Người phục vụ bê canh đứng ở giữa khoảng cách của Ân Diên Tuyền và Hoàng Tiểu Nghê, đang vươn tay định đặt bát canh xuống thì Hoàng Tiểu Nghê không để ý, đẩy ghế ra sau đập vào người của cậu ta.
Bát canh ruột ra khỏi tay của người phục vụ, đổ ập xuống người của Hoàng Tiểu Nghê.
Nhưng ngay trong một khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Ân Diên Tuyền đã đẩy Hoàng Tiểu Nghê ngả người sang bên khác, còn anh thì hứng trọn cả bát canh nóng.
Từ cổ gáy anh lan đến mu bàn tay đều là những màu đỏ rực đau mắt.
Dương Khánh Đình là người phản ứng đầu tiên khi đã nhanh chóng đi vào, giật lấy chai nước khoáng đặt trên bàn ăn đổ lên vết bỏng của Ân Diên Tuyền, quay đầu hét lên với lũ người vẫn còn đang ngẩn ngơ kia.
“Còn đứng đó nhìn gì?! Mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
Lũ giám đốc mình đơ người cứng lúc này mới giật mình hoảng hốt vội đỡ Ân Diên Tuyền đi đến bệnh viện bỏng.
Lúc họ đến bệnh viện cũng đồng thời có cả mấy đoàn xe cấp cứu đi tới.
Đó là những chiếc xe đi ra từ một vùng hỏa hoạn gần đó, cả bệnh viện nhốn nháo lấy cáng đẩy người đi, vận động toàn bộ nhân lực để cứu người.
Vết thương trên lưng của Ân Diên Tuyền chẳng so sánh nổi với mấy người nạn nhân vừa được đưa tới, thêm cả được sơ cứu kịp thời nên thương tích trên lưng anh không có mấy nghiêm trọng.
Bác sĩ vì đang vội phải đi cấp cứu mấy người kia, đưa cho Dương Khánh Đình một lọ thuốc bôi và chỉ cách băng bó sơ qua, nói vài ngày sẽ khỏi, cũng sẽ không để lại sẹo rồi vội vàng đi mất.
Ân Diên Tuyền và Dương Khánh Đình trở về căn biệt thự ven biển, mọi người cũng chào tạm biệt họ đi về để cô bôi thuốc cho anh.
Dương Khánh Đình quay trở lại chỗ giường nằm, còn đang lúng túng không biết nên làm gì thì Ân Diên Tuyền đã cởi phăng chiếc áo sơ mi ném xuống sàn nhà.
Cả vùng khoang ngực rộng lớn và cơ bụng săn chắc, rắn rỏi của anh hiện lên hút cả hồn cô lại.
Những lần trước đó khi anh cũng cởi trần, đó là những lúc anh đang phát tiết lên cô, nhưng vì khi đó rất đau đớn nên cô không có hơi đâu để nhìn anh cho kĩ.
Giờ có dịp, tâm trí cô không nén nổi sự thẫn thờ mà nhìn chằm chằm vào anh.
Đúng là anh rất đẹp, nhưng bây giờ trên lưng anh lại xuất hiện những vết bỏng đỏ như những đốm lửa đang thiêu cháy da anh, Dương Khánh Đình nhìn mà cảm thấy ruột gan mình quặn thắt.
Cô nhẹ nhàng tiến đến thoa thuốc bỏng cho anh, rồi lấy băng gạc cẩn thận bó lại.
Mọi hành động của cô đều vô cùng cẩn trọng và tỉ mỉ, như là sợ anh đau vậy.
Ân Diên Tuyền chăm chú nhìn cô đang băng lại chỗ vết bỏng ở tay cho anh, thấy đôi tay mảnh khảnh của cô run rẩy từng hồi vì lo lắng, anh khẽ nhíu lại đôi mày đậm sắc sảo, đưa một bên tay không bị bỏng khẽ nâng cằm cô lên, ngắm nhìn biểu cảm của cô.
Lúc này Dương Khánh Đình đã sợ hãi đến bật khóc, cô sợ anh đau. Vừa khi nào đã quả quyết sẽ không khóc nữa, mà bây giờ lại không nhịn được vành mắt hoe đỏ, ngân ngấn nước rồi.
Ân Diên Tuyền mở to đôi mắt phượng ngạc nhiên, đôi môi lạnh mãi lâu sau mới có thể cất tiếng.
“Lo cho tôi?”
Dương Khánh Đình mím môi không đáp lại, chỉ cúi đầu xuống, một lúc sau mới khe khẽ gật đầu.
Anh hơi hé miệng, một cảm giác rất kì lạ bỗng tuôn trào ở trong lồng ngực, nhỏ giọt trong lòng anh, rất thoải mái và thích thú, như được ngâm mình trong bồn nước ấm vậy.
Ân Diên Tuyền nhẹ nhàng luồn một bên tay ra sau gáy cô, ấn cô vươn người lên phía trước.
Dương Khánh Đình giật mình nhìn Ân Diên Tuyền hôn lấy môi cô, cái động chạm nhẹ nhàng mà lại ngọt ngào ấy là lần đầu tiên của cô và anh.
Cô vì bị bất ngờ mà giãy người ra theo phản xạ, tay vội che miệng lại, hai bên gò má phiến sắc hồng hoảng hốt.
“Anh… Em chỉ vừa mới băng bó xong cho anh thôi mà? Đừng làm vậy.”
Chỉ mới khi nãy đã lừa dối người ta, vậy mà bây giờ còn bày trò dụ dỗ!
Ân Diên Tuyền nhìn cô, không thể biết là do cô gặp ảo giác hay gì nhưng cô thấy khoé môi anh đang cười!
Trong khi Dương Khánh Đình không để ý, Ân Diên Tuyền đã ôm lấy vòng eo cô, một tay bế bổng cô lên rồi đặt nằm trên giường, anh đè người cô xuống, gặm nhấm lấy môi cô.
Lần này thì Dương Khánh Đình không còn trốn tránh anh nữa, cô mơ màng phối hợp theo anh, để cho bàn tay anh vuốt ve lấy cơ thể của mình.
“Tôi còn một bên tay không bị bỏng, cô chỉ cần làm cho tôi thoả mãn thôi là được.”
Bây giờ, Dương Khánh Đình thực sự không còn có khả năng kháng cự anh được nữa, cô để cho anh tháo dây kéo khoá váy của mình, cởi dần ra khỏi cơ thể.
Từng tấc da trắng mịn như nhung dần lộ rõ dưới con mắt của anh, mọi phòng thủ của cô cũng theo tay anh mà buông bỏ đi hết.
Những âm thanh va chạm sau đó khiến cho không gian càng nhuốm màu hoan lạc, tiếng thở gấp gáp không còn giữ đúng nhịp điệu.
Anh dồn sức đưa đẩy vào trong cơ thể của cô, cô đón nhận lấy nó.
Dù trong người vẫn có những phần cảm giác đau đớn nhưng đây cũng là lần đầu tiên cô hưởng thụ cuộc dây dưa này.
Sau khi kết thúc, anh lật người nằm bên cạnh cô, ít lâu sau đó đều đều nhịp thở.
Dương Khánh Đình khẽ đưa mắt ngắm nhìn anh, rồi cũng lim dim nhắm mắt lại.
Lần đầu nằm cạnh anh, cô có thể thư thái ngủ ngon như thế này.