều rất hạnh phúc đúng không?"
Các phóng viên chen nhau đưa micro và máy ghi âm về phía Lương Tưởng Huân, con liên tục hỏi những câu như thế, khiến cho cô có chút lúng túng.
"Tôi.. Thật ra thì.."
"Có thể bà xã tôi đang bởi vì tình yêu của tôi làm cho cảm động, cho nên không biết nên nói gì, phải không bà xã?"
Diệp Chi Sinh sau khi chen vào nói với phóng viên, cắt đứt lời chưa nói hết của Lương Tưởng Huân, rồi hơi cúi đầu sát lại gần, đặt mi tâm anh sát mi tâm cô.
Bởi vì anh ôm cô trong lòng, cảm giác được cả người cô điều đang run đến lợi hại, hai má phím hồng lúng túng đưa mắt nhìn đi nơi khác, anh khinh bỉ hừ bằng mũi một tiếng, khoé môi khẽ nhếch lên nhìn cô, sau mới quay sang bọn phóng viên.
"Xin lỗi, bà xã tôi nói hơi mệt phiền mọi người tránh sang một bên, lần sau sẽ có dịp cho mọi người phỏng vấn."
Lời vừa nói dứt, anh một tay đỡ vai Lương Tưởng Huân, một tay ôm eo cô diù đi, khoé môi nở nụ cười ôn nhu, lời nói muốn bao nhiêu cưng chiều, mật ngọt liền có bấy nhiêu.
"Bà xã, bây giờ anh liền đưa em về nghỉ ngơi nhé."
Lương Tưởng Huân bắt được ánh mắt của Diệp Chi Sinh, cả người khẽ rùng mình một cái, sau mới cố gắng kéo khoé môi nâng lên một nụ cười, nhẹ gật đầu. Rồi cùng bước theo Diệp Chi Sinh rời khỏi đám phóng viên đi đến chiếc xe sang trọng đang được tài xế mở cửa đợi sẵn, nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Trên đường trở về nhà cả hai người điều không có nói với nhau lấy một câu nào, bầu không khí trong xe phải nói là căng thẳng đến lạnh người, hoàn toàn trái ngược với cục diện khi đứng trước đám phóng viên.
Lương Tưởng Huân ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tư thế từ khi ngồi vào điều không có chút gì thay đổi, luôn ngồi thẳng lưng như một tượng đá, mắt không chớp nhìn về phía trước. Chỉ có Diệp Chi Sinh có vài lần sẽ dời tầm mắt lên trên người Lương Tưởng Huân, rồi lại ghét bỏ nhếch miệng lên cười khinh thường cô gái bên cạnh mình.