Nở một nụ cười tựa như an ủi bản thân mình. Cô đã mạnh mẽ, đã cố gắng mạnh mẽ được như ngày hôm nay. Đã cố gắng vượt qua tất cả mọi chuyện. Cô đã rất mạnh mẽ rồi mà đúng không....
Nước mắt cô bắt đầu rơi trên gương mặt thanh tú, khóc gì chứ. Cô đã từng nghĩ rằng nước mặt cô đã cạn kiệt vào đúng 7 năm trước đây rồi chứ. Tại sao đến giờ vẫn còn có thể khóc ?
Thật yếu đuối, tại sao cô có thể yếu đuối đến như vậy chứ. Cô đã từng rất mạnh mẽ vượt qua tất cả mọi chuyện. Mọi giong bão đều đã đi qua, mọi đau thương cũng đã từng gồng gánh trên đôi vãi nhỏ bé này.
Mà tại sao cho đến giờ phút này, cô lại yếu đuối đến như vậy. Hận không thể cào xé bản thân mình để cho nỗi đau dằn xé sự yếu đuối đang rơi trên gương mặt đẫm nước này.
Đưa đôi tay vuốt nhẹ lên gương mặt, vuốt ngang đôi mắt. Xuống miệng rồi dừng lại.
- Muốn hận anh, nhưng lại yêu anh. Muốn yêu anh, nhưng hận thù không cho phép....
Còn gì đau hơn khi yêu người ta nhưng lại không đến được với người ta. Hận thù luôn khiến tất cả chúng ta mù mắt chẳng thấy gì. Thứ khiến chúng ta ngu muội nhất chính là tình yêu. Và thứ khiến chúng ta không bỏ được, chính là hận thù với người mình yêu.
Có ai yêu mà không thương không hận. Chính là vì anh đã ban tặng cô quá nhiều tổn thương. Đến nỗi tình yêu của cô có vị tha đến mấy, cũng chẳng thể nào rửa sạch những điều mà anh đã làm bao năm qua.
Từ những đau đớn dằn xé tâm can, đến những vết sẹo không thể nào xóa mờ. Phải chi ngày đó anh dành cho cô một chút tin tưởng dù chỉ là nhỏ nhất.
Thì có lẻ giờ đây, mọi lỗi lầm của anh dù cho kinh thiên động địa. Cô cũng có thể rũ lòng tha thứ, nhưng không....anh không nỡ bố thí cho cô một ánh mắt.
Ngày đó giá mà mọi chuyện đừng xảy ra là như thế. Thì có lẻ phải chăng cô vẫn là một người bình thương, là một người vợ bình thường. Có những đứa trẻ cười đùa vang vọng khắp căn nhà.
Cô chỉ muốn là một người bình thường mà thôi. Cô không cần danh cao vọng tộc, không cần vinh hoa phú quý. Thứ cô cần đơn giản chỉ là một gia đình, có một người chồng biết yêu thương cô. Nhưng đứa con như vàng bạc châu báo.
Như vậy cô đã thấy vui và hạnh phúc lắm rồi, nhưng cuộc đời vốn trớ trêu đến vậy. Nó không muốn cô là một người bình thường, luôn tạo nên những bi kịch mà người đóng vai chính luôn phải mỉm cười trong đó là cô.
Thật buồn cười cho số phận nghiệt ngã này. Cuộc đời thật là trớ trêu, luôn sẽ tặng cho chúng ta rất nhiều thất vọng trong cuộc đời