Nhu Nhu cũng có chút mong chờ, vào tầm giờ chiều, Nhu Nhu không muốn lêu lổng bên ngoài nữa cô liền về nhà.
Nhà hôm nay chỉ có dì Mẫn và Lâm Thiên, vừa bước vào đã không thấy giày Lâm Thiên đâu, Nhu Nhu đoán là anh ta đã đi ra ngoài chơi rồi.
Giờ này thì người làm cũng không có ở đây, bọn họ đều được phân công riêng, hết giờ làm đều đi về hết rồi.
Nhưng thật kỳ lạ, ti vi vẫn còn mở để đó, nhưng lại không thấy dì Mẫn đâu, Nhu Nhu đi ra phòng khách thấy cốc nước ép tan hết đá, dưới đáy là những giọt nước chảy xuống sàn.
Nhu Nhu đoán là dì Mẫn đã không ở đây lâu lắm rồi, cô tắt ti vi đi, hơi khó chịu chút, tự mình than vãn.
“Dì Mẫn đâu sao lại bật ti vi để đây vậy?”
Cô không có thói quen tò mò khi ai đó không có ở nhà, vì trước giờ cô đều phớt lờ họ.
Nhu Nhu lắc đầu một chút rồi lên phòng, cô cầm chìa khoá mở cửa phòng mình, để ý phòng sách ở dãy hành lang đang hé mở, cô nghĩ là dì Mẫn đang ở trong đó.
Vừa vặt chìa khóa thì từ trong phòng phát ra tiếng chuông điện thoại là bản nhạc cổ điển, Nhu Nhu giật mình quay ra, đúng là người trung niên luôn làm một cái gì đó lạ lùng.
Nhu Nhu đẩy cửa đi vào phòng, chuông điện thoại ở trong phòng sách vẫn reo, cô hơi cau mày.
Đi vào phòng đóng chặt cửa lại.
“Thật là, dì ấy không ở trong đó hay sao mà không nghe máy.”
Cô vứt túi xách lên giường, mau chóng thay bộ đồ ngủ vứt ở trên giường của mình, nhìn trên kệ sách có hộp quà của anh, Nhu Nhu hào hứng lấy hộp ra, cô vẫn chưa mở nó.
Bây giờ cô rất tò mò muốn xem bên trong là cái gì, Nhu Nhu hơi bĩu môi có chút chê Lâm Thiên.
Hộp quà này đã giữ mấy tháng trời rồi, gần như đã bị phủ bụi, cô kéo giấy bọc ra, bên trong là một hộp giấy bọc nhiều lớp băng dính, cô theo thói quen mà vươn tay ra mò mẫn kéo trong hộp bút, không với được cô lại kéo ngăn kéo ra, nhưng bên trong lại không có con dao dọc giấy nào.
Cô bực mình vứt chiếc hộp để trên giường, nghĩ đến mấy người dọn dẹp kia đã đem đi mất rồi, cô vội xỏ dép vào đi ra khỏi phòng, kì lạ là tiếng chuông điện thoại đó vẫn còn, Nhu Nhu lại cau mày đi xuống cầu thang.
Cô hơi khựng lại chút, tại sao trong phòng sách có người lại không nghe máy, thật kì lạ.
Nhu Nhu quyết định ra đó xem, bước đi hơi thăm dò, cô kéo cánh cửa kêu kẹt kẹt, sau đó thò đầu vào xem, bên trong chẳng có ai cả, nhưng ở sau kệ sách lớn kia có tiếng nhạc vẫn đang kêu.
Nhu Nhu nhìn xung quanh không có ai, hơi sợ hãi đi vào trong.
Đi vòng ra sau kệ sách, cô thấy được một đống sách ở kệ bên trong rơi vãi xuống đất, còn điện thoại của dì Mẫn thì vừa rung vừa kêu to.
Nhu Nhu cúi người xuống nhặt lấy, từ dưới kệ sách bên trong chảy ra một dòng chất lỏng nhỏ màu đỏ như máu, Nhu Nhu vội vã đi qua sau kệ sách bên cạnh.
Dì Mẫn mặc chiếc váy bầu nâu, mặt tái mét đang nằm ngất ở chân cầu thang để bên kệ sách, Nhu Nhu không còn nghĩ được gì nữa, cô chạy đến đỡ dì Mẫn dậy, vừa lay người vừa sợ hãi bấm số.
