Lam Thần ngồi dựa vào ghế và nói với giọng lạnh lùng:
- ’’ Đang ở trong tay Khẩm Gia. ‘‘
Lục Hoan ngây người trong giây lát và hắn ngồi dựa vào ghế hai tay bắt chéo nở nụ cười yêu mị nhưng không ghê tởm như Lam Thần và cất giọng nói:
- ’’ Vậy sao! Lại có trò vui rồi! ‘‘
Hắn nhổm dậy mở to mắt nhìn chằm chằm vào Lam Thần và nói tiếp:
- ’’ Lão Lam à trò này vui đấy có cần một tập đoàn nhỏ như tôi giúp sức không ạ ‘‘
Lam Thần cười nhếch mép và nói với giọng kinh bỉ ghê tởm:
- ’’ Lục Gia à ngươi nghĩ ta không đủ sức mà cần đến ngươi sao suy nghĩ câu nói của mình cho cẩn thận cậu nên nhớ cậu có gia tài ngày hôm nay là nhờ có tôi. ‘‘
Lam Thần đứng phắt dạy quay người về phía sau đút tay vào túi quần và ngửng đầu nhìn ra phía bầu trời xanh trong đột nhiên có vài bóng mây đen nổi dậy lúc nào và nói với giọng cảnh báo và có chút pha mùi thuốc súng:
- ’’ Tôi có thể cho cậu nên tận trời cao nhưng cũng có thể cho cậu xuống đáy âm phủ cậu nên nhớ một điều như vậy. ‘‘
Nghe vậy Lục Hoan trả lời ngay:
- ’’ Lão Lam à có cần nghiêm túc vậy không chỉ là vài lời nói có chút không lễ phép chút thôi mà có cần phải vậy không dù sao thì chúng ta cũng đã một thời cùng nhau ra trận mà ‘‘
Lam Thần nghe xong nhếch mép và ’’ Hư ‘‘ một cái và nói với giọng lạnh lùng và bội bạc:
- ’’ Đối với tôi quá khứ dĩ vẵng cái gì cần nhớ thì nhớ không cần thì bỏ đi, hiện tại là mãi mãi. Mục đích tôi gọi cậu đến đây chỉ có một.‘‘
Lục Hoan bất ngờ vì câu trả lời của Lam Thần sau đó bỏ câu trả lời đó vào một góc ngay lập tức và đi vào vấn đề chính Lục Hoan trả lời:
- ’’ Vậy mục đích Lão Lam gọi tôi đến đây có việc gì quan trọng. ‘‘
Lam Thần quay người lại về phía Lục Hoan và nói:
- ’’ Ta nghĩ rằng người là người thông minh thì khi đến đây phải nghĩ ra nó là gì chứ. ‘‘
Lục Hoan ngồi xuống và nói:
- ’’ Chẳng lẽ có người thứ 3 xen vào việc của Lam Gia và Khẩm Gia sao? Ai mà lại có gan lớn như vậy? ‘‘
Lam Thần nhếch mép như muốn gia hiệu Lục Hoan không cần hỏi thì cũng biết và nói:
- ’’ Người đó biết cách đến cất ngọc sao? Vậy Lão Lam muốn tôi giành lại người đó để có thể đến nơi thuận lợi hơn sao? Được vậy đó là ai? ‘‘
Thu Sinh đứng bên cạnh nghe cuộc nói chuyện và hơi bất ngờ vì trong lúc đang ở nhà họ Đỗ không có ai khả nghi chẳng lẽ lại là cô ta
Lam Thần cầm trong tay một quả cầu thủy tinh và ngắm nghía rồi nói với giọng khen thưởng:
- ’’ Không hổ danh thông minh suốt chúng chưa nói câu gì mà đã hiểu. Cậu đã nhận lời giúp ta vậy thì ta nói cô ta tên Đỗ Uyển Nhi 18 tuổi người của nhà họ Đỗ. ‘‘
Lục Hoan không khỏi ngạc nhiên và hỏi lại Lam Thần:
- ’’ Là phụ nữ sao. ‘‘
Thu Sinh bây giờ mới sát thực ý nghĩ của mình là đúng Khẩm Thiên một người từ xưa đến nay mặt nổi tiếng ’’ Mặt lạnh Tu La ‘‘ không thích phụ nữ vậy mà bây giờ lại đi cùng một người phụ nữ nên không tránh khỏi suy nghĩ của Lam Thần về cô là người phải quan trọng trong chuyến đi thì với được Khẩm Thiên để lại gần chút và với tính cách của cô ta thì không tránh khỏi có một số người muốn tìm hiểu.
Lam Thần đưa mắt sang phía Lục Hoan và nói với giọng chắc như đinh đóng cột:
- ’’ Đúng vậy nhưng phải có viên ngọc bằng mọi giá. ‘‘
Lục Hoan quay sang phía ánh mắt giảo hoạt, yêu mị đang nhìn mình và cất giọng có chút tò mò:
- ’’ Lão Lam à viên ngọc đó dùng để hồi sinh người tạ thế chẳng lẽ trong Lam Gia lại có người tạ thế mà lại được sự quan tâm của Lão Lam sao, thật là chuyện khó tin người đó chắc phải có phúc lớn. ‘‘
Nói xong Lục Hoan nhếch mép một cái và im lặng vẻ mặt im lìm lạnh lùng đáng sợ. Lam Thần đẩn nhẹ bàn cho người ngả về phía sau đôi chân dài bắt chéo, hai tay khoanh trức ngực và cất giọng lạnh lùng, yêu mị ghê tởm:
- ’’ Người chết không quan trọng, quan trọng là quyền lực ‘‘
Cách đây không lâu khi biết viên ngọc có thể hồi sinh người tạ thế nên các tổng tài lớn và nhỏ đổ sô đi tìm và nghe tin mất tích nên ai tìm được sẽ là người quyền lực nhất hành tinh.
Lam Thần nói xong Thu Sinh hiểu ý và giải thích cho Lục Hoan:
- ’’ Ngọc ’’ Phục sinh vô vàn ‘‘ không những cứu được người tạ thế mà còn khẳng định quyền lực cao thấp của Lam gia hoặc Khẩm Gia. ‘‘
------------------------------------
Chiếc xe dừng lại ở tòa nhà biệt thự đẹp lộng lẫy của Khẩm Gia. Uyển Nhi đang ngủ say sưa trong xe ô tô thì đột nhiên cô cảm thấy hai tay của mình đau nhói như bị một thanh thép ghì chặt vào tay mình vậy. Uyển Nhi nheo mày và mở mắt thì thấy ánh mắt lạnh lẽo sâu thẳm của Khẩm Thiên trước mắt một tay hắn nuốt gọn đôi bàn tay trắng hồng nhỏ nhắn của cô. Uyển Nhi bất giác mở to đôi mắt tròn xoe ngây thơ, kiên định long lanh như hồ nước của mình nhìn vào Khẩm Thiên. Không để cho Uyển Nhi hỏi một lời Khẩm Thiên cất giọng lạnh lùng vô tâm:
- ’’ Đến nơi rồi. ‘‘
Uyển Nhi nhìn Khẩm Thiên và nói:
Hết