Sang sáng ngày hôm sau, Ân Diên Tuyền mở mắt, ngồi dậy từ trên giường nằm, đưa tầm mắt nhìn ra ngoài cửa kính nối ra sân vườn.
Ngày hôm qua, cũng tại nơi này, mây mù gió bão như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ ở bên dưới mặt đất. Nhưng hôm nay lại nắng chói đến lạ.
Biển vẫn bồng bềnh sóng xô nhịp nhàng, bãi cát dài nhấp nhô như những đường sóng.
Hai phong cảnh tưởng như là hai nhưng hóa ra lại là một, đủ khiến cho người ta phải giật mình.
Dù đầu anh vẫn còn hơi choáng nhưng trong người đã không còn cảm thấy nóng bức như ngày hôm qua nữa, anh dỡ tấm chăn đứng dậy, đi ra khỏi phòng ngủ.
Đồng hồ treo trên phòng bếp điểm lúc bảy giờ sáng, là lần đầu tiên anh dậy muộn đến vây.
Ân Diên Tuyên đi ra ngoài phòng khách, liếc nhìn một lượt quanh căn nhà.
Dương Khánh Đình đâu rồi? Phòng khách, phòng bếp, trên tầng cũng không có. Mới sáng ra cô đã đi đâu vậy?
Nghĩ đến đây, đôi mắt phượng sắc sảo của anh khẽ đanh lại, lầm bầm.
Tối qua chính miệng ai đã nói sẽ không bỏ lại anh, mà giờ lại tiện thời cơ lúc anh chưa tỉnh lại liền biến mất luôn rồi.
Anh có bao nhiêu phần có thể tin tưởng cô được đây?
Ân Diên Tuyền ngồi xuống ghế sô pha, lấy điều khiển ti vi lên xem những bản tin thời sự.
Vừa lúc đó thì cửa nhà mở ra, Dương Khánh Đình lăn xe đi vào trong rồi đóng cửa lại, thấy anh ngồi ở trong phòng khách nhìn sang mình, Dương Khánh Đình kinh ngạc đến sững người lại.
"Ơ... Anh tỉnh dậy rồi sao? Còn sớm mà? Sao anh không ngủ thêm một chút nữa đi? Trong người anh có còn cảm thấy khó chịu không?"
Ân Diên Tuyên nhìn cô không trả lời, chỉ gật đầu một cái để cho cô tự hiểu.
Dương Khánh Đình cũng không hỏi anh nhiều nữa mà vòng vào trong phòng bếp để nấu bữa sáng cho cả hai.
Chỉ bên nhau chưa được đến một năm, nhưng Dương Khánh Đình đã quan sát được rằng buổi sáng anh chỉ thích ăn những món thanh đạm dễ ăn. Càng ít dầu mỡ càng tốt. Cũng không hẳn anh là một người ăn chay.
Vì vậy nên cô đã tìm và học thử rất nhiều cách nấu món ăn để hợp với khẩu vị của anh.
Dù bửa sáng trong nhà ở của họ đều được đầu bếp chuẩn bị kĩ càng, nhưng đôi khi cô sẽ vào trong phòng bếp để tự tay nấu cho anh một món.
Tất nhiên cô sẽ bảo những người hầu giữ bí mật, cô biết anh không thích cô, nên chỉ lặng lẽ nhìn anh ăn món mình nấu.
Nhưng nhìn thấy anh vẫn cầm lên bát cháo vào tối qua dù biết đó là đồ do cô nấu, Dương Khánh Đình cũng không thấy ngại mà giấu giấu giếm giếm anh nữa.
Cô đã từng nghĩ cái ngày sau đám cưới đó, lúc ăn cùng mẹ chồng, anh ăn món cô nấu chỉ là do đang có mặt mẹ anh ở đó thôi.
Lúc không để ý, cô lỡ tay làm cho một quả cà chua rơi xuống dưới sàn.
Nó lăn thành từng vòng rồi dừng lại ở trong một khe hở giữa các cạnh tủ trong góc bếp.
Dương Khánh Đình vội khom người vươn tay xuống để nhặt lại quả cà chua, nhưng ngồi trên xe lăn thực sư rất bất tiện, cô không thể cúi người xuống sâu được.
Khi còn đang luống cuống không biết phải làm sao thì một cánh tay thon dài từ trên đầu cô hướng xuống dưới, nhặt lấy quả cà chua rồi để vào trong tay cô.
Dương Khánh Đình cảm ơn Ân Diên Tuyền cũng chẳng thấy anh nói gì, chỉ nhìn cô một lúc rồi lại ra ngoài phòng khách.
Cô tiếp tục chuẩn bị các món ăn cho bữa sáng, cô múc một muôi canh nếm thử, thấy chưa vừa vị nên muốn tìm lấy lọ bột canh.
Dương Khánh Đình tìm quanh trong gian bếp rồi ngước lên nhìn một kệ tủ trên cao, ở đó có một lọ muối.
Lại thêm một lần nữa, Dương Khánh Đình rơi vào trầm tư.
Nó... quá là cao rồi...
Rốt cuộc là người quản lí của khu resort này quên rằng cô không thể đi lại hay sao?
Cô nhìn lại đôi chân bất động của mình, từ ngày đôi chân ấy không còn cử động, mọi sinh hoạt của cô thực sự quá khó khăn.
Những việc ngày trước cô có thể làm được một cách dễ dàng nay lại phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác.
Dương Khánh Đình không hề thích cái cảm giác vô dụng này chút nào.
Trong khi cô còn đang bần thần nghĩ cách nào để lấy được lọ muối xuống thì Ân Diên Tuyền đã bước đến sau lưng cô.
Anh vươn tay lấy lọ muối đặt vào trong tay cô, đôi mày sắc sảo cau lại vào nhau.
"Lần sau không làm được việc gì thì cứ mở miệng xin nhờ người khác một câu."
"Hơ... Vâng."
Dương Khánh Đình ngây ra nhìn anh lấy hết tất cả các lọ gia vị từ trên kệ tủ cao đặt xuống bàn, nơi cô có thể vừa tay lấy được.
Rồi anh mở cửa tủ lạnh, dọn lại tất cả thức ăn ở bên trong đó dồn xuống dưới những ngăn tủ thấp hơn.
Khi đã chắc chắn những thứ cô cần đều vừa tầm với của cô, anh lại đi ra ngoài phòng khách, ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xem bản tin tài chính, tựa như tất cả những việc anh làm ban nãy đều chỉ là những điều bình thường không đáng nói.
Nhưng Dương Khánh Đình lại không thể coi nó như một điều bình thường được, Đầu óc cô không thể ngừng suy nghĩ lung tung.
Cô biết là mình không nên như vậy. Nhưng những thứ cảm xúc âm ấm ấy cứ bao bọc lấy cả tâm trí cô, khiến cho hai má cô ửng đỏ, đôi khi sẽ liếc liếc về phía anh. Nhưng đột nhiên Ân Diên Tuyền đang để đầu thẳng về phía trước bỗng quay sang nhìn cô, bắt gian cô đang nhìn trộm anh.
Dương Khánh Đình hốt hoảng vội xoay người đi, hấp tấp chúi đầu quấy quấy nồi canh.
Từ ngoài phòng khách, Ân Diên Tuyền vẫn mãi dán chặt ánh mắt vào người cô, nhìn sau gáy và mang tai cô đỏ au, khóe môi bất giác khẽ câu lên một nụ cười.