“Dì Mẫn, dì Mẫn ơi, dì…”
Nhu Nhu ngồi gục xuống, quần ngủ dài của cô đụng vào vũng máu nhỏ của dì ấy, Nhu Nhu nhấn số loạn xạ, màn hình điện thoại dính lem máu, cô sợ hãi gọi cấp cứu.
Còn dì Mẫn lúc này đã thở không ra hơi, Nhu Nhu vội vã để dì ấy nằm xuống, sau khi gọi cấp cứu, Nhu Nhu vội vã nhấn số gọi cho ba.
Lúc ba bắt máy thì điện thoại dì Mẫn lại đổ chuông, Nhu Nhu vừa giật mình vừa nói với ba, cô cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng vẫn run run.
“Ba ơi…”
Đứa con gái quanh năm suốt tháng thà gọi cho tài xế chứ không thèm gọi cho ba, thế mà lần đầu tiên chủ động gọi điện cho ba, còn nghe có vẻ rất sợ hãi.
“Ba đây…”
Nhu Nhu vừa ôm dì Mẫn trong lòng vừa lay người dì ấy, giọng lắp bắp nói với ba qua điện thoại.
“Ba ơi… Dì Mẫn bị ngất rồi, ba…, ba mau về đii.”
Nói xong Nhu Nhu tắt điện thoại, sau đó liền mò đến điện thoại đang đổ chuông của dì Mẫn, là Lâm Thiên gọi điện đến, dì ấy lưu số của con trai rất đáng yêu “Sun”.
Nhu Nhu kịp bắt máy trước khi điện thoại tự động tắt, đường dây bên đó Lâm Thiên có hơi chút bực bội.
“Con gọi mẹ mấy cuộc liền mà mẹ không nhận, mẹ có ở nhà không ạ?”
Nhu Nhu nhấn bật loa ngoài lên nói chuyện với Lâm Thiên.
“Anh tới bệnh viện chờ đi, dì Mẫn sắp được đưa đến đó rồi.”
Lâm Thiên hơi khó hiểu.
“Hả? Nhu Nhu hả? Sao em cầm điện thoại mẹ anh vậy.”
Nhu Nhu tắt điện thoại đi, cô nhìn vệt máu dính lên màn hình điện thoại mình mà sợ hãi, nhưng cô không cảm thấy ghê, cô chỉ thấy sợ khi dì Mẫn nằm bất động ở đây, ngay trong vòng tay mình, ở dưới váy dì ấy chảy ra rất nhiều máu, Nhu Nhu vừa thấy nó chảy xuyên qua kệ sách này sang bên kia, mùi máu tanh nồng của sản phụ xộc thẳng vào mũi cô, cô cau mày.
Ở bên dưới nhà giờ này đã có xe cứu thương đến, Nhu Nhu vội vã để dì ấy nằm xuống, chạy xuống dưới mở cửa cho họ vào cứu người.
Chạy ra đến cầu thang, cô bị vấp phải ống quần ngủ của mình mà ngã lăn xuống cầu thang tầng một, Nhu Nhu chồm dậy, kẹp tóc càng cua trên đầu cô rơi xuống đất, cô vô tình đè nó gãy, trên tay cũng vì thế mà có vết xước.
Nhân viên cứu hộ đi vào bế dì Mẫn xuống, sau đó đặt dì ấy lên giường, có một y tá đã đến hỏi thăm cô vì lúc cô chạy xuống đã bị ngã, đầu gối dập mạnh xuống đất, cô lắc đầu nói không sao hết.
Nhu Nhu không nghĩ được gì nhiều, cô cuống cuồng lên xe theo họ, ngồi ở khoang sau, Nhu Nhu ngồi im bên cạnh chị y tá, lặng lẽ nhìn dì Mẫn đang được sơ cứu, mặt cô lúc này đã trắng bệch ra, dường như chẳng còn giọt máu nào nữa.
Chị y tá đã khoác vai cô trấn an.
“Em sợ lắm đúng không, chị ấy sẽ không sao đâu, sắp đến bệnh viện rồi.”
Nhu Nhu mím môi trong lòng thầm cầu mong là như vậy, cô không biết từ lúc nào hai mắt mình lại rưng rưng đỏ hoe lên.
Đến bệnh viện cũng chỉ có Nhu Nhu ngồi ở đó, cô quên điện thoại ở nhà mất nên thông tin gì cũng không biết được.
Chắc giờ ba và Lâm Thiên đang gọi điện về, hai cái điện thoại reo loạn hết cả lên, cô còn không khoá cửa nhà nữa, lúc đó chỉ với tay nắm được cánh cổng thì khép hờ đại đó.
Phải đến bảy giờ tối đầu bếp mới đến nhà nấu ăn, lúc cô ấy đến cũng là được người ở nhà mở cửa cho, chắc lúc cô ấy đến sẽ sốc lắm, vì nhà hiện tại chẳng có ai.
Nhu Nhu ngồi thẫn thờ ở trước cửa phòng cấp cứu, đầu óc trống rỗng, nhìn bàn tay dính máu đã khô của mình, và rồi nhìn lại đôi chân vẫn đang đi dép lê với tất chưa kịp cởi của mình, rồi lại nhìn vệt máu loang lổ trên đầu gối quần ngủ mà mình đang mặc, Nhu Nhu thở dài.
“Phải làm sao đây.”
Dì Mẫn đã ở trong đó gần tiếng rồi, lúc này ba cô mới tới, ông ấy vẫn còn khoác trên mình bộ vest đen lịch thiệp, nhưng cà vạt trên cổ áo đã lỏng, đi theo sau còn có thư ký và một đứa trẻ bằng tuổi cô lóc nhóc chạy tới.
Nhu Nhu nhận ra cậu ta, đó là Dương Trình, Nhu Nhu thấy ba tới liền mệt mỏi đứng dậy, đến bây giờ cô vẫn chưa hoàn hồn được, trong lòng rất sợ hãi, ba đi đến vội vã hỏi cô.
“Dì ở trong đó hả, vẫn ổn chứ.”
Nhu Nhu mím môi lắc đầu.
“Con không biết.”
Dương Trình chạy tới theo, cậu ta cũng mặc vest đen lịch thiệp như ba cô, hình như bọn họ đang bàn chuyện làm ăn gì đó, Nhu Nhu không phản ứng gì với cậu ta.
Còn cậu ta thì rất quan tâm cô.
“Cậu có sao không?”
Nhu Nhu lại lắc đầu.
“Không sao.”
Trên tay ba vẫn còn tập tài liệu, ông ngồi xuống ghế chờ đưa tài liệu cho thư ký, sau đó vỗ vào ghế nói mọi người ngồi xuống, Nhu Nhu ngồi bên cạnh ba, Dương Trình vòng sang ngồi bên cạnh cô.
Thấy cô chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ, chân còn đi dép, tóc tết qua loa rồi buộc đại bằng sợi dây khẩu trang, cậu ta tinh tế cởi áo vest ra khoác lên người cô.
Nhu Nhu giật mình hai bàn tay nắm lại muốn chống cự, cô hơi e ngại vì cả người cô đều dính máu, nhem nhuốc, và hơi có mùi.
Cô đứng dậy lắc đầu với cậu ta.
“Không cần đâu, người mình hơi bẩn, cậu cứ giữ áo đi, trời cũng mát mà.”
Trong khi làn gió lạnh thổi từ điều hoà trên trần xuống tạt qua đã làm Nhu Nhu hơi lạnh rồi, nhưng nhìn lại mình nhếch nhác như vậy, cô không muốn khoác áo của người nào cả.
Tròn một tiếng dì Mẫn ở trong đó, một cô y tá đã đi ra, hớt hải hỏi ai là người nhà của người trong đó, Nhu Nhu đứng gần chị y tá nhất, cô chỉ vào ba mình.
“Đó là chồng của dì ấy.”
Dương Trình lúc này cũng đứng lên theo ba cô, Nhu Nhu lùi ra sau để họ giải quyết, Dương Trình đi đến gần cô, cậu ta đang cố ý muốn quan tâm cô, nhưng Nhu Nhu lúc này chẳng muốn nói gì cả, cô đứng bất động ở đó nhìn vào khoảng không, trên tay áo ngủ dài này còn dính máu, lòng bàn tay hơi xước nhẹ, cô chẳng quan tâm.
Ba nói chuyện với cô y tá xong, cô ấy dẫn ba đi làm thủ tục, đi qua đứa con gái đang thất thần, ông ấy đã dặn cô.
“Nhu Nhu ở đây với Dương Trình một chút nhé, ba đi ký giấy cho dì Mẫn đã.”
Nhu Nhu gật đầu trong bất lực, cô ngồi xuống ghế chờ, hai tay bấu chặt vào nhau, nghĩ lại những gì vừa xảy ra, nhìn vẻ mặt cô có vẻ rất bình, Dương Trình cũng ngồi xuống, cậu ta để áo khoác vắt lên cánh tay mình, ngồi xuống khoanh tay.
“Cậu bình tĩnh thật đó, nhưng tớ có một chuyện không hiểu.”
Nhu Nhu thở dài hỏi lại.
“Cậu không hiểu cái gì?”
Dương Trình nhìn cô mỉm cười.
“Với cái tính này của cậu lại quan tâm mẹ kế như vậy sao.”
Nhu Nhu lại càng không hiểu, tính như này là tính gì, cô là người nhỏ nhen đến nỗi thấy người sắp chết cũng không cứu hay sao, Nhu Nhu thở dài lần nữa.
“Tớ sợ, tớ sợ sẽ chết người.”
Dương Trình lại thấy Nhu Nhu đã hiểu lầm ý mình rồi, cậu ta vội giải thích.
“Tớ không có ý đó, ý tớ là bộ dạng này, cậu quan tâm dì ấy đến nỗi chẳng màng gì đến bản thân.”
Đúng thật là như vậy, cô đã bất giác chấp nhận dì ấy, lúc cô đi vào thấy dì ấy nằm bất động dưới nền đất cùng với quyển sách đầy máu kia, cô đã không nghĩ được gì mà lao vào đỡ dì ấy rồi nhanh chóng gọi cấp cứu.
Lúc đó Nhu Nhu chỉ sợ dì ấy có chuyện, cả hai mạng người đã nằm trong tay cô rồi, đầu gối bên trái hơi nhói, Nhu Nhu vươn tay xoa nhẹ, đột nhiên có tiếng chân rầm rầm chạy về phía phòng phẫu thuật này.
Là Lâm Thiên đã đến, anh chạy vào làm cho hai người Nhu Nhu và Dương Trình giật mình, lúc Nhu Nhu thấy Lâm Thiên cô đã chủ động đi tới.
Lâm Thiên thấy Nhu Nhu đang mặc đồ ngủ dính máu, chân vẫn đi dép lê thì càng lo lắng hơn.
“Em làm sao vậy? Có đau ở đâu không?”
Nhu Nhu nhẹ nhàng tránh né những cử chỉ va chạm của Lâm Thiên nhưng vẻ mặt lại không cau có gì, cô lắc đầu.
Lâm Thiên mồ hôi nhễ nhại, tay cầm áo khoác đen nhìn hai người trước mặt thở gấp.
Dương Trình biết Lâm Thiên là anh kế của Nhu Nhu, cũng biết Nhu Nhu không ưa gì anh ta, nhưng cậu ta lại có vẻ rất muốn thân thiết với Lâm Thiên.
Cậu ta cười trừ nói với Lâm Thiên.
“Bác Hoàng đã đi ký giấy rồi, em nghĩ là bác gái cũng sẽ ổn thôi.”
Lâm Thiên không biết cậu ta, anh đưa mắt nhìn Nhu Nhu khó hiểu, Dương Trình đang định đưa tay ra chủ động tự giới thiệu với Lâm Thiên thì Nhu Nhu đã lên tiếng.
“Cậu ta là Dương Trình, con gái đối tác của ba, bằng tuổi em, chắc đang bàn việc dở nên đến đây.”
Lâm Thiên gật gật đầu, nở một nụ cười gượng đáp lại cậu ta.
“À, chào em.”
Lâm Thiên thôi cười, sau đó thấy Nhu Nhu đang bấu chặt hai tay vào nhau, bộ đồ ngủ này của cô cũng nhem nhuốc, anh khoác áo khoác mình đang cầm cho Nhu Nhu.
Trong lòng đang thầm trách chàng trai bên cạnh Nhu Nhu.
[Gì đây, không ga lăng nổi một chút nào, đến cái áo cũng không khoác được cho em gái mình.]
Nhu Nhu cũng không từ chối, cô còn nắm lấy cổ áo để nó không bị rơi xuống, cô thọt tay vào tay áo, mặc vào thật chỉn chu.
Áo khoác của Lâm Thiên rất to, nó dài gần đến đầu gối của cô, tay áo khoác còn giấu luôn đôi tay của cô.
Dương Trình hơi khó chịu, Nhu Nhu đã từ chối chiếc áo khoác của cậu ta để khoác lên chiếc áo đầy mùi mồ hôi của Lâm Thiên, cậu ta quay ra nhìn lại áo mình đang ở trên ghế chờ kia, mím môi chịu đựng